Đỡ Eo

Chương 17

Ôn Nguyễn thoáng nhìn qua Kỷ Tri Dao, sau đó cô đi đến cửa, đem cái biển "Cấm không cho Kỷ Tri Dao và đồng bọn ra vào" giấu vào trong người, che mất mấy chữ đó đi.

Sau đó cô mới nhìn về phía Kỷ Tri Dao nói, "An Lăng Quân, nếu ngài không chê Xuân Nguyên lâu trà thô nước đạm, vậy thì ngài có thể vào ngồi uống thử một ly trà xem sao, cũng coi như góp cho nhị ca ta chút bạc vụn."

Nếu đã cảm thấy ghen vậy thì tự chính mình vào xem đi, cô không rảnh để kể chuyện hai người kia ân ái với nhau thế nào đâu.

Kỷ Tri Dao thấy hành động của cô, đột nhiên có chút buồn cười, Ôn Nguyễn của bây giờ, khác trước kia rất nhiều.

"Nhị ca của ngươi để cái biển đó là muốn làm nhịc ta, vậy mà ngươi lại còn muốn kiếm chút bạc từ chỗ ta ư?!" Kỷ Tri Dao khoanh tay lại để trước ngực, bật cười.

"Đương nhiên rồi, làm gì có ai chê tiền chứ?" Ôn Nguyễn vuốt lông mèo, thoải mái nhận bản thân mà một người tham tiền.

Hắn bước về phía trước một bước, xoa đầu Nhị Cẩu Tử đang nằm trong ngực của cô, cười đáp, "Không cần phải như vậy, mèo của ngươi rất đáng yêu, Ôn cô nương nhớ phải trông chừng nó thật kỹ đấy!"

Nhị Cẩu Tử nhìn thấy thái độ của hắn, gào lên, "Đậu xanh, Nguyễn Nguyễn, tôi đang giúp cô công lược hắn, chứ không phải là tự tôi công lược hắn đâu! Loài người mấy người có thể đừng quá đáng như vậy được không? Tình yêu khác giống loài sẽ không có được hạnh phúc đâu!!!!"

Ôn Nguyễn đột nhiên nghĩ tới chuyện ban nãy, cô cúi đầu thì thầm vào tai ẻm, "Lần sau em còn dám làm như vậy nữa, chị sẽ đem em đưa cho Kỷ Tri Dao nuôi luôn!"

Nhị Cẩu Tử nghe thế lập tức sợ hãi mà bám chặt lấy vạt áo trước ngực của Ôn Nguyễn, quyết không buông tay nói, "Nguyễn Nguyễn, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, tôi không dám làm vậy nữa đâu."

Xem ra vẫn là một con mèo biết nghe lời nha!

Ôn Nguyễn sờ đầu của Nhị Cẩu Tử, nhìn Kỷ Tri Dao cười, "Ngài xem, em ấy thật sự rất dính ta!"

Nhị Cẩu Tử: "Ủa gì, tôi bị chơi rồi hả?"

Kỷ Tri Dao quan sát Ôn Nguyễn, trên người cô đang mặc đồng phục của đệ tử Sĩ Viện, trung y có màu xanh biển, bên ngoài khoác một chiếc áo mỏng màu xanh ngọc bích, thắt một chiếc đai màu trắng, nhìn rất đơn giản nhưng lại làm tôn được lên dáng người nhỏ nhắn của cô, đặc biệt là chiếc eo thon của cô.

Tóc của cô được búi gọn lên, dùng một chiếc trâm ngọc cố định lại, phàm là người có mắt nhìn, đều biết cây trâm ngọc trên đầu của cô là cực phẩm, nhưng mà với thân phận thiên kim đại tiểu thư nhà Ôn Hầu như cô, mấy thứ châu báu vàng ngọc như thế này chưa bao giờ là thiếu cả, nhưng lại chẳng thể đẹp đẽ như chiếc trâm cài trên đầu cô.

Ôn Nguyễn ngay lúc này, tựa như một đoá hoa nhài nở rộ trong nắng sớm.

Đoá hoa ấy ôm một con mèo nhỏ, chú mèo ấy cũng ngoan ngoãn mà nằm im trong vòng tay của cô, đôi khi sẽ kêu meo meo một chút, rất có tư thái một vị tiểu thư quyền quý nhàn nhã ra ngoài đi dạo.

Trước khi hắn chưa từng nhận ra, Ôn Nguyễn lại xinh đẹp đến như vậy, có lẽ là do hắn cảm thấy Ôn Nguyễn quá phiền phức, chỉ muốn đuổi cô đi cho khuất mắt cho nên chưa bao giờ từng nhìn kỹ xem nàng rốt cuộc trông như thế nào cả.

Ôn Nguyễn cảm nhận được Kỷ Tri Dao cứ nhìn chằm chằm nhìn suốt từ nãy đến giờ, không phải lại sắp có chuyện gì xảy ra nữa đó chứ?

Cô bước lùi về sau một bước, tìm cách rời đi trước, "Ta còn có chút việc, xin phép cáo từ trước."

Giọng điệu vô cùng khách khí, lãnh đạm xa cách, giống như muốn tránh xa hắn cả ngàn dặm vậy.

"Ôn cô nương đi thong thả." Kỷ Tri Dao cũng không có lí do gì để giữ cô ở lại, hắn chỉ có thể tránh sang một bên, cáo từ với Ôn Nguyễn.

Ôn Nguyễn ôm lấy Nhị Cẩu Tử rởi đi, không hề ngoảnh đẩu nhìn lại.

Cô còn rất nhiều việc phải làm nữa, bài tập mà các phu tử giao cho thật sự rất nhiều, cô thầm thương xót cho mấy vị con ông cháu cha khác ở Sĩ Viện, cũng thầm vì mình mà than trời oán đất.

Số tôi khổ quá mà!!!!!

Kỷ Tri Dao nhìn bóng lưng Ôn Nguyễn rời đi, hắn có thể nhận ra rằng cô không phải là đang tránh hắn, mà có vẻ như cô không hề muốn có bất kì mối quan hệ gì với hắn nữa cả, tốt nhất là suốt đời này không dính líu gì tới nhau luôn.

Ý nghĩ này khiến Kỷ Tri Dao không khỏi phải suy ngẫm thêm một lần nữa, Ôn Nguyễn thật sự đã chết tâm với hắn rồi hay sao?

Hắn quay đầu nhìn về phía Xuân Nguyên lâu.

Hôm nay lúc Kỷ Tri Dao thượng triều gặp phải chút chuyện không vui, tâm tình không thể nào tốt nổi, vốn dĩ là muốn đến Thính Bạch lâu tìm Thịnh Nguyệt Cơ tâm tình, gỡ bỏ mấy chuyện buồn bực ở trong lòng nhưng hắn lại không ngờ tới rằng nàng và Tiêu Trường Thiên đã sớm đến đây thưởng khúc.

Hắn cũng không kiềm chế được bản thân mình đi đến chỗ này, nhưng nhìn đến tấm biển trước cửa kia, hắn thầm nghĩ, nếu bản thân bước vào, vậy chẳng phải là đang tự vứt chính thể diện của mình sao?

Kỷ Tri Dao cũng không hề đoán trước được rằng, hắn lại có thể gặp được một con mèo vô cùng đáng yêu ở chỗ này.

Những buồn bực ở trong lòng cũng đã tan thành mây khói, không cần tâm sự với ai nữa cả.

Cứ như thế, hắn xoay người rời đi.

Từ Hoa đứng ở đằng xa quan sát hết tất cả những chuyện xảy ra từ nãy đến giờ, mang theo ý cười đi đến Ngư Tiều quán.

Vừa bước vào cửa, Từ Hoa đã lớn giọng gọi người, " Cửu Dã."

Một con cờ lập tức bay vào miệng của hắn.

"Đậu xanh!" Từ Hoa phun con cờ ra trên tay, gắt gỏng, "Ngươi đang làm cái gì vậy?"

"Gọi sai tên rồi!" Ân Cửu Dã lãnh đạm đáp.

"Chắc ngươi không phải thật sự muốn ta từ nay về sau gọi ngươi là Cửu gia thật đó chứ? Ngươi có già đến mức đó sao?" Từ Hoa khó hiểu nói tiếp.

"Tự ta vui là được!"

"..."

Ân Cửu Dã ngẩng đầu nhìn về phía Từ Hoa. "Có chuyện gì sao?"

"Đúng vậy đó Cửu gia~" Từ Hoa giả làm một tiểu cô nương e thẹn, nũng nịu đáp lại hắn. Sau đó cảm thấy như vậy quá buồn nôn, lập tức trở về bộ dạng thường ngày, khẽ "Xì" một tiếng, trợn mắt ngồi đối diện với Ân Cửu Dã.

"Ban nãy ta đến Xuân Nguyên lâu diễn, không những bắt gặp được cảnh Ôn cô nương nhà ngươi trò chuyện với Thịnh Nguyệt Cơ và Tiêu Trường Thiên, mà còn thấy nàng và Kỷ Tri Dao gặp nhau."

"Ồ?" Ân Cửu Dã nhìn Từ Hoa đáp.

"Hai người trước thì thôi, chẳng có gì để nói cả, chỉ có điều, cái tên Kỷ Tri Dao này nha..." Từ Hoa bóc một ít hạt dưa lên, cắn cắn, như đang suy tư điều gì đó, nói tiếp, "Hình như Kỷ Tri Dao không có ghét Ôn cô nương nhiều như vậy đâu!"

"Ồ."

"Hắn ta còn ôm mèo của Ôn Nguyễn nữa, nói thật thì, con mèo đó đúng là dễ thương thật, ta cũng muốn nuôi thử một con."

Ân Cửu Dã ngừng tay lại, hỏi Từ Hoa, "Ôm như thế nào?"

"Thì, thì cứ ôm vậy thôi!" Từ Hoa không hiểu rốt cuộc Ân Cửu Dã có ý gì, ôm mèo có thể ôm được mấy kiểu chứ, cái câu hỏi kì quặc gì thế này?

Ân Cửu Dã biết Từ Hoa không hiểu ý mình, nghiêm túc hỏi thêm một lần nữa, "Ôn Nguyễn có để cho mèo của nàng ấy đánh tay với Kỷ Tri Dao không?"

".... Không có." Từ Hoa vẫn không biết Ân Cửu Dã đang muốn nói gì, "Ý của ngươi là sao? Có vấn đề gì với chuyện này hả? Tại sao lại phải làm như vậy? Đánh tay có ý nghĩa gì sao?"

"Không sao cả!" Ân Cửu Dã thầm thở ra một hơi, hắn không hiểu vì sao, bản thân lại có cảm giác nhẹ nhõm?!

______________

Ôn Nguyễn vừa mới hồi phủ đã vùi đầu vào làm bài tập về nhà, suy nghĩ muốn bỏ học của cô lại một lần nữa nổi lên.

Tại sao vị phu tử nào cũng thích cho viết phân tích văn học là thế quái nào?

Cô không nghĩ ra được một chữ nào cả, mấy cái này giống như muốn gϊếŧ chết cô luôn vậy đó.

Cứ ngồi ngâm mình trong sách vở như vậy đến trời tối, cuối cùng cô cũng viết được một đoạn văn ngắn 300 chữ, vứt bút sang một bên, cô cũng chả thèm xem lại cái đoạn văn rách nát mà cô viết.

Nhưng Ôn Nguyễn không thể nào ngờ được, Nhị Cẩu Tử lại đột nhiên phát điên một lần nữa, nó muốn trả thù cô.

Thế là đoạn văn 300 chữ mà Ôn Nguyễn tốn hết cả một buổi chiều để viết, tan tành trong vài giây.

Vì thế, ngày hôm sau đến lớp, cô chỉ có thể nói với phu tử, "Mèo của em cào rách bài làm của em mất rồi!"

Câu này nghe giống như câu "Em có làm bài nhưng em để quên ở nhà mất rồi" quá ha?!

Phu tử ở đây đương nhiên cũng như bao người thầy khác ở trên đời này, trên mặt đều viết lên mấy chữ "Trò đoán xem tôi có tin trò đang nói gì không?".

Ôn Nguyễn "vinh hạnh" được ra ngoài hành lang phạt đứng.

Nhưng cô không cô đơn, cô còn có Lữ Trạch Cẩn và Vu Duyệt đến làm bạn.

Cái này gọi là có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chia, chị em cùng hội cùng thuyền quyết không bỏ nhau ở lại phía sau.

Ôn Nguyễn cảm thấy chuyện này thật sự rất mất mặt.

Hơn nữa, vì muốn đề phòng trường hợp Vu Duyệt và Lữ Trạch Cẩn sẽ đánh nhau ở chỗ này, Ôn Nguyễn không thể không đứng ở giữa, ngăn không cho hai người đó có bất kì hành động nào với nhau.

Lữ Trạch Cẩn ở bên trái bắt đầu mở miệng giễu cợt cô, "Ta còn tưởng rằng Ôn Nguyễn ngươi là một thiên kim tiểu thư có khuôn phép gia giáo chứ, hoá ra ngươi cũng không làm bài sao?"

Ôn Nguyễn: "..." Cô có viết rồi mà!!!

Vu Duyệt ở bên phải nghe được Lữ Trạch Cẩn đang giễu cợt Ôn Nguyễn, không nhịn được mắng lại, "Có hơn gì người ta đâu mà nói, đúng là không biết xấu hổ!"

Lữ Trạch Cẩn: "Ngươi cũng vậy thôi, còn đòi có thể diện gì chứ, bài văn của ngươi cũng là để quên ở nhà thôi đúng không?"

Vu Duyệt: "Đúng vậy đó thì sao, ta thật sự quên mang theo mà!"

Lữ Trạch Cẩn: "Vậy ngươi có quên ăn cơm không?"

Vu Duyệt: "Dù sao cũng đỡ hơn ngươi! Hôm qua ta ở trong phủ luyện võ quá mức nên chân tay mới bủn rủn, không có sức cầm bút viết văn thôi! Còn ngươi thì sao, chắc tay chân ngươi cũng sắp rụng hết rồi đúng không?"

Lữ Trạch Cẩn: "Tay chân của ta cũng đâu có liên quan gì đến ngươi chứ, dù sao ta như vậy còn hơn mấy người giống như quỷ Dạ Xoa không ai muốn tới gần."

Vu Duyệt: "Ngươi!"

Lữ Trạch Cẩn: "Ngươi cái gì mà ngươi? Haha, bị ta nói trúng rồi sao? Lêu lêu, Vu Duyệt là quỷ Dạ Xoa."

________

Ôn Nguyễn lặng lẽ lùi về sau một bước.

Đã làm phiền rồi, hai vị cứ từ từ gây chuyện với nhau đi. Cứ xem tôi như vô hình là được, cám ơn!

Cô dựa đầu mình lên tường, may mắn sao hôm nay nắng cũng không quá gay gắt, cảm giác rất ấm áp dễ chịu. Mặt trời chiếu hắt qua mái hiên, lọt vào những tia nắng nhỏ bé, từ mắt thường cũng có thể nhìn thấy những hạt bụi bay qua bay lại trong luồng sáng ấy, nhộn nhịp mà lại chẳng gây ra chút tiếng động nào, sau cùng, lại chiếu vào khuôn mặt trắng nõn của Ôn Nguyễn.

Lông mi của cô như hai cánh quạt, che khuất đi đôi mắt vô hồn của cô. Làn da trắng trẻo dưới ánh nắng chan hoà cũng trở nên trong suốt.

Trong phòng học vang lên tiếng đọc bài của các bạn học, ở phía xa xa lại có tiếng chim hót rả rít, cây cối um tùm, quả thực là một khung cảnh nên thơ.

Dưới thời tiết như vậy, sự sống của vạn vật trên thế gian này đều khiến người khác phải cảm thán bởi sự kiên cường của chúng, tất cả đều nỗ lực để có thể phát triển một cách tốt nhất.

Ngay cả tiếng cãi nhau của Vu Duyệt và Lữ Trạch Cẩn cũng mang hơi thở của sức sống.

Sự bồng bột và tinh thần phấn chấn, sự cầu vinh hướng lợi, mạnh mẽ phát triển, quật cường nở rộ.

Từ sau khi xuyên sách, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy yêu thế giới này như vậy.

"Văn vở không viết, ngươi vì thế mà phải chịu phạt, vậy mà xem ra ngươi vẫn có thể thoải mái đứng đây phơi nắng sao?"

Ôn Nguyễn nghe thấy giọng nói quen thuộc, mở mắt ra nhìn về phía âm thanh đó, hoá ra là Ân Cửu Dã, hắn đứng đấy nhìn cô, trực tiếp làm phá hỏng nhã ý của cô.

"Thoải mái." Ôn Nguyễn nói.

"Thoải mái thì tốt, tới lúc vào lớp kỳ đạo, ta cho ngươi giải một ván cờ chết."

"..."

"Nếu không giải được, tan học đừng mong được về!"

"......"

Ân Cửu Dã nói xong lập tức phủi tay rời đi, đúng là có mấy phần phong thái phu tử.

Vu Duyệt ló mặt qua, nhỏ giọng thì thầm với cô, "Ôn Nguyễn, sao ta lại cảm thấy khách của nhà muội, so với muội còn phách lối hơn thế?"

Lữ Trạch Cẩn đứng bên cạnh cũng nghe được đoạn đối thoại giữa cô và Ân Cửu Dã, đặc biệt vui sướиɠ khi thấy Ôn Nguyễn chuẩn bị gặp hoạ, "Để cho một tên hạ nhân đè đầu cưỡi cổ, Ôn Nguyễn, ngươi như vậy là không được đâu đấy!"

Ôn Nguyễn cũng không để tâm lắm, ngược lại còn trêu chọc hắn ta, "Ta có được hay không cũng không quan trọng, ngươi có "được" hay không mới quan trọng đấy!"

Lỗ tai Lữ Trạch Cẩn đỏ bừng lên, khẽ xì một tiếng, khinh thường nói, "Một nữ nhân như ngươi lại có thể nói ra chuyện như thế này mà không biết xấu hổ sao?"

Ôn Nguyễn giả vờ ngây thơ, nghiêng đầu nhìn hắn, thản nhiên đáp, "Ta có nói gì đâu? Ngươi nghĩ cái gì vậy hả?"

Lữ Trạch Cẩn bĩu môi, không phải chứ, tại sao lần nào đấu võ mồm với Ôn Nguyễn cũng không thắng được vậy?

Vu Duyệt ở một bên che miệng cười đến đỏ cả mặt, nàng quyết định rồi, từ giờ về sau, nếu như nàng có muốn cãi nhau với Lữ Trạch Cẩn, nhất định phải kéo theo Ôn Nguyễn mới được.

Rốt cuộc ván cờ chết đó, Ôn Nguyễn không có cách nào giải ra cả.

Đương nhiên, Ân Cửu Dã cũng làm đúng như lời mình nói, bắt cô ở lại Sĩ Viện cả một buổi trời.

Cái con mèo chết tiệt Nhị Cẩu Tử này, chị nhất định phải bắt em đi làm thịt mèo bảy món mới được.

Hơn nữa, Ôn Nguyễn còn phải viết lại bài văn đấy để nộp lại cho phu tử, muốn trốn cũng không trốn được.

Vì thế, Ôn Nguyễn đã tìm đến Ôn Bắc Xuyên, thành khẩn cầu xin, "Đại ca, muội muốn nghỉ học, có được không?"

Ôn Bắc Xuyên gõ nhẹ vào trán nàng, tuyệt nhiên là từ chối, "Không thể bỏ dở giữa chừng như thế được."

Ôn Nguyễn chỉ đành phải ôm đống bài tập lủi thủi quay về Xuân Dung khuyết.

Cô vừa phải làm bài tập của hôm nay, vừa phải làm lại bài tập ngày hôm qua đã bị Nhị Cẩu Tử cào rách, còn phải chết phạt 10 lần một chương trong Thiên Tự Văn.

Nếu có nắm lá ngón trong tay, cô quyết chết chứ không sống trong cái thế giới oan nghiệt này để làm gì nữa.

Đột nhiên, nhị ca của cô từ cửa sổ ló đầu vào, có vẻ như là đến hỏi thăm cô.

Ôn Tây Lăng cười vô cùng gian xảo, tỏ vẻ thần bí nói với Ôn Nguyễn, "Tiểu muội, để ca ca chỉ cho muội chiêu này, nhưng muội không thế nói cho đại ca là ta chỉ cho muội cách làm này đấy nhé!"

"Được thôi Nhị ca!" Ôn Nguyễn xoa xoa cổ tay đang vô cùng đau nhức, nhìn trái nhìn phải, sau đó mới ghé sát tới chỗ Ôn Tây Lăng.

Ôn Tây Lăng cúi đầu xuống thì thầm vào tai của cô, "Thật ra Âm Cửu có thể giả bút tích người khác rất giỏi đấy!"

Ôn Nguyễn đưa mắt nhìn hắn, trong lòng cảm động khôn cùng, nhị ca đang giúp cô gian lận sao? Thật là yêu anh ấy quá đi mấtttt!

"Ơn cứu mạng ngày hôm nay của nhị ca, muội muội sẽ nhớ kỹ!" Ôn Nguyễn vừa nói xong lập tức ôm Nhị Cẩu Tử đứng dậy chạy tới chỗ Ngư Tiều quán.

Sau khi nghe Ôn Nguyễn hết lòng van xin nhờ vả mình, Ân Cửu Dã không thèm nghĩ nhiều, lập tức xua tay, "Ôn cô nương, việc học làm sao có thể nhờ vả người khác được chứ?"

Ôn Nguyễn chống cằ, dựa người lên bàn, năn nỉ hắn, "Nếu như ban nãy tan học ngươi không giữ ta lại thì đâu có tới mức tới bây giờ ta vẫn chưa viết xong bài văn ấy đâu. Nói qua nói lại, tất cả đều là lỗi của ngươi, cho nên bây giờ ngươi phải chuộc lại lỗi lầm của mình chứ!!"

"Ta là thầy giáo, không thể làm ra chuyện như vậy được." Ân Cửu Dã cương quyết không đồng ý.

Ôn Nguyễn mỉm cười, "Bây giờ cũng đâu có phải đang ở Sĩ Viện đâu."

Ân Cửu Dã: "Cho nên?"

"Cho nên, A Cửu, ngươi giúp ta chép bài điiii~" Ôn Nguyễn đem giấy bút đẩy qua cho Ân Cửu Dã.

Ân Cửu Dã: "......"

Ôn Nguyễn ra vẻ tốt bụng nói thêm, "Có gì thì ta giúp ngươi mài mực, châm thêm lư hương gì đó, có mỹ nữ ở bên hầu hạ như thế, A Cửu à, ngươi cũng quá may mắn rồi đấy!"

Ân Cửu Dã: "....Nói như vậy, ta có phải còn nên cám ơn Ôn cô nương không?"

Ôn Nguyễn thầm nghĩ trong bụng, cái tên này cũng thật là, như vậy còn chưa đủ tốt sao? Lại còn muốn cái gì nữa chứ?

Thế nên cô rất không khách khí mà đáp, "Không cần phải cám ơn đâu!"