Ân Cửu Dã nhìn Ôn Nguyễn thở dài một hơi, chỉ có thể cầm bút lên bắt đầu chép bài cho cô, khẽ lắc đầu, cảm thấy thật sự rất buồn cười.
Hắn thật sự bị điên rồi mới có thể để cho một tiểu nha đầu sai tới sai lui như thế, lại còn không hề nể mặt hắn một chút nào nữa chứ, thái độ cũng chẳng giống như nhờ vả tí nào, ngược lại giống như sai vặt hắn vậy đó.
Mà tệ nhất là hắn lại chẳng thể phản kháng.
Ôn Nguyễn đứng một bên mài mực cho Ân Cửu Dã, trong lòng thầm cảm thán, mực của hắn ta sử dụng là hàng thượng hạng cơ đấy, mực mài ra còn ẩn một chút tơ vàng, có mùi thơm rất nhẹ.
Ngọn nến ở một góc toả ra ánh sáng lập loè, lúc sáng lúc tối, Ôn Nguyễn thoáng nhìn qua bản chép của Ân Cửu Dã viết, hắn thật sự có thể viết lại một bản y hệt như của cô viết vậy, từng chữ đều giống nhau như đúc.
Người này quả thực có rất nhiều tài lẻ nha!
Đúng lúc đấy, Ân Cửu Dã nghiêng người sang chấm mực, bắt gặp được ánh mắt chăm chú của cô, không cảm xúc hỏi, "Nhìn cái gì đấy?"
Ôn Nguyễn thu hồi lại ánh mắt của mình, không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ đáp, "Vất vả cho ngươi rồi!"
"Chút vất vả này cũng xem như có thể chấp nhận được, nhưng nói như thế nào đi nữa, một cô nương như ngươi bị phạt đứng ở bên ngoài cửa lớp như thế rất xấu hổ, lần sau mong ngươi hoàn tất bài tập trước khi đến lớp nhé."
Ôn Nguyễn nghe thế, chẳng nói chẳng rằng gì, cũng không thèm giải thích, chỉ quay đầu liếc nhìn về phía Nhị Cẩu Tử đang ngủ gà ngủ gật ở trên ghế dựa cách đó không xa.
Nhị Cẩu Tự giả bộ không nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người, sau khi bị Ôn Nguyễn đánh cho một trận tơi bời vì xé nát bài văn của cô, em ấy đã thầm quyết định trong lòng, từ giờ về sau nếu như muốn trả thù Ôn Nguyễn nhất định phải làm kính đáo một chút.
"Bị mèo xé thật sao?" Ân Cửu Dã nhìn theo ánh mắt cô, nhìn về phía Nhị Cẩu Tử, chợt hỏi.
"Đúng vậy!" Ôn Nguyễn chẹp miệng, cô nói thật mà không ai thèm tin cô hết, chán gì đâu.
Ân Cửu Dã nhìn con mèo đang nằm ườn trên ghế, nói, "Nghe nói mèo con tới mùa xuân sẽ động dục, tuy rằng bây giờ đã bắt đầu vào hạ rồi, nhưng..." Hắn nhìn về phía Ôn Nguyễn, "Nếu không thì ngươi đem nó đi tuyệt dục nó đi?"
Nhị Cẩu Tử: "Tôi không cần! Lùm mé, đây là muốn làm cái quỷ gì tôi chứ?"
Ôn Nguyễn khó khăn nhịn xuống, cố không cười ra mặt, cúi đầu thật thấp đáp, "Ý kiến không tồi nha~"
"Nguyễn Nguyễn!!!! Cô không thể làm vậy với tôi! Cái tên Cửu Âm Chân Kinh kia, ta liều mạng với ngươi! Đậu xanh, ngươi dám đòi diệt sạch nòi giống của ta ư? Ta sẽ cho ngươi nếm mùi vị của đau khổ!!" Nhị Cẩu Tử phát rồ, nhảy dựng lên, lao về phía mặt Ân Cửu Dã, muốn cào rách mặt hắn ta.
Rốt cuộc còn chưa chạm được vào người ta, Nhị Cẩu Tử đã bị Ân Cửu Dã xách ngược lên.
"Meo ~ Nguyễn Nguyễn~ Tôi sai rồi, tôi không dám nữa, cứu mạng tôi đi Ôn Nguyễn~ Cứu lấy trứng của tôi nữa huhuhu!!!"
Ôn Nguyễn nhịn cười tới run cả hai vai, đưa tay ra ôm lấy Nhị Cẩu Tử, thả em nó xuống đất, đương nhiên, Nhị Cẩu Tử thật sự rất lo lắng cho giống nòi của mình sau này, lập tức chạy mất tiêu.
"Sau này hẵng tính sau đi." Ôn Nguyễn vẫn còn đang cố nín nhịn cơn buồn cười của mình.
"Muốn cười thì cứ cười đi, chịu đựng để làm gì?" Ân Cửu Dã thấy cô cứ đứng nín nhịn từ nãy tới giờ thì sinh lòng khó hiểu, cô nương này đúng là lạ thật, rõ ràng là muốn cười đến chảy cả nước mắt, sao lại phải nhịn chứ.
Câu nói của Ân Cửu Dã như châm ngòi cho Ôn Nguyễn, "phụt" một tiếng, cô ôm bụng cười.
Ân Cữu Dã đứng bên cạnh cô, trong khoảnh khắc ấy, hắn nhìn Ôn Nguyễn đến thất thần.
Cô cười rộ lên sẽ lộ ra hai núm đồng tiền nhàn nhạt trên má, ngọt ngào tới mức làm người ta say mê.
Cô nên cười nhiều hơn trước.
Sau khi cười xong Ôn Nguyễn cũng cảm thấy bản thân thả lỏng hơn một chút, bỏ thanh mực xuống, nhìn lòng bàn tay của mình, "Tay của ta dơ quá đi mất."
"Cô nương ngồi nghỉ ngơi trước đi, khi nào ta viết xong sẽ gọi ngươi." Ân Cửu Dã cười đáp.
Ôn Nguyễn cũng không từ chối, đi đến ghế dựa bên cạnh án thư ngồi xuống, tiện tay cầm một quyển sách của Ân Cửu Dã đọc thử để gϊếŧ thời gian, tiện thể xem Ân Cửu Dã giúp cô chép sách.
Bị phạt chép mười lần Thiên Tự Văn, cô chỉ mới chép được bốn bản, vẫn còn tận sáu bản nữa cơ.
Nếu Ân Cửu Dã muốn viết xong trong hôm nay, thật ra cũng không phải không làm được, từ trước đến nay hắn vẫn luôn viết rất nhanh, thế nhưng hôm nay hắn lại không làm như thế, cứ thong thả viết từng chữ một.
Hoa nến ở bên cạnh lâu lâu lại nổ tanh tách một tiếng.
Tới lúc Ân Cửu Dã viết xong chữ cuối cùng, khi hắn ngẩng đầu lên nhìn Ôn Nguyễn, đã thấy cô gối lên cánh tay dựa vào bàn ngủ từ lâu rồi.
Hắn buông bút, tiến lại gần hơn nhìn cô.
Dưới ánh đèn ấm áp, xem ra cô ngủ rất ngon, hít thở nhẹ nhàng, dung mạo mỹ miều. Lúc này Ôn Nguyễn không còn giống như một Ôn muội muội yên tĩnh dịu dàng, cùng không giống một Ôn cô nương miệng lưỡi sắc bén nữa mà giống như một tiên nữ xinh đẹp ở trong tranh cổ.
Ân Cửu Dã trong vô thức muốn vươn tay ra chạm vào khuôn mặt cô, nhưng bàn tay chưa chạm tới gò má cô đã dừng lại rồi.
Hắn không phải là một người may mắn, trời sinh làm người ác, cùng thiên hạ phản nghịch.
Phàm là những thứ tốt đẹp bị hắn chạm vào, đều không thể tồn tại, tất cả đều sẽ bị hắn phá huỷ thành trăm ngàn mảnh, thật ra hắn cũng không muốn như vậy, chỉ là hắn không thể kiềm chế được con quái vật trong lòng mình.
"Có phải ta rất xinh đẹp không?" Hai mắt Ôn Nguyễn vẫn nhắm chặt, chỉ có khoé môi hơi giương lên, vừa diễn vừa cười, hỏi hắn câu này.
Ánh mắt của Ân Cửu Dã hơi ngưng trệ.
Ôn Nguyễn mở to mắt, nhìn thẳng vào trong đôi mắt của Ân Cửu Dã, nghịch ngợm gọi một tiếng: "A Cửu!"
Ân Cửu Dã thấy cô như vậy thì khẽ cười, tiểu nha đầu... thật sự rất đặc biệt.
Hắn cúi đầu, làm bộ cung kính, phối hợp với cô diễn một đoạn, "Cô nương rất xinh đẹp!"
Ở trong lòng ta là đẹp nhất.
(Từ giây phút này mình xin phép được đổi ngôi miêu tả của Ân Cửu Dã với Ôn Nguyễn là hắn - nàng nha~)
......
Ngày hôm sau, ba người cùng nhau nộp hết bài chép phạt lên cho phu tử, Ôn Nguyễn xem như thành công trót lọt qua mặt được phu tử.
Đến nhờ vả Ân Cửu Dã là một ý kiến sáng suốt, hắn chép lại cho cô một cách hoàn hảo, chữ nào chữ nấy y hệt như tự cô viết vậy đó.
Chỉ có chút vấn đề nho nhỏ xảy ra đó là khi phu tử kiểm tra mấy bản chép phạt của cô, lâu lâu lại quan sát cô một chút.
"Tại sao bốn bản này lại chép bằng một loại giấy còn sáu bản còn lại lại chép bằng một loại giấy khác, bút tích không giống nhau cho lắm?" Phu tử không hổ là cao nhân, rất nhanh đã chỉ ra được điều không đúng.
Đương nhiên, tự xưng mình là diễn viên đỉnh cao, Ôn Nguyễn mặt không đổi tâm không động đáp, "Nhà em có tiền, em cảm thấy nếu đổi giấy như vậy sẽ làm tăng hứng thú muốn chép phạt của em lên ạ!"
"...."
Phu tử không thể phản bác lại lời nói của Ôn Nguyễn, quay đầu nhìn về phía Lữ Trạch Cẩn, cầm lấy cây thước gỗ ở trên bàn, hung dữ nói, "Mau đưa tay ra đây!"
"Tại sao chứ?" Lữ Trạch Cẩn không phục, hắn rõ ràng là nộp đầy đủ 10 bản kia mà.
"Trò cho rằng ta không nhìn ra ngươi dùng ba cây bút để chép một lúc sao?" Phu tử híp mắt nhìn Lữ Trạch Cẩn, vuốt chòm râu bạc của mình, hắn đã dạy qua không ít học sinh, chút kỹ xảo này sao hắn có thể không biết được?
Bàn tay Lữ Trạch Cẩn bị đánh cho đỏ bừng, hắn cũng không dám nổi giận với ai, vị phu tử này là Thái phó trong triều, ngay cả Đương kim Bệ hạ bây giờ cũng từng là học trò của ngài ấy, là một người thầy nghiêm khắc, ai thấy người đều phải cung kính hành lễ, có thể nói là đức cao vọng trọng.
Chỉ có Vu Duyệt là thảm nhất, nàng ấy là một người thành thật, thật sự tự dùng chính sức mình chép phạt, thức hết cả một đêm mới có thể chép xong từng ấy bài, bây giờ mắt của nàng ấy đều đã đỏ bừng.
"Sau này không được chểnh mảng việc học, không có kiến thức sẽ không làm được việc gì cả, chút đạo lý này các ngươi phải ghi nhớ, có biết chưa?" Phu tử cầm cây thước dài trên tay, dùng giọng điệu nghiêm khắc dạy bảo ba người.
"Dạ vâng thưa thầy!" Cả ba người cúi thấp đầu trả lời.
Tổ hợp ba người bị chép phạt cũng vì sự kiện này mà hình thành một mối quan hệ kì lạ, xem như là những người bạn cùng vượt qua hoạn nạn với nhau đi.
Sau khi phu tử rời đi, Lữ Trạch Cẩn huýt sáo nhìn Ôn Nguyễn, có phần đắc ý nói chuyện với cô, "Ôn Nguyễn, ta báo cho ngươi một chuyện tốt "
"Nói đi!" Ôn Nguyên đang đỡ lấy Vu Duyệt, nàng cảm thấy bản thân sắp chết đến nơi rồi, cả đêm ngày hôm qua nàng chẳng ngủ được bao nhiêu cả, cứ ngáp ngắn ngáp dài liên tục, ngáp đến mức nước mắt cũng chảy ra rồi.
"Ta nghĩ rằng, Kỷ Tri Dao sắp bị thất sủng ở chỗ Nguyệt Cơ rồi đấy, đây là cơ hội tốt cho cô chen chân vào đó!" Lữ Trạch Cẩn không giấu được sự hưng phấn trên mặt mình.
Vu Duyệt nghe hắn nói như thế, giễu cợt đáp lại, "Ngươi bây giờ cứ trông như một tiểu thϊếp đang ra sức tranh sủng ở trong nhà vậy đó, xin hỏi Thế tử điện hạ có cảm thấy mất mặt không?"
"Ta đâu cần ngươi quản!" Lữ Trạch Cẩn trợn ngược mắt, vừa thổi bàn tay đang sưng húp lên vừa nói chuyện với Ôn Nguyễn: "Ngươi cảm thấy thế nào? Có vui hay không? Ngươi tính cảm ơn tin tình báo này của ta như thế nào đây?"
Ôn Nguyễn đỡ lấy Vu Duyệt, liếc mắt nhìn Lữ Trạch Cẩn vô cảm nói, "Miệng nào mới không nói tiếng người nè?"
"Chó, miệng chó á!"
"Đúng rồi!"
"Mẹ nó! Tiểu gia có lòng tốt nói cho ngươi biết chuyện này vậy mà ngươi còn chửi ta! Làm ơn mắc oán!"
Ôn Nguyễn thấy hắn lại bắt đầu phát điên rồi, cũng không muốn tranh chấp với hắn để làm gì nữa, chỉ lắc đầu khẽ cười. Nhưng Vu Duyệt lại không dễ nói chuyện như vậy, nàng phản bác, "Cái tin này có chỗ nào tốt chứ? Ôn Nguyễn cũng không còn thích Kỷ tướng quân nữa, muội ấy cần gì phải quan tâm đến chuyện Kỷ Tri Dao có được sủng ái hay không? Có ngươi tự mình vui thì có!!"
Lữ Trạch Cẩn vô cùng hoài nghi, nhìn Ôn Nguyễn đứng đằng kia, "Ngươi thật sự không thích Kỷ Tri Dao nữa sao? Thật ra thì Kỷ Tri Dao cũng khá tốt, không thì ta giúp ngươi làm mai có được không?"
"Cút liền!" Vu Duyệt giơ chân đạp hắn một cái, muốn dẫn Ôn Nguyễn đi chỗ khác.
Nhưng Lữ Trạch Cẩn không để cho hai người rời đi dễ dàng như vậy đươc, hắn thật sự không nhịn được sự vui vẻ của bản thân. Kỷ Tri Dao xui xẻo một chút hắn đã rồi rất vui vẻ, Kỷ Tri Dao càng xui xẻo hơn, đương nhiên hắn càng vui vẻ hơn.
"Ta kể cho hai ngươi nghe nha, chuyện là đêm qua Nguyệt Cơ học được một khúc mới, người đầu tiên mà nàng muốn hát cho nghe đó là Kỷ Tri Dao, rốt cuộc hắn ta lại không tới gặp nàng, vì thế Nguyệt Cơ cho rằng hắn thay đổi rồi!" Lữ Trạch Cẩn giống như nhìn thấu hết mọi chuyện, cao cao tại thượng nói, "Còn có thể thay đổi cái gì nữa chứ, thay lòng đổi dạ chứ sao!"
Ôn Nguyễn thở dài một hơi, thật sự muốn bịt cái mồm của tên điên này lại mà.
"Ôn Nguyễn, ngươi nói xem, có phải Kỷ Tri Dao đã thay lòng đổi dạ rồi hay không?" Lữ Trạch Cẩn vô cùng nghiêm túc hỏi cô.
Ôn Nguyễn thầm hít một hơi thật sâu, người đâu mau đem tên nào tàn này xuống chém chết cho bổn cung.
"Ngươi nói gì đi, ngươi cho rằng chuyện này như thế nào, chẳng phải ngươi giỏi nhất là nói chuyện đạo lí sao?" Lữ Trạch Cẩn không ngừng quấn lấy Ôn Nguyễn, lải nha lải nhải bên tai cô.
Hai lỗ tai của Ôn Nguyễn sắp thủng tới nơi rồi, người gì đâu mà nói nhiều dễ sợ, cho nên cô đành phải đáp lời hắn: "Ngươi chưa từng nghe qua câu lạt mềm buộc chặt sao?"
"Ý của ngươi là Kỷ Tri Dao cố ý làm vậy sao?"
"Không biết, ngươi đừng hỏi ta!" Ôn Nguyễn đẩy Lữ Trạch Cẩn tránh ra, đe doạ, "Nếu người con đi theo bọn ta, ta sẽ đi mách phu tử ngươi dám mắng thầy ấy là ông già cổ quái đấy!"
"Ngươi bao nhiêu tuổi rồi còn chơi đi mách người khác nữa? Ngươi không biết xẩu hổ hả?" Lữ Trạch Cẩn cảm thấy cạn lời.
"Phu tử, vừa rồi Thế tử điện hạ nói...."
"Dừng dừng dừng! Được thôi! Ta không nói nữa!" Lữ Trạch Cẩn thật sự sợ nàng luôn.
Ân Cửu Dã ở bên ngoài nhìn thấy ba người bọn họ ồn ào nhốn nháp từ nãy đến giờ, lên tiếng hỏi: "Có phải các ngươi đều rất rảnh rỗi không? Không cần phải đi học sao?"
"Không phải chứ, bây giờ ai cũng có thể giáo huấn ta hết sao?" Lữ Trạch Cẩn trừng mắt, tức giận nhìn Ân Cửu Dã.
Ân Cửu Dã cũng không chấp gì tên nhóc con này, bình tĩnh nói, "Đối với phu tử mà dám bất kính như vậy, hôm nay phạt ngươi chép ba chương đầu trong Cờ Kinh, mỗi chương mười lần."
"....Âm phu tử độ lượng, là do đồ đệ làm sai trước, vạn mong phu tử bao dung." Lữ Trạch Cẩn cúi đầu thật sau, chắp tay hành lễ.
"Đừng mong ta rút lại lời nói, chép xong ngày mai nộp cho ta, còn nữa, phải đứng trước mặt ta đọc thuộc lòng." Ân Cửu Dã là đang lấy chuyện công báo thù chuyện tư, ai biểu hắn ta dám ở trước mặt Ôn Nguyên ba hoa chích choè về chuyện của Kỷ Tri Dao làm gì chứ?
Vu Duyệt nhìn thấy Lữ Trạch Cẩn bị Ân Cửu Dã phạt, rất sảng khoái mà cười trên nỗi đau của khác. Thế nhưng Ôn Nguyễn đứng bên cạnh lại dường như đang nghĩ về chuyện khác, cô cảm thấy, cốt truyện ở Sĩ Viện hiện tại hình như không còn giống so với trong sách nữa rồi.
Vu Duyệt cười đến mức nôn khan, bất kì người nào mà thức đêm đều sẽ bị choáng váng mặt mày như thế thôi, Ôn Nguyễn biết rằng Vu Duyệt sắp chịu không nổi nữa rồi.
Cô chậm rãi vuốt lưng cho Vu Duyệt, giúp nàng ấy kiềm lại cơn buồn nôn của mình, "Tỷ không sao chứ?"
"Không sao đâu, chắc là hôm qua tỷ thức khuya quá thôi, tối hôm nay về ngủ bù một giấc là được." Vu Duyệt một lần nữa phải dựa vào người Ôn Nguyễn, ngáp dài một cái.
Chiều ngày hôm ấy sau khi Ôn Nguyễn tan học về nhà, không ngờ được rằng cái miệng quạ đen của Lữ Trạch Cẩn lại có thể linh đến như thế, cô thật sự gặp được Kỷ Tri Dao và Thịnh Nguyệt Cơ.
Từ Sĩ Viện về Ôn phủ, nhất định phải đi qua một con đường, Ân Cửu Dã và Ôn Nguyễn một trước một sau, đang thong thả trở về thì đột nhiên bắt gặp Kỷ Tri Dao và Thịnh Nguyệt Cơ đi từ trong một con hẻm nhỏ ra, vừa hay đi phía trước Ôn Nguyễn và Ân Cửu Dã, có vẻ như hai người đó đang thì thầm chuyện gì.
Bước chân của Ôn Nguyễn dần chậm lại, cô xoay người muốn dừng lại, tính đợi hai vị ôn thần này đi xa rồi cô mới tiếp tục hồi phủ.
Thế nhưng chỉ vừa mới quay đầu, Ôn Nguyễn đã va vào l*иg ngực rắn chắc của Ân Cửu Dã, hắn cúi đầu nhìn nàng, tuy không hề mở miệng nhưng ánh mắt đó dường như đang muốn hỏi cô rằng: Nếu ngươi đã không thích hắn ta, vậy tại sao lại phải trốn tránh chứ?
Ôn Nguyễn nhìn thấy sự khó hiểu trong ánh mắt Ân Cửu Dã, cô đột nhiên nghĩ rằng nếu như cô có ý trốn tránh Kỷ Tri Dao, có phải người khác sẽ nghĩ cô là đang có tật giật mình không? Nếu thật là như vậy thì cô có trăm cái miệng cũng không giải thích nổi mất.
Chính vì vậy, cô chỉ có thể đi tiếp thôi.