Từ Hoa vẫn giả trang thành nữ như hôm trước, cổ tay mảnh khảnh, dáng người nhỏ nhắn, hoàn toàn không làm người khác nhận ra hắn vậy mà lại là một nam tử.
Vẻ đẹp phi giới tính kia quả thực vô cùng hấp dẫn ánh nhìn của người khác.
Ôn Nguyễn ngồi ở phía dưới lẳng lặng nghe hát, cô chợt nghe được một mùi hương đặc biệt, chắc hẳn là người điều chế đã phải bỏ rất nhiều tâm huyết vào đó, ngửi có chút giống hoa chuông xanh nhưng mùi lại nhẹ hơn mùi hoa chuông xanh (*) một chút.
Mùi hương này thật sự rất dễ ngửi, Ôn Nguyễn không khỏi nghiêng đầu nhìn về phía vị khách bên cạnh.
Vừa quay đầu cô đã thấy được Tiêu Trường Thiên đang đi cùng với một cô gái, người nọ dùng một chiếc khăn lụa màu cam, che đi khuôn mặt. Tiêu Trường Thiên cúi đầu kéo ghế cho nàng ta ngồi xuống trước, sau đó bản thân mới ngồi xuống ở bên cạnh.
Hai người cùng nhau xem hát, thi thoảng nàng ta sẽ gật đầu vài cái, sau đó lại thấp giọng thì thầm cùng với Tiêu Trường Thiên vài câu, nhìn biểu hiện trên khuôn mặt, có vẻ như rất thích khúc mà Từ Hoa đang hát.
Ôn Nguyễn quay đầu về, bình tĩnh vuốt ve Nhị Cẩu Tử, có chút cảm thấy buồn cười, cô đã từng nghĩ tới vô số viễn cảnh cho lần đầu tiên gặp mặt giữa cô và Thịnh Nguyệt Cơ nhưng rốt cuộc lần đầu tiên gặp mặt giữa hai người lại như thế này.
Có thể khiến Tiêu Trường Thiên trở nên ôn nhu như vậy, ngoại trừ Thịnh Nguyệt Cơ ra thì làm gì còn có ai khác?
"Nguyễn Nguyễn, BOSS tới rồi kìa, cô mau tới xử nàng ta nhanh! Cố lên! Chơi khô máu luôn Ôn Nguyễn!" Nhị Cẩu Tử đương nhiên cũng nhận ra đó là Thịnh Nguyệt Cơ, điên cuồng gào thét ở bên tai cô.
Ôn Nguyễn có chút bất đắc dĩ nhìn Nhị Cẩu Tử, cô thật sự không hiểu nổi tại sao em ấy lúc nào cũng phải xem Thịnh Nguyệt Cơ là kẻ thù của mình vậy cơ chứ?
Mối quan hệ giữa cô và nàng ta, có tồn tại sao?
Hai người có quen biết gì nhau đâu?!
Từ Hoa cũng vừa hát xong, hắn hành lễ với mọi người sau đó đi xuống, Ôn Nguyễn ở dưới cũng vỗ tay ủng hộ hắn, lại vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa Tiêu Trường Thiên và Thịnh Nguyệt Cơ.
"Hắn ta hát không tệ, bởi vì là nam nhân, cho nên khi hát cũng sẽ không thể hiện tình cảm quá sướt mướt, ngược lại còn có chút cảm giác thong dong tự tại, vô cùng đặc biệt, giống như tiếng chim rừng hót vậy đó, chàng xem có đúng không?" Thịnh Nguyệt Cơ ôm lấy cánh tay của Tiêu Trường Thiên, phong tình nhìn hắn mỉm cười.
Tiêu Trường Thiên nghe nàng ta nói như vậy, cũng gật đầu đồng ý, có phần thưởng thức với giọng hát của Từ Hoa: "Đúng là hát rất tốt, chỉ tiếc là người đánh đàn có vẻ như không theo kịp được tiết tấu, không thể hiện ra được hết nhã ý của người hát."
Thịnh Nguyệt Cơ giả vờ tức giận nói, "Chàng cho rằng ai cũng là thiên hạ đệ nhất cầm sư giống như chàng sao?"
"Nàng thật là!" Tiêu Trường Thiên đối với lời nói của Thịnh Nguyệt Cơ, chỉ tỏ ra vô cùng sủng nịnh, nắm lấy bàn tay nàng.
Thịnh Nguyệt Cơ hạnh phúc mỉm cười, ngồi lại ngay ngắn, nhìn về phía Ôn Nguyễn chủ động chào hỏi: "Ôn cô nương!"
"Tới rồi tới rồi, ha ha ha, tôi biết ngay mà, cô có muốn trốn cũng không trốn được đâu Nguyễn Nguyễn!" Nhị Cẩu Tử vui vẻ chờ ăn dưa.
Ôn Nguyễn quay đầu nhìn về phía Thịnh Nguyệt Cơ, mỉm cười đáp lễ, "Thịnh cô nương!"
Khi Thịnh Nguyệt Cơ nhìn Ôn Nguyễn, đôi mắt chứa ý cười khẽ cong lên, đặc biệt câu hồn người khác.
Nàng ta kéo khăn che mặt xuống, lộ ra khuôn mặt kiều diễm.
Ôn Nguyễn từng xem qua đoạn miêu tả vẻ ngoài của Thịnh Nguyệt Cơ ở trong sách, nhưng cho tới ngay lúc này, khi cô được tận mắt nhìn thấy nàng ta, cô chợt cảm thấy rằng những từ ngữ hoa mỹ ấy cũng chẳng thể nào miêu tả được hết một phần ngàn vẻ đẹp của nàng.
Nửa phần trên khuôn mặt của nàng, là cực hạn của sự gợi cảm.
Nửa phần dưới khuôn mặt của nàng, là cực hạn của sự thanh thuần.
Hai loại cảm giác đối cực đó đan xem nhau ở trên khuôn mặt nàng, ấy vậy mà lại vô cùng hài hoà.
Một Thịnh Nguyệt Cơ vừa thanh thuần vừa gợi cảm.
Khi nàng vô tư hờn dỗi, nàng như bao cô nương đồng trang lứa khác, ngây thơ đáng yêu.
Khi nàng ở dưới người cắn môi nỉ non, nàng như trở thành yêu cơ hút hồn người khác.
Không cần bàn đến thân hình hoàn hảo của Thịnh Nguyệt Cơ, chỗ nào nên có đều có, tỷ lệ cơ thể không chê vào đâu được.
Trong nháy mắt, Ôn Nguyễn đột nhiên hiểu ra, tại sao có nhiều người đàn ông ưu tú như vậy quỳ dưới váy của Thịnh Nguyệt Cơ, bởi vì nànng có thể thoả mãn tất cả những khao khát của đàn ông, muốn có bao nhiêu trong sáng, muốn có bao nhiêu du͙© vọиɠ, nàng đều có thể mang lại.
Thịnh Nguyệt Cơ giơ tay lên chống cằm, nghiêng đầu mỉm cười nhìn Ôn Nguyễn, "Nghe nói ngươi là học sinh của Trường Thiên?"
Ôn Nguyễn gật đầu, đáp, "Đúng vậy, sư mẫu!"
Thịnh Nguyệt Cơ có hơi ngạc nhiên trước cách xưng hô của cô, mắt hạnh mở lớn, cười lớn nói, "Sư mẫu? Đây là lần đầu ta nghe có người gọi ta như thế đấy?"
Nàng cười lên vô cùng xinh đẹp, tựa như một đoá hoa mẫu đơn đang nở rộ.
Ôn Nguyễn nghe nàng nói thế cũng chẳng biết nói gì tiếp theo. Cô cũng đâu thể mong chờ chuyện Lữ Trạch Cẩn chạy đến trước mặt Thịnh Nguyệt Cơ, gọi nàng ta một tiếng sư mẫu đâu đúng không? Yêu đương kiểu gì kì ghê, chơi mà chơi bùng binh không hà!
Thịnh Nguyệt Cơ quay đầu nhìn Tiêu Trường Thiên, mắt đầy ý cười, "Ta được mang tiếng thơm từ chàng rồi!"
Tiêu Trường Thiên nhìn nàng cười, sau đó lại nói với Ôn Nguyễn, "Hôm nay Ôn cô nương trong giờ học đàn, biểu hiện không tồi, ta vẫn chưa kịp biểu dương ngươi trước mặt mọi người."
"Phu tử khách khí rồi, tất cả đều là do công của người dạy bảo." Ôn Nguyễn nghe như vậy chỉ nhẹ gật đầu, bình thản đáp.
"Đã không còn ở trên lớp nữa, chúng ta đừng nhắc tới mấy chuyện liên quan đến học tập nữa, chàng không sợ học sinh của chàng sẽ thấy khó chịu sao?" Thịnh Nguyệt Cơ tức giận nhìn Tiêu Trường Thiên.
"Là ta suy nghĩ không thấu đáo!" Tiêu Trường Thiên ôm lấy Thịnh Nguyệt Cơ, ôn nhu nói.
Hai người này thật sự trong giống như một đôi vợ chồng già vậy, ngay cả cách nói chuyện cũng thân mật như vậy!
Ở phía sau bọn họ đã có không ít người nhìn thấy Thịnh Nguyệt Cơ, bọn họ đều thì thầm to nhỏ về nàng, có nhục mạ, có ngạc nhiên, có cảm thán, có kinh thuờng, thậm chí còn có người dùng nàng để mắng mỏ người khác.
Có mấy người phụ nữ sợ chồng của mình bị hồ ly tinh câu hồn, lấy tay che mắt chồng mình lại không cho bọn họ nhìn Thịnh Nguyệt Cơ.
Thịnh Nguyệt Cơ đương nhiên nghe thấy lời bàn tán của bọn họ, nhưng nàng ngoảnh mặt làm ngơ, không hề để bụng, giống như nhân vật chính trong câu chuyện của đám người đó nhắc đến không phải nàng vậy.
Tố chất tâm lý tốt như vậy, không đi làm nội gián thì uổng quá.
Thịnh Nguyệt Cơ xoay người, tiếp tục trò chuyện với Ôn Nguyễn, "Ôn cô nương, gần đây ta rất hay nghe người ta nhắc đến ngươi đấy!"
Ôn Nguyễn đáp, "Vậy sao?"
Thịnh Nguyệt Cơ gật đầu, "Tri Dao và Trạch Cẩn đều thường xuyên nhắc đến ngươi ở trước mặt ta, nói ngươi rất thú vị!"
Ôn Nguyễn gật đầu, "Ra vậy!"
Thịnh Nguyệt Cơ thấy Ôn Nguyễn đáp lời nàng cụt ngủn như thế, chẳng biết nên nói gì với cô nữa.
Nàng cũng có nghe người khác đồn rằng dạo này Ôn tiểu thư trở nên bình tĩnh kiệm lời hơn trước, thế nhưng nàng không ngờ được rằng Ôn Nguyễn lại trở nên kiệm lời đến như vậy.
Thịnh Nguyệt Cơ chớp mắt một chút, liếc nhìn về phía Ôn Nguyễn, lần trước nàng đến đây hát là vì mừng sinh nhật cho Giả Trăn, chuyện bị hắt nước trà, người làm ra chuyện đó nói là vì muốn xả giận thay cho Ôn Nguyễn.
Thế nhưng khi Kỷ Tri Dao đến hậu đài tìm nàng, hắn lại suy tư nói với nàng một câu, "Có lẽ mọi chuyện đều không phải do Ôn Nguyễn làm."
Lúc đó, Thịnh Nguyệt Cơ thật sự rất tò mò, rốt cuộc là cô thay đổi tới mức nào, mà lại khiến Kỷ Tri Dao có thái độ khác với cô như vậy.
Xem ra, hiện tại Ôn Nguyễn đúng là đã thay đổi rất nhiều,
Duới ánh mắt dò xét của Thịnh Nguyệt Cơ, Ôn Nguyễn vẫn có thể cúi đầu vuốt lông mèo, không hề thay đổi sắc mặt.
Thịnh Nguyệt Cơ chỉ là đang dùng mấy câu giao tiếp thường ngày để bắt chuyện với cô thôi, nếu là người khác có lẽ đều sẽ theo lệ mà hỏi tiếp "Bọn họ nói ta như thế nào? Ta có gì thú vị chứ?"
Sau đó có thể cùng nhau nói chuyện đến quên trời đất, quên ngày quên đêm, nói đến mức không thể nào ngừng lại được.
Nhưng tiếc thay, Thịnh Nguyệt Cơ đã quay trúng ô mất lượt, bởi vì, Ôn Nguyễn là một người không hề có lòng hiếu kì.
Mấy lời công kích của Thịnh Nguyệt Cơ căn bản không hề làm khơi dậy sự hiếu kì của Ôn Nguyễn, cô còn lâu mới muốn biết mình ở trong mắt Kỷ Tri Dao và Lữ Trạch Cẩn là dạng như người thế nào đó, huống hồ còn có Tiêu Trường Thiên ở đây.
Có khả năng Thịnh Nguyệt Cơ đã có thói quen nhắc tới tên cuả tình nhân này trước mặt tình nhân khác, nhưng Ôn Nguyễn lại không làm như vậy được, cô có cảm giác chuyện đó cứ kì kì sao đấy, giống như ở trước mặt người yêu của mình nhắc tới người yêu cũ vậy!
Quan trọng nhất đó chính là, ban nãy cô còn ở trong lớp tưởng tượng đến cảnh hai người đó ân ái với nhau, hiện tại thì hay rồi, hai người chính chủ ngồi trước mặt cô luôn, Ôn Nguyễn cảm thấy não mình sắp nổ tung luôn rồi!
Mấy cảnh 18+ đó cứ không ngừng xuất hiện trong đầu của cô, đều là những phân cảnh vô cùng nóng bỏng nhất của cả hai trong suốt cuốn tiểu thuyết!!!!!
Ví như khi cảnh lúc bọn họ mới quen, Thịnh Nguyệt Cơ vẫn chưa trở nên phong tình tới như vậy, trong nàng là sự ngây thơ hồn nhiên, đêm đầu tiên ở cùng Tiêu Trường Thiên phát sinh chuyện đó, nàng ấy vẫn còn rụt rè và e lệ nhiều thứ.
Cũng giống như khi Thịnh Nguyệt Cơ bắt đầu thu thập mấy viên Long Châu, Tiêu Trường Thiên đã ở Giáo Phường đàn cả một đêm, tiếng đàn đau thương day dứt, khiến người nghe buồn muốn đứt ruột. Trong sách cũng dùng sự đối lập này để viết nên một chương văn kinh điển, một bên là Thịnh Nguyệt Cơ quyến rũ đang hoan lạc, một bên là Tiêu Trường Thiên cô đơn hiu quạnh, đọc xong đoạn văn này, ai nấy đều có cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ vô cùng.
Hơn nữa, Thịnh Nguyệt Cơ hình như rất thích hôn lên nốt ruồi ở phía sau lưng Tiêu Trường Thiên, mỗi lần hoan ái đều sẽ hôn lên đấy.
Ôn Nguyễn có cảm giác, cô lại sắp nổ tung nữa rồi!!!!
Vì thế, cô cố điều chỉnh lại hơi thở, định thần lại suy nghĩ của mình, chậm rãi vuốt ve Nhị Cẩu Tử, ngẩng đầu nhìn Tiêu Trường Thiên, hắn ta đang cúi đầu uống trà, không có bất kì thái độ gì cả.
Trâu bò!
Thịnh Nguyệt Cơ, nàng thật trâu bò!
Thịnh Nguyệt Cơ thấy Ôn Nguyễn không tiếp chuyện, cũng không hề tức giận, chỉ cười nói với cô: "Xem ra Ôn cô nương hôm nay đi học quá mệt mỏi rồi, tất cả là vì Trường Thiên bắt các ngươi học quá nặng!"
Ôn Nguyễn gật đầu đáp, "Chỉ cần sư mẫu nói một tiếng với ngài ấy là được rồi, hy vọng về sau phu tử có thể giảm bớt việc học cho ta và các đồng môn!"
Tiêu Trường Thiên nghe cô nói như vậy, lập tức bật cười, "Nếu đã trách việc học quá nhiều, sao cô nương còn có thời gian đến đây nghe hát vậy?"
Ôn Nguyễn vờ như đồng tình, gật đầu khí thế, "Phu tử nói đúng, thế ta phải trở về học đây!"
Trong mắt Thịnh Nguyệt Cơ bỗng nổi lên tia nghi hoặc, Ôn cô nương... hình như chẳng hề thay đổi ngữ điệu khi nói nhỉ?
Sau khi kiếm được cớ để chuồn khỏi đây rồi, Ôn Nguyễn lập tức ôm Nhị Cẩu Tử đứng dậy, từ từ bước ra khỏi trà lâu.
Hít một hơi thật sâu không khí trong lành ở bên ngoài, Ôn Nguyễn cảm thấy, có lẽ bản thân không nên đến Sĩ Viện để tìm được thanh tịnh, cô phải vô chùa ở luôn mới vừa lòng. À không, cuộc đời cô chắc trốn đi đâu cũng không thoát được drama quá.
Ôn Nguyễn vừa đi ra khỏi trà lâu chưa được bao xa, đã thấy Kỷ Tri Dao đứng ở bên ngoài cửa, chăm chăm nhìn bảng hiệu "Xuân Nguyên lâu" đến thất thần.
Cô không hề có ý nghĩ sẽ đến nói chuyện với Kỷ Tri Dao, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, nhưng đâu có dễ như vậy, đời người ai lường trước được chữ ngờ, Nhị Cẩu Tử lại một lần nữa muốn đẩy cô vào chỗ chết, em ấy nhảy ra khỏi vòng tay của cô, trực tiếp chạy đến dưới chân Kỷ Tri Dao, giả bộ đáng yêu mà cọ vào ống quần của hắn, mềm mại kêu meo meo meo.
Nhị Cẩu Tử tuy rằng đang bày ra một bộ dáng vô cùng đáng yêu nhưng lời nói của ẻm thì lại cực kì gợi đòn, "Nguyễn Nguyễn!! Hôm nay cô trốn không thoát đâu, lần này mà còn không có chuyện gì xảy ra nữa, tôi sẽ theo họ cô luôn!"
Ôn Nguyễn có cảm giác em ấy cọ ống quần của Kỷ Tri Dao nhiều tới mức sắp rớt cái đầu ra ngoài luôn đấy.
Kỷ Tri Dao khom người bế Nhị Cẩu Tử lên, sờ đầu nó, khi nhìn Nhị Cẩu Tử, vậy mà lại cười vô cùng... ấm áp?
Trời ơi cái quần đùi gì zãyyy trời?!
Thôi được rồi, có lẽ con người đã được định sẵn ra làm sen cho mấy con boss như này, An Lăng Quân cũng không ngoại lệ.
Nhị Cẩu Tử ở trong lòng ngực hắn lăn qua lăn lại, làm nũng với hắn, muốn có bao nhiêu đáng yêu thì có bấy nhiêu đáng yêu.
Có điều, người thì đáng yêu mà miệng thì không đáng yêu chút nào, Ôn Nguyễn nghe được Nhị Cẩu Tử điên cuồng meo meo meo, "Xông lên chị gái! Nguyễn Nguyễn, cô không muốn làm, bổn miêu đây nhất định bắt cô phải làm! Tới đây công lược hắn mau!"
Ôn Nguyễn lẳng lặng nhìn nó một lúc, sau đó lập tức quay đầu bỏ đi.
Tự em đi mà công lược!
"Ôn cô nương!" Kỷ Tri Dao nhìn thấy cô rời đi, lập tức lên tiếng, vừa ôm mèo vừa đi đến đây, cười cười, "Chỉ vì không muốn nói chuyện với ta mà ngươi có thể đem vứt mèo của ngươi đi luôn sao?"
Nhị Cẩu Tử giả bộ đáng thương kêu "meo meo" một tiếng, nghe đặc biệt uỷ khuất, thế nhưng, lời nói lại chẳng đáng thương chút nào, "Làm ngay cho tôi!!!!"
Ôn Nguyễn thật sự muốn bóp chết cái con mèo thối này!
"Đa tạ An Lăng Quân!" Ôn Nguyễn xoay người, đưa tay về phía Kỷ Tri Dao, muốn ôm lấy Nhị Cẩu Tử.
Nhưng con mèo tinh này cứ ở lì trên tay của Kỷ Tri Dao, nhất định không chịu rời đi.
Ôn Nguyễn nghiến răng nói nhỏ với em ấy, "Em vừa vừa phải phải thôi!"
Nhị Cẩu Tử trừng mắt nhìn cô, diễn y hệt như trà xanh, meo meo đáp, "Tôi không biết gì cả, tôi chỉ là một con mèo đáng thương mà thôi!"
"Nói chuyện với một con mèo mà Ôn cô nương cũng nói chuyện hung dữ như vậy?" Kỷ Tri Dao cười cười, hỏi cô.
Ôn Nguyễn liếc mắt nhìn Kỷ Tri Dao một cái, ngồi xổm xuống nhìn Nhị Cẩu Tử, nhẹ nhàng nói, "Nếu như em thích An Lăng Quân như vậy, thế để chị nói tên của em với An Lăng Quân nhé!"
Nhị Cẩu Tử nghe vậy lập tức sợ hãi, vυ't một cái nhảy vào vòng tay của Ôn Nguyễn.
Ôn Nguyễn ôm Nhị Cẩu Tử đứng dậy, vuốt ve lông mèo của em ấy, nhìn Kỷ Tri Dao hành lễ rời đi, "Chúc An Lăng Quân có một ngày tốt lành, cáo từ!"
"Cô nương có gặp Nguyệt Cơ ở trong trà lâu không?" Kỷ Tri Dao hỏi cô.
Ôn Nguyễn hơi nhướng mày, ây da, An Lăng Quân là đang ghen sao?
Đây là điều tối kỵ với mấy viên Long Châu nha?