Ân Cửu Dã còn chưa kịp bịt miệng Từ Hoa lại đã thấy Ôn Nguyễn ôm mèo đứng ngay ở cửa.
Từ Hoa cũng bị sự xuất hiện này của cô làm cho bất ngờ, vội vàng đứng dậy hành lễ: "Ôn cô nương!"
"Từ Hoa công tử." Ôn Nguyễn cũng chào đáp lễ lại, trong lòng không hiểu tại sao hắn ta lại có mặt ở chỗ này.
Ân Cửu Dã nắm chặt quân cờ trong tay, cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhìn Ôn Nguyễn.
"Ban nãy công tử gọi hắn là gì?" Ôn Nguyễn không biết rằng bản thân vừa nãy có nghe lầm không, vì thế mới hỏi lại Từ Hoa.
"Tiểu nhân..." Từ Hoa không biết nên trả lời như thế nào, cái tên "Ân Cửu Dã" này tuyệt đối
không nên nhắc đến trong kinh thành này, nếu người nào biết được nhất định sẽ phải chết.
"Cửu gia." Ân Cửu Dã đột nhiên xen vào, thản nhiên nhìn cô, "Hắn gọi ta là Cửu gia, có việc gì sao?"
"Cửu gia?" Ôn Nguyễn đi vào trong, tay nhẹ vuốt ve Nhị Cẩu Tử, "Hai người thân với nhau lắm sao?"
"Xem như vậy đi, hắn ta hát không tồi, ta cũng thưởng cho hắn rất nhiều thứ!" Ân Cửu Dã nói dối không chớp mắt.
Trong lòng Từ Hoa thầm nôn mửa, Ân Cửu Dã đúng là một tên gian xảo, chuyện như vậy mà cũng dám nói ra sao? Đâu? Thưởng gì? Sao hắn không nhận được bất kì thứ gì hết vậy?
"Vậy là ngày hôm đó, có phải ngươi đã biết trước hắn ta là nam giả trang nữ nên mới cố tình gọi đến chào hỏi đúng không?" Ôn Nguyễn nhớ tới chuyện ở Xuân Nguyên lâu lần trước.
"Đúng vậy!" Ân Cửu Dã thấy chuyện này không thể dấu được nữa, chi bằng dứt khoát thừa nhận cho xong chuyện.
"Ồ!" Ôn Nguyễn cũng không cảm thấy có điều gì bất thường, nên không nói quá nhiều về ngày hôm ấy, nhưng cô lại nói sang chuyện khác, "Nhưng ngươi là hạ nhân của ta!"
"Cho nên?" Ân Cửu Dã không hiểu ý của Ôn Nguyễn muốn nói gì cả.
"Ta cũng không thể gọi ngươi là Cửu gia được, nghe có gì đó sai sai, gọi ngươi là Âm công tử thì lại xa lạ quá, nếu không thì ta gọi ngươi là A Cửu được chứ?" Ôn Nguyễn đắn đo suy nghĩ.
Ân Cửu Dã: "...."
Từ Hoa: "...."
Ôn Nguyễn, cô cam đảm lắm!
Có khi nào cô sẽ bị Ân Cửu Dã cho về chầu trời vào ngay trong đêm nay không nhỉ?
Ân Cửu Dã nhẹ nhàng hít vào một hơi, khẽ ngả người về sau, cố gắng kiềm chế cơn bệnh của mình lại, sau đó mới chậm rãi gật đầu đồng ý với cô, "Được, A Cửu tuỳ ý để Ôn cô nương sai bảo."
Từ Hoa: "..." Ân Cửu Dã có phải trúng phải độc rồi không? Sao lại trở nên khác thường như vậy?
"A Cửu, dạy kèm cho ta." Ôn Nguyễn ngồi xuống chỗ đối diện hắn trên bàn cờ, nghiêm túc nói, "Chỉ cần thắng Lữ thế tử thôi là được rồi!"
"Cô nương đây là... làm khó hạ nhân rồi!" Ân Cửu Dã đương nhiên biết trình độ đánh cờ của Ôn Nguyễn đang ở mức độ nào, có thể đem ra so sánh với võ công mèo cào của Vu Duyệt, đều là thảm không thể nhìn.
Ôn Nguyên cầm quân cờ lên, nhìn Từ Hoa cười cười, "Nếu không thì A Cửu học cách làm khó người đàn ông khác (*) thử xem?"
".... Nguyễn Nguyễn, cô đang bẻ lái sang chuyện gì vậy?" Nhị Cẩu Tử không hiểu cô đang nói gì hết.
Nói chuyện không liên quan gì hết trơn? Bổn mèo không hiểu nổi.
Ân Cửu Dã cũng không giải thích được cái câu "làm khó người đàn ông khác" của cô là như thế nào,
chỉ cảm thấy hối hận vì hôm nay đã lỡ trêu chọc Ôn Nguyễn,
không những được tặng một cái tên "A Cửu", lại còn "vinh dự" được dạy thêm cho cô, hắn sợ bản thân sẽ vì chuyện này mà tổn thọ mất.
Chuyện học đánh cờ của Ôn Nguyễn rốt cuộc sẽ như thế nào cứ để khi khác hẵng nói, chir là phải để cho Từ Hoa chịu uỷ khuất rồi.
Hắn tốt xấu gì cũng là bạn nối khố với Ân Cửu Dã, chơi với hắn từ nhỏ đến lớn, hiện tại lại trở thành người phải bưng trà rót nước cho bọn họ.
Về sau còn phải gọi Ân Cửu Dã một tiếng "Cửu gia".
Cửu gia?
Hắn chỉ cần nghĩ đến cái xưng hô này đã cảm thấy rất buồn cười rồi.
"Từ Hoa công tử, ngươi vẫn ở Xuân Nguyên lâu sao?" Ôn Nguyễn cầm quân cờ trên tay, hỏi Từ Hoa.
"Bẩm cô nương, không có, ta chỉ vô tình đến đó diễn một hôm thôi." Từ Hoa cười đáp.
"Kiếm được bao nhiêu?"
"Không nhiều lắm."
"Vậy ngươi có thích kiếm tiền không?"
"....Đương nhiên là có."
"Vậy nếu như ta đến chỗ Nhị ca ta thương lượng một chút, bảo hắn tăng tiền công của ngươi lên cao hơn, ngươi có muốn đến Xuân Nguyên lâu làm hát chính không?"
Cô đưa mắt nhìn Ân Cửu Dã đang ngồi đối diện, nhẹ nhàng vuốt ve mèo con, khen ngợi Từ Hoa: "Ta rất thích nghe ngươi hát, rất êm tai."
"Đa tạ cô nương nâng đỡ." Từ Hoa chắp tay hành lễ với Ôn Nguyễn, mắt thoáng nhìn về phía Ân Cửu Dã, Ân Cửu Dã không nói gì, chỉ âm thầm đẩy mấy quân cờ về phía trước, Từ Hoa lập tức hiểu ý, cung kính đáp, "Vậy tại hạ cung kính không bằng tuân lệnh."
"Vậy việc này cứ như vậy đi!" Ôn Nguyễn đạt được mong muốn của mình, vui vẻ đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhìn Ân Cửu Dã nói, "A Cửu, ngày mai ta lại đến tìm ngươi đánh cờ."
Ân Cửu Dã gật đầu, nghiến răng nghiến lợi đáp lại lời cô, "Được thôi Ôn cô nương!"
Ôn Nguyễn vừa bước chân ra khỏi Ngư Tiều quán, Từ Hoa đã không nhịn được mà ôm bụng cười to, ngồi xuống chỗ vừa nãy của Ôn Nguyễn, "A Cửu? Ha ha ha, ha ha ha, nàng gọi ngươi là A Cửu? Ha ha ha ha!"
"Còn cười nữa ta lập tức rút lưỡi của ngươi." Ân Cửu Dã dọn dẹp bàn cờ, lạnh lùng nhìn hắn.
"Ta đúng là không hiểu nổi ngươi đấy Cửu Dã, ngươi thực sự có hứng thú với nàng ta nhiều đến như vậy sao?" Từ Hoa vẫn không thể kiềm lại sự vui vẻ của bản thân.
"Như vậy thì có làm sao?"
"Như vậy thì nàng ấy cũng thảm quá đi mất!"
Những người khiến Ân Cửu Dã có hứng thú, không ai có kết cuộc tốt đẹp cả.
Nói cách khác được hắn để ý đến, không phải chuyện gì tốt lành hết.
Chẳng hạn như ngày hôm qua.
Ân Cửu Dã đột nhiên cảm thấy hứng thú với vị cô nương của Trần gia Trần Nhã Nhiên kia, hứng thú với nàng ta tới mức, nửa đêm đến Trần phủ, xé rách cổ họng của nàng ta.
Ân Cửu Dã nghe câu trả lời của Từ Hoa, không hề phản biện, chỉ im lặng đặt lên bàn cờ một quân cờ mới.
Từ Hoa nhìn thấy thái độ của hắn, cũng không sợ hãi gì, tiếp tục nói, "Thật ra, gần đây, ý nghĩ muốn gϊếŧ người của ngươi cũng không xuất hiện nhiều nữa."
Ân Cửu Dã đưa tay sờ lên chiếc mặt nạ trên mặt, giọng điệu bình thản, mang theo chút lạnh nhạt nói, "Kinh thành lớn như vậy chỉ có một điểm tốt duy nhất, có vô số người đáng để gϊếŧ."
"Cửu Dã, một ngày nào đó, ngươi nhất định sẽ bị con quái thú trong ngươi nuốt chửng." Từ Hoa thở dài đáp.
Ân Cửu Dã khép hai mắt lại, ngả người về phía sau, từ trong gối rút ra một cây quạt làm bằng đàn hương.
Có lẽ là do công dụng làm giúp an thần cho người dùng của đàn hương, khiến cho con ác quỷ trong lòng hắn ngủ say.
Nhưng hắn biết, một ngày nào đó, nó nhất định sẽ tỉnh dậy.
Ngày hôm sau không có lớp kỳ đạo, nhưng lại có danh sư đến Sĩ Viện dạy đánh đàn.
Phu tử dạy đàn là một nam nhân trẻ tuổi, bề ngoài vô cùng tuấn mỹ, tóc dài được búi lên một nữa làm lộ ra vẻ nhu thuận, mặc y phục màu xanh ngọc bích, khi đánh đàn, tay áo dài đến chạm đất.
Đặc biệt ở chỗ, tiếng đàn của hắn vô cùng dễ nghe.
Đến mức những học sinh ở trong lớp đều trở nên si mê, trầm luân trong tiếng đàn đó.
Hắn vừa đàn xong một khúc, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía đám học trò, ánh mắt ôn hoà, trên mặt toàn là ý cười.
Người này thật sự làm ngươi ta nghĩ đến bốn chữ "Ôn nhu như ngọc".
"Tiêu phu tử không hổ danh là thiên hạ đệ nhất cầm sư nha, tiếng đàn của người luôn mang dư vị khiến người ta khó có thể quên, có khi Bá Nha chi khúc trong truyền thuyết cũng giống như thế này nha?"
"Đáng tiếc chúng ta không có cơ hội trở thành đệ tử của Tiêu phu tử..."
Lữ Trạch Cẩn nghe hai đồng môn ở bên cạnh tâng bốc vị phu tử kia lên tới tận trời, không kiềm được hừ lạnh một tiếng, chỉ là quơ tay loạn xạ một chút, đàn ra đại một chút âm thanh thôi mà nói thành như vậy, "Có gì đặc biệt đâu chứ?"
Vị Tiêu phu tử kia nghe hắn nói như vậy cũng không giận, thậm chí còn nhìn Lữ Trạch Cần cười độ lượng.
Lữ Trạch Cẩn không dám gây chuyện ở Sĩ Viện nhưng hắn thật sự có địch ý rất lớn với vị Tiêu phu tử này.
Bởi vì Tiêu phu tử chính là Tiêu Trường Thiên.
Hắn là thiên hạ đệ nhất cầm sư, đương nhiên,
hắn cũng có đệ tử, mà đệ tử của hắn chính là Thịnh Nguyệt Cơ.
Nhị Cẩu Tử ngồi ở trên bệ cửa sổ hóng chuyến từ ban nãy tới giờ, nhìn Nguyễn Nguyễn kêu meo meo meo, "Nguyễn Nguyễn, cô chắc là không nghĩ đến chuyện này đi, ngay cả khi cô trốn đến chỗ này rồi mà drama vẫn cứ tìm đến chỗ cô, ha ha ha, mấy chuyện này có muốn trốn cũng không được đâu, cứ đón nhận nó thôi."
Ôn Nguyễn gẩy dây đàn, cũng không cảm thấy chuyện đang diễn ra lúc này có liên quan gì đến cô.
Bởi vì cô còn rất ủng hộ Tiêu Trường Thiên.
Trong 7 viên ngọc rồng, cô đối với viên Long Châu Tiêu Trường Thiên này rất có cảm tình.
Khi học đàn, Tiêu Truờng Thiên còn rất cẩn thận chỉ lại cho cô những điểm cô làm chưa tốt, dùng giọng điệu rất nhỏ nhẹ, không hề trách cứ, vô cùng ân cần.
"Đa tạ phu tử đã dạy bảo, là đệ tử ngu dốt." Ôn Nguyễn cúi đầu nói cám ơn với Tiêu Trường Thiên.
"Ôn cô nương hẳn là lần đầu tiên đánh đàn, không cần phải tự hạ thấp bản thân, chỉ cần dành thời gian ra tập luyện nhất định có thể đàn tốt hơn." Tiêu Trường Thiên nhẹ nhàng cho lời khuyên.
Nhưng không phải ai cũng dễ nói chuyện giống như Ôn Nguyễn, Tiêu Trường Thiên chỉ là một cầm sư trong cung, cho dù có đàn hay đến mức nào, nói cho cùng cũng chỉ là một nhạc sư, thế nên gian tình giữa hắn và Thịnh Nguyệt Cơ, đương nhiên sẽ không được bọn họ khoan dung như Kỷ Tri Dao.
Cho nên trong mắt bọn họ, Tiêu Trường Thiên là một người hạ tiện.
Không biết là ai đã không nể mặt to tiếng châm chọc, "Trong cung không còn cầm sư nào khác sao? Lại có thể cử một người như vậy đến dạy chúng ta, thật kinh tởm."
"Ta thật sự sợ rằng, nếu như chúng ta học tập theo loại người này, có khi đánh đàn như thế nào cũng không học được, lại học được cách quỳ dưới váy của mấy kỹ nữ tửu lâu đó." Có người còn đứng bên cạnh phụ họa thêm vào.
Lữ Trạch Cẩn đứng ở đó vô cùng khó xử, nếu như hắn hùa vào cùng châm biếm Tiêu Trường Thiên với mấy người đó, chẳng phải là đang tự đánh vào mặt mình sao?
Thế nên, hắn không chỉ không thể mắng người mà còn phải nghe đám người kia chỉ cây dâu mắng cây hoè, nghe bọn họ chửi bới Thịnh Nguyệt Cơ.
Cho nên hắn dứt khoát vứt cây đàn sang một bên, lớn tiếng nói, "Ta không học nữa!"
Ôn Nguyễn nghe thấy lời Lữ Trạch Cẩn nói, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tiêu Trường Thiên đang đứng bên cạnh mình.
Tiêu Trường Thiên khoanh tay, nhìn về phía Lữ Trạch Cẩn: "Tại sao Lữ thế tử lại không muốn học?"
"Ta không muốn học với ngươi!" Lữ Trạch Cẩn nổi giận đùng đùng.
"Khiến thế tử thất vọng rồi, từ hôm nay trở đi, tất cả các lớp cầm nghệ của mọi người, đều là do ta dạy."
"Vậy ta sẽ trốn học!"
"Tuỳ ý người."
"...."
Lữ Trạch Cẩn nhìn về phía Tiêu Trường Thiên.
Tiêu Trường Thiên chỉ về phía cửa, nói: "Cửa ở đằng kia!"
Lữ Trạch Cẩn: "......"
Lữ Trạch Cẩn thật sự rất khó xử, hắn đã đồng ý với Thịnh Nguyệt Cơ rằng năm nay hắn sẽ đến Sĩ Viện chăm chỉ học tập, nếu như không cố gắng học tập sẽ không được đến gặp Thịnh Nguyệt Cơ.
Nhưng hắn đâu có ngờ rằng học ở đây lại phải chịu uất ức tới vậy.
Tiêu Trường Thiên nhìn thấy Lữ Trạch Cẩn cứ chần chừ không rời đi, lập tức nói, "Nếu không muốn bỏ học, vậy mời người ngồi xuống cho!"
Ôn Nguyễn cúi đầu nhịn cười, cô cảm thấy Lữ Trạch Cẩn thật sự quá thảm rồi.
Không biết hắn cảm thấy như thế nào khi phải gọi tình địch của mình một tiếng thầy ha?!
Ngón tay cô khẽ gẩy dây đàn, nhớ lại cốt truyện giữa Tiêu Trường Thiên và Thịnh Nguyệt Cơ.
Thật ra, đây là một câu chuyện rất cảm động.
Năm đó, Thịnh Nguyệt Cơ vẫn chỉ là một ca kỹ không có chút danh tiếng nào ở Giáo Phường, không hề có tiếng tăm như bây giờ, ai ai cũng biết đến. Chính vào lúc đó, nàng đã có cơ hội gặp được Tiêu Trường Thiên lúc bấy giờ đã là nhạc sư ở trong cung.
Với tính tình của Thịnh Nguyệt Cơ, nàng làm sao có thể chấp nhận được quy tắc ở Giáo phường, nhưng nhờ vào sự giúp đỡ của Tiêu Trường Thiên mà nàng ta đã được thoát ra khỏi chốn tù đày đó, còn có thể vào Thính Bạch lâu.
Thính Bạch lâu cũng phải nơi mà bất kì ai cũng có thể lui tới, thậm chí những người rất có tài nhưng vẫn không thể ở lại đây làm việc.
Nàng ta có thể vào được Thính Bạch lâu, tất cả là vì có Tiêu Trường Thiên giúp nàng đệm đàn, mới có thể làm khiến ông chủ của Thính Bạch lâu động lòng.
Từ đó về sau, Thịnh Nguyệt Cơ thanh danh vang dội, cũng mở ra con đường thu thập ngọc rồng của nàng ta.
Thịnh Nguyệt Cơ cũng không phải một người vong ơn bội nghĩa, càng không phải người ham mê tiền tài danh vọng mà quên đi Tiêu Trường Thiên vẫn luôn ở bên cạnh nàng khi nàng chỉ có hai bàn tay trắng.
Cho dù bên cạnh nàng ta có bao nhiêu đàn ông, cho dù nàng có yêu bao nhiêu người, vị trí của Tiêu Trường Thiên trong lòng nàng vẫn không hề thay đổi, ngay cả Kỷ Tri Dao, cũng không làm lung lay được tầm quan trọng của Tiêu Trường Thiên với Thịnh Nguyệt Cơ.
Những người khác đều là vì có những chiêu trò hay những lí do thú vị khác nhau mới có thể lọt vào mắt xanh của Thịnh Nguyệt Cơ, mà Tiêu Trường Thiên lại không giống vậy, Thịnh Nguyệt Cơ và hắn ta giống như một đôi vợ chồng già, luôn bình lặng như nước.
Ngay cả ở trên giường, hai người bọn họ cũng là hoà hợp nhất, đúng là gừng càng già càng cay.
Hơn nữa, Tiêu Trường Thiên hắn có một cây đàn cầm mà hắn thích nhất, gọi là Hầu Cầm, từ sau khi Thịnh Nguyệt Cơ tới Thính Bạch lâu, hắn cũng không vì người khác mà đàn Hầu Vĩ một lần nào nữa.
Ôn Nguyễn thầm nghĩ trong đầu, muốn tình có tình, muốn sắc có sắc, cũng vì người mà buông bỏ, Ôn Nguyễn vì tình yêu đẹp đến rơi lệ từ lúc bắt đầu của hai người họ, nguyện ý ủng hộ cho Tiêu Trường Thiên.
Tiêu Trường Thiên nhẹ nhàng đến gõ lên bàn Ôn Nguyễn, kéo cô từ trong mộng tưởng trở về: "Đừng thất thần!"
Ôn Nguyễn có chút giật mình, ngại ngùng nói, "Phu tử!"
Phải làm sau đây, nhìn bộ dạng thong dong ôn nhuận của hắn bây giờ, làm cô liên tưởng đến mấy cảnh tượng nóng bỏng ở trong sách.
Trời đất ơi!!! Người đâu, mau truyền thái y cho ta!
Cô thậm chí còn biết ở trên lưng của Tiêu Trường Thiên có một nốt ruồi... A a a a a , không được nghĩ nữa, cô cảm giác bản thân cô sắp chảy máu mũi tới nơi rồi!
"Nguyễn Nguyễn, có phải trong đầu cô lại lái sang chuyện nào nữa rồi không?" Người lạ không hiểu gì Ôn Nguyễn chắc chắn sẽ cảm thấy cô là một người an tĩnh dịu dàng, nhưng Nhị Cẩu Tử hiểu cô là người thế nào, cho nên lập tức nhìn cô meo meo meo.
Ôn Nguyễn lẳng lặng gật đầu một cái, đúng vậy!
Hơn nữa lái hơi nhanh, có cảm giác sắp lật xe rồi.
Cho nên, sau khi tan học, Ôn Nguyễn đã chạy tới Xuân Nguyên lâu, muốn dùng giọng hát của Từ Hoa để rửa sạch linh hồn bị dáy bẩn của mình, tiếng ca của hắn vô cùng kỳ diệu, giống như cho người nghe tới chỗ không người, vô cùng thích hợp để thanh lọc tâm hồn.
Có điều, Ôn Nguyễn không hề nghĩ tới, bản thân đã chạy đến đây rồi mà vẫn còn gặp được Tiêu Trường Thiên.
Nhưng hắn không tới một mình, hắn còn tới cùng Thịnh Nguyệt Cơ.
Chữ đó theo nguyên gốc là
强人锁男 – Phiên âm Hán Việt là cường nhân tỏa nam tức là làm khó người khác
nhưng mà mình nghĩ ý của tác giả là kêu Ân Cửu Dã học cách đè Từ Hoa á. Nếu có sai thì mọi người sửa giúp mình nhé!