Đỡ Eo

Chương 14

Ôn Nguyễn vừa đi được nửa đường thì chợt nhớ ra bản thân còn chưa kịp xin Ân Cửu Dã mở cửa sau cho cô trong lớp toán học và lớp cờ kỹ, đây là chuyện không thể để chậm trễ được, vì thế, cô chỉ còn cách quay trở lại tìm Ân Cửu Dã một chuyến.

Rốt cuộc, điểm thì chưa xin được, lại thấy được "thầy giáo" của mình bị hội đồng giữa đường.

Đám người hung ác kia nghe thấy tiếng la của Ôn Nguyễn cũng bị doạ sợ hoảng hồn, đứng bất động hồi lâu.

Ôn Nguyễn đi tới chỗ đám người, đầu tiên đến nhìn xem tình hình của Ân Cửu Dã thế nào, trên môi hắn có một vết trầy, máu đã bắt đầu tuôn ra.

Chỉ có điều, có chết Ôn Nguyễn cũng không ngờ được rằng, vết thương này là do tự chính bản thân Ân Cửu Dã làm ra để tỏ vẻ đáng thương với cô.

"Tại sao cô nương lại quay lại đây?" Hắn cố gắng nở ra một nụ cười với cô.

"Tại sao ngươi lại không tránh đi?" Ôn Nguyễn không hiểu Ân Cửu Dã đang làm cái gì, rõ ràng là võ công của hắn không tệ, hoàn toàn có thể đối phó với mấy tên cướp cỏn con này dễ như trở bàn tay, tại sao lại để chính mình bị thương chứ?

Ân Cửu Dã giả vờ khó xử nói với cô: "Bởi vì bọn họ ở trong kinh thành này đều có chút gia thế, nhưng ta ngoại trừ ở Sĩ Viện làm thầy ra thì chỉ là một hạ nhân mà thôi."

Ôn Nguyễn nghe vậy thì nghiêng đầu nhìn đám người đứng cách đó không xa, tuy bọn họ đều dùng khăn để che mặt nhưng nhìn quần áo của bọn họ, đều là loại mà người thường không thể mua được.

Cô chợt phát hiện ra kẻ chủ mưu luôn đứng sau từ nãy tới giờ đang lén lút trốn đi.

Đó là một nữ tử.

"Đã đánh người còn muốn trốn đi trước?" Ôn Nguyễn nói với người đó, trực giác mách bảo đây chắc chắn là một người phụ nữ.

Ôn Nguyễn đứng dậy đi đến chỗ người đó, giựt khăn che mặt của nàng ta xuống.

Quả nhiên là Trần Nhã Nhiên.

Trần Nhã Nhiên bị cô vạch trần ngay tại chỗ, xấu hổ đỏ bừng cả mặt, vờ tươi cười chào Ôn Nguyễn, "Ôn, Ôn muội muội."

Ôn Nguyễn không dám nhận một người tỷ tỷ như vậy.

Cô bình tĩnh nói: "Chuyện này là vì ngày hôm trước ở trường đua, Âm Cửu thắng An Lăng Quân, khiến ngươi cảm thấy hắn làm tổn hại đến danh tiếng của An Lăng Quân nên tâm mới sinh oán hận?"

"Hay là bởi vì ngày hôm nay ngươi phát hiện ra hắn ta về sau sẽ trở thành thầy của ngươi, trong lòng không muốn sau này phải khép nép trước mặt hắn, nên mới muốn cho hắn một bài học?"

Trần Nhã Nhiên bị cô đoán trúng hết những ác niệm trong lòng, vô cùng xấu hổ, nhìn trái nhìn phải run rẩy đáp: "Ta không có ý nghĩ như vậy, ta chỉ là, chỉ là đi ngang qua đây mà thôi..."

"Nói dối coi chừng sau này xuống địa ngục bị Diêm Dương cắt lưỡi đó!" Ôn Nguyễn không cho nàng ta có cơ hội tiếp tục diễn kịch nữa, dây dưa với mấy người này chủ tốn thời gian.

Trần Nhã Nhiên vô thức nuốt nước bọt, nhìn Ôn Nguyễn không dám nói nửa lời.

Ôn Nguyễn thấy nàng ta không hề có ý định khai ra, khẽ cười, chầm chậm nói, "Không thừa nhận cũng không sao!"

Trần Nhã Nhiên không biết cô lại tính làm gì nữa, có chút sợ hãi kêu lên, "Ôn muội muội..."

Ôn Nguyễn quay đầu nhìn về phía Ân Cửu Dã, lạnh lùng nói, "Đánh trá đi!"

Trần Nhã Nhiên không thể tin được những gì mình vừa nghe.

Ân Cửu Dã cũng ngạc nhiên trước câu nào của cô, "Hả?"

"Ta nói, ngươi đánh trả cô ta đòn vừa nãy đi." Ôn Nguyễn kiên nhẫn nhắc lại từng từ một.

Trần Nhã Nhiên lúc này mới hiểu được rằng cô không hề nói đùa, tính tình trở nên nóng nảy chất vấn cô, "Ôn Nguyễn, sao ngươi dám! Hắn ta chỉ là một hạ nhân..."

Nàng ta chưa kịp nói hết câu, Ân Cửu Dã đã trực tiếp đến trả lại đòn mà ban nãy đồng bọn của nàng ta đánh hắn, có điều, Ân Cửu Dã ra tay hơi mạnh, đánh gãy cả sóng mũi Trần Nhã Nhiên.

Trần Nhã Nhiên bị đấm một cú như vậy, ngây ngốc nằm trên mặt đất không đứng dậy nổi, hoảng sợ đến mức quên cả khóc, chỉ biết nhìn Ân Cửu Dã và Ôn Nguyễn đang đứng đằng kia.

Mấy tên đi cùng với nàng ta cũng bị tình huống này làm cho kinh hãi, tuy bọn họ đều là con cháu quan lại của các thế gia vọng tộc ở kinh thành này, nhưng ai lại muốn bị đánh ra nông nỗi như vậy chứ?

Vì thế bọn họ đều không hẹn mà lùi về sau một bước, vứt hết mấy cây gậy gỗ trên tay đi.

Tên Âm Cửu này, thân thủ tốt như vậy, tại sao ban nãy không tránh đòn chứ?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Nguyễn không hề bị tình huống vừa rồi đã động tới, cô nghĩ thầm, có lẽ nếu có Nhị Cẩu Tử ở đây, cô còn có thể đứng chơi với em ấy một lát.

Nhưng đành thôi, Nhị Cẩu Tử bây giờ chắc đang ở nhà ngủ nướng rồi, cô chỉ có thể đứng tự mình chơi một mình, đợi đến khi Ân Cửu Dã làm xong chuyện mới lạnh lùng nói với Trần Nhã Nhiên, "Trần cô nương, ngươi nghe cho rõ đây, Âm Cửu là người của Ôn phủ, là người của Ôn Nguyễn ta đây. Mà ngươi nên biết, đã là người của ta thì hắn đã không phải người ngươi có thể đυ.ng vào nữa rồi đấy!"

Cô hơi nghiêng người về trước, cúi đầu nhìn về phía nàng ta, "Thể diện của An Lăng Quân là do ta phá, mặt của ngươi cũng là do ta đánh, nếu ngươi có chuyện gì bất mãn, tới tìm ta giải quyết, biết chưa!"

Trần Nhã Nhiên bị vẻ lạnh lùng này của cô làm cho hoảng sợ tới mức co rúm lại, bật khóc thành tiếng, "Ngươi, các ngươi... Ôn Nguyễn, ngươi có thể vì một người hầu mà dám làm ta ra nông nỗi này ư!"

Ôn Nguyễn liếc mắt nhìn nàng ta, khuôn mặt vô cảm này hiếm khi mới tỏ thái độ nay lại hiện lên sự chán ghét rõ ràng.

"Hạ nhân thì làm sao? Chỉ cần hắn đã ở cạnh ta một này, ở cạnh ta một người, thì cho dù hắn có như thế nào, hắn vẫn sẽ là người của ta, đến chết cũng vậy!"

"Cho nên, Trần cô nương, về sau nếu hắn ở Sĩ Viện phải chịu nửa phần nhục nhã nào, ta đều sẽ tính hết lên đầu của ngươi, gặp ở đâu, đánh ở đó!"

Trần Nhã Nhiên hoảng hốt, học sinh ở trong Sĩ Viện ai ai cũng là con cái nhà quyền thế, không sợ trời không sợ đất, cái gì cũng dám làm? Mấy chuyện như cố ý trêu chọc phu tử cũng không phải hiếm lạ gì, làm sao nàng ta biết được rằng về sau Âm Cửu có bị người khác bắt nạt hay không?

Ôn Nguyễn nói như vậy, không phải là muốn gϊếŧ chết nàng ta luôn sao?

Trần Nhã Nhiên lớn tiếng đáp lại, "Ngươi, ngươi không nói lý lẽ!"

"Ngươi cho rằng tại sao ta phải dùng đạo lí để nói chuyện với ngươi chứ?" Ôn Nguyễn cười, khoanh tay nhìn bộ dạng chật vật của nàng ta.

Rõ ràng là cô đang cười, thế nhưng không hiểu vì sao Trần Nhã Nhiên lại cảm thấy sởn tóc gáy, đây không phải là Ôn Nguyễn mà nàng ta biết, Ôn Nguyễn của trước kia, tuy nhìn qua rất hung dữ nhưng lại là một người yếu đuối nhát gan, chuyện gì cũng không dám làm.

"Cút!" Ôn Nguyễn dùng chút kiên nhẫn cuối cùng của mình dành cho nàng ta, cười nhạt nói.

Trần Nhã Nhiên cũng không dám ở lại thêm một giây nào nữa, nhanh chóng chạy đi.

Đám ô hợp kia cũng hoảng loạn rời đi.

Ân Cửu Dã vẫn còn đang chìm đắm trong câu "một ngày ở cùng ta, cả đời ở cùng ta" kia của cô, cảm thấy, ừm, rất dễ nghe.

Ôn Nguyễn tàn nhẫn như vậy, ừm, rất xinh đẹp.

Đẹp hơn so với cái bộ dáng vô tình thường ngày của cô hơn rất nhiều.

Bình thường trông cứ như một bức tượng không cảm xúc vậy.

Xem như một gậy vừa rồi, đáng!

Nhưng khi Ôn Nguyễn quay đầu nhìn hắn thêm một lần nữa, bức tượng không cảm xúc ấy đã quay lại rồi.

"Về sau nếu có xảy ra chuyện như thế này, nhất định phải đánh trả!" Ôn Nguyễn dặn dò.

Ân Cửu Dã nghĩ ngợi, nhìn cô cười, đáp lại, "Ta là một nam nhân, đánh phụ nữ như vậy, có phải không hay lắm không?"

Ôn Nguyễn thản nhiên trả lời, "Mấy trường hợp như vậy, đánh chết cứ tính lên người ta."

Ân Cửu Dã: "......"

Cô nương này là một người tiêu chuẩn kép nha~

"Vậy cứ làm theo ý của cô nương đây!" Ân Cửu Dã đáp.

Ôn Nguyễn nhớ tới câu hỏi vẫn chưa có đáp án ban nãy, nhắc lại với hắn một lần nữa, "Tại sao vừa rồi không tránh đòn?"

Ân Cửu Dã hơi giật mình, đáp, "Vì bọn họ là..."

Ôn Nguyễn không để hắn nói hết, trực tiếp vạch trần lời nói dối của hắn, "Đừng nói dối, ngươi không phải là kiểu người vì kiêng kị thân phận của ai đó mà dừng tay, ngay cả An Lăng Quân ngươi còn không để vào trong mắt, huống chi là Trần Nhã Nhiên."

Ân Cửu Dã biết bản thân không dấu được cô, nhưng hắn cũng không có ý thành thật đáp lại câu hỏi của cô, chỉ khẽ liếʍ vết máu ở khoé môi, hỏi cô, "Thế cô nương cho rằng, tại sao ta lại không tránh đi?"

Câu hỏi này, nếu ta biết thì ta còn cần phải hỏi ngươi sao?

"Không trả lời thì thôi, ngươi luôn có lí do của chính mình." Ôn Nguyễn cho rằng mình không cần cố chấp với vấn đề này nữa.

"Cô nương thật thông minh!" Từ đáy lòng của Ân Cửu Dã có chút buồn rầu, bức tượng này thật sự không có lòng hiếu kì với bất cứ thứ gì sao?

Ôn Nguyễn tiến lên một bước, xích lại gần Ân Cửu Dã một chút, nhìn vết máu ở khoé môi hắn, nói: "Ngươi đã cứu ta hai lần, một lần là dưới vó ngựa của Kỷ Tri Dao, một lần là trước miệng của con chó điên kia, xem như ta đã trả ngươi được một lần đi!"

Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào trong mắt Ân Cửu Dã.

Ân Cửu Dã hơi cúi người về trước, trực tiếp đối diện với ánh mắt của cô, tựa hồ muốn nhìn thấu hết những suy nghĩ ở trong đầu cô, nhỏ giọng nói, "Được, còn một lần nữa, ta chờ cô nương tới cứu ta."

Ánh mắt của hắn quá sắc bén, giống như ẩn đằng sau đó là hai thanh đao sắc nhọn, có thể một nhát chém làm đôi trái tim người ta.

Ôn Nguyễn hơi cụp mắt lại, né tránh ánh mắt của hắn ta, gật đầu đồng ý, "Hy vọng Âm công tử sẽ không phải bất kì chuyện nguy hiểm gì."

"Ngươi trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai ngươi còn phải đến Sĩ Viện dạy học nữa đấy!"

Ân Cửu Dã thu hồi lại sự sắc bén trong ánh mắt của mình, thay vào đó là ý cười nhàn nhạt, lười biếng hỏi cô: "Ôn cô nương quay lại tìm ta không biết có chuyện gì không?"

Ôn Nguyễn nghĩ ngợi, bản thân vừa mới diễn tuồng mỹ nhân cứu anh hùng xong, bây giờ mà cô muốn xin hắn cho mình đi cửa sau có phải hơi sai với bầu không khí này không?

Vậy thì chuyện này để nói sau đi! Nghĩ thế nên cô nhìn hắn lắc đầu: "Không có việc gì cả!"

Ân Cửu Dã cũng không hỏi nhiều, chỉ đáp, "Vậy cô nương đi thong thả!"

Ôn Nguyễn xoay người rời đi, Ân Cửu Dã đứng nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô, không hiểu vì sao lại rất vui vẻ mà cười một cái.

Có vẻ là vì lần đầu tiên trong cuộc đời hắn cảm nhận cảm giác được người khác che chở chăng?

Hmm, cảm giác cũng không tệ lắm.

Không biết sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây? Có chút mong đợi nha~

Ôn Nguyễn vừa về tới phủ, Nhị Cẩu Tử đã nhảy xà vào lòng cô, trực tiếp vùi, đầu, vào, ngực, của, cô.

"Trời má, con mèo thối này bị biếи ŧɦái hả trời?

"Nguyền Nguyến Nguyên Nguyễn Nguyễn, huhuhuhu, tôi rất nhớ emmm!" Khuôn mặt béo ú của Nhị Cẩu Tử vô cùng uất ức, nó ở nhà một ngày nay sắp bị tự kỷ chết rồi.

Ôn Nguyễn đẩy đầu nó ra: "Đừng có mơ tưởng, Sĩ Viện không cho phép đem thú cưng tới đâu."

"....."

Nhàm chán.

Nhị Cẩu Tử nhảy ra khỏi người cô, ngoe nguẩy cái đuôi nhỏ của đi ra chỗ khác.

Chuyện Ân Cửu Dã bị mấy học sinh chặn đánh bên ngoài không biết tại sao lại truyền đến người ở trong Sĩ Viện. Vu Duyệt vừa nghe được chuyện này, lập tức trợn mắt nhìn về phía Lữ Trạch Cẩn.

Lữ Trạch Cẩn nhìn thấy ánh mắt của nàng, lập tức phản bác, "Ngươi bị ngốc à? Hắn ta làm cho Kỷ Tri Dao mất hết thể diện như thế, ta vui còn không hết! Tìm hắn gây phiền phức để làm cái gì chứ?"

Vu Duyệt hừ một tiếng, tới ngồi bên cạnh Ôn Nguyễn, hỏi thăm, "Ôn Nguyễn, Âm Cửu có bị gì không?"

"Hắn không sao cả!" Ôn Nguyễn tuỳ ý đáp, cô hiện tại đang bận cắm đầu mấy cuốn thư văn này, chữ Hán cổ rất khó đọc, cô thật sự muốn bỏ học cho rồi đây.

Đột nhiên không biết là ai kêu lên: "Ủa sao lại có mèo ở đây vậy?"

Ôn Nguyễn nghiêng đầu nhìn về hướng đó, quả nhiên thấy được thân hình béo tròn của Nhị Cẩu Tử đang nằm ở trên cửa sổ, vô cùng lạnh lùng liếc nhìn những con sen ngu xuẩn ở đây.

"Là mèo của muội kìa Ôn Nguyễn!" Vu Duyệt nhận ra Nhị Cẩu Tử, thế nhưng cô không hề kêu tên của mèo con, chính là bởi vì cái tên này thật sự rất kì cục.

Nàng giơ tay về phía Nhị Cẩu Tử, dùng giọng nhỏ nhẹ kêu em ấy, "Nào, mèo con, tới đây cho chị ôm một cái!"

Nhị Cẩu Tử không thèm để ý đến Vu Duyệt, nằm yên trên cửa sổ, nhìn Ôn Nguyễn meo meo mấy tiếng, "Nguyễn Nguyễn, tôi chỉ là không yên tâm để cô một mình ở đây thôi, chứ không có ý đến chê cười cô đâu đó!"

Ôn Nguyễn: Em mau biến về.

Cô không muốn cho Nhị Cẩu Tử ở lại chút nào cả, bởi vì chiều nay cô có một lớp học đánh cờ.

Gớt nước mắt.

Ôn Nguyễn cảm thấy bản thân cực kì xui xẻo, một lớp học đông người như vậy, rốt cuộc cô lại bốc thăm đánh đôi với tên điên Lữ Trạch Cẩn.

"Ấy chà chà, không phải sư muội của chúng ta rất lợi hại sao? Sao lại thua rồi?" Thật ra Lữ Trạch Cẩn đánh cờ cũng không tốt, hai người đánh qua đánh lại một hồi như vậy, hắn muốn thắng được Ôn Nguyễn cũng xem như là đã dùng hết sức lực.

Nhưng mà như vậy thì đã làm sao, khó lắm mới có một lần Ôn Nguyễn bại dưới tay hắn, hắn phải tận dụng thật tốt cơ hội này để chọc tức cô mới được.

Ôn Nguyễn cầm quân cờ đánh xuống, không giận mà còn cười đáp, "Lữ sư huynh cờ nghệ cao siêu, ta làm sao dám so với ngài."

Lữ Trạch Cẩn không hề nhận ra rằng cô đang châm chọc hắn, thậm chí còn dám lên mặt nói, "Đương nhiên kỳ nghệ của ta phải hơn ngươi rồi, nếu không thì ta nhường ngươi đi trước mấy nước cờ, không thôi lại có người nói ta bắt nạt tiểu cô nương."

Ở đây còn có Ân Cửu Dã.

Hắn làm như vô tình đi lướt qua chỗ Ôn Nguyễn, tới khi cô chuẩn bị hạ cờ xuống lại "vô tình" đυ.ng vào tay của cô, sửa lại nước cờ cho cô.

Chỉ cần ba nước cờ, dưới sự "vô tình" hết mình của Ân Cửu Dã, đã khiến bàn cờ tưởng như đã chết này sống lại, Lữ Trạch Cẩn trong chớp mắt thua không còn chút manh giáp nào nữa.

Ôn Nguyễn nghiêng đầu nhìn thoáng qua vạt áo của Ân Cửu Dã đang ở kế bên, không nhịn được cười, trêu chọc lại Lữ Trạch Cẩn, "Ấy chà chà, không phải Lữ sư huynh rất lợi sao? Sao lại thua rồi?"

Lữ Trạch Cẩn không kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra, vẻ mặt ngờ nghệch chất vấn cô, "Có ngươi gian lận hay không? Sao, sao lại có thể trở thảnh thế này được?"

Ôn Nguyễn bật cười, không nói lời nào, đúng thì đã sao, ngươi cũng đâu có làm gì được ta? Lêu lêu đồ ngu ngốc!

Ân Cửu Dã chậm rãi đi đến bên cạnh Ôn Nguyễn, cúi đầu thì thầm bên tai cô, "Đánh cờ quá tệ rồi!"

Ôn Nguyễn đưa mắt nhìn hắn, được thôi, nơi đây là Sĩ Viện, ngươi là thầy giáo của ta, ta là học trò của ngươi, người xưa có câu tôn sư trọng đạo, ngươi ở đây là lớn nhất, ta nghe ngươi hết!

Có ngon thì ra cổng trường đợi cô!

Sau khi tan học. Vu Duyệt lập tức bám lấy cô, nói rằng nàng nhất định sẽ dạy đánh cờ thêm cho cô, để cho Lữ Trạch Cẩn không có cơ hội lên mặt.

Ôn Nguyễn nghe nàng nói như vậy, trong lòng thầm nghĩ, để hạng nhì từ dưới đếm lên dạy cho hạng nhất từ dưới đếm lên? Làm vậy có được gì không?

Cô mỉm cười cảm ơn ý tốt của Vu Duyệt, sau đó bảo nàng ấy về trước còn mình thì đứng ở cửa Sĩ Viện chờ Ân Cửu Dã cùng trở về.

Nhị Cẩu Tử không biết từ đâu nhảy vào trong lòng Ôn Nguyễn, mơ hồ nói với cô, "Nguyễn yêu dấu, tại sao cô lại có thể đem một cuốn tiểu thuyết 18+ biến thành truyện ngôn tình thanh xuân vườn trường vậy hả? Cô nói xem có phải đầu chị bị hỏng ở chỗ nào rồi không? Hay là cô thấy bản thân mình rảnh rỗi quá nên tự kiếm việc cho mình làm."

Ôn Nguyễn: "Chị tự có cách làm của mình!"

Nhị Cẩu Tử: "......"

Hay, chị thích làm gì làm!!!!!!!!

Nhưng Ôn Nguyễn đứng đợi rất lâu vẫn không thấy Ân Cửu Dã đâu cả, cô thử hỏi một phu tử khác thì mới biết được hôm nay sau khi dạy lớp của cô xong hắn cũng không còn lớp nào nữa thế nên đã về trước rồi.

Ôn Nguyễn nghe thế đành phải ôm Nhị Cẩu Tử rời đi, tự mình tới Ngư Tiều quán tìm Ân Cửu Dã.

Chỉ là cô vừa mới đặt chân vào Ngư Tiều quán đã nghe được một âm thanh rất quen thuộc, người đó hình như đang gọi ai đấy, một người mà cô không quen biết, người đó cái tên, "Cửu Dã."