Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 77: Tây Hành Phải Trước Thời Hạn?

Trong thành Trường An có mấy quầy đoán mệnh, nguyên bản cũng không phải sự tình đáng được chú ý gì, nhưng mà, dung mạo chủ nhân quày đoán mệnh này nhìn giống Viên Thiên Cương đến bảy tám phần, vậy thì không đồng dạng.

Lại nhìn một nam tử trung niên khí vũ bất phàm đi vào, hơn nữa nương theo nam tử xuất hiện, Trường An Thành còn có dị tượng phong lôi đan xen để cho trong lòng Giang Lưu không khỏi lóe lên thuyết pháp mây theo rồng, gió theo hổ.

- Chẳng lẽ? Thật là Viên Thủ Thành cùng Kính Hà Long Vương hay sao?

Thấy cảnh này, trong lòng Giang Lưu hơi động một chút, đồng thời cũng cảm thấy hơi kinh ngạc cùng cảm giác cấp bách.

Căn cứ nguyên tác Tây Du Ký mà xem, Tây Du bắt đầu, kỳ thật chính là lúc Kính Hà Long Vương cùng Viên Thủ Thành hai người bắt đầu đánh cược.

Nếu thật sự như thế mà nói, tây hành hẳn sẽ phải bắt đầu trước thời hạn hay sao?

Tuy đánh cược cùng Như Lai, Giang Lưu cũng minh bạch sự tình tây hành không thể nghịch, thế nhưng, bây giờ mình dù sao cũng chỉ có mười lăm tuổi mà thôi?

Mặc dù không nhớ rõ Đường Tăng trong nguyên tác rốt cuộc bao nhiêu tuổi mới bắt đầu xuất phát, thế nhưng ít nhất cũng phải đợi đến hơn hai mươi tuổi mới đi mới đúng, lại thêm trên đường tây hành tốn khoảng hơn gần mười năm, cho nên, Giang Lưu vẫn cảm thấy thời gian lưu cho mình chỉ có hai mươi năm trái phải.

Mình cần trong hai mươi năm trái phải trưởng thành đến mức đủ để chống lại cùng Như Lai Phật Tổ mới được.

Nhưng nếu hiện tại liền bắt đầu, mình không phải tự nhiên mất đi một mảng lớn thời gian hay sao! ?

Nghĩ đến hậu quả dạng này, trong lòng Giang Lưu căng thẳng, hơi chút chần chờ, cũng nhấc chân đi vào trong đó.

Bên trong quầy hàng, có thể nghe được hai người đang đối thoại.

- Ba thước ba tấc lẻ bốn mươi tám điểm? Ha ha ha, tốt, như ngươi nói, ta lại xem ngày mai trời sẽ mưa hay không, lượng mưa có như ngươi nói hay không, nếu như không đúng thì đừng trách ta phá hủy sạp hàng của ngươi, sau đó sẽ nói cho thế nhân biết ngươi là người lừa bịp.

Nam tử trung niên, khí vũ bất phàm, nói chuyện rất có khí phách, cười sang sảng.

Lão tiên sinh ngồi trước gian hàng vẫn lộ ra thần sắc bình tĩnh, tựa hồ cũng không để ở trong lòng đối với lời nói quầy hàng của mình bị hủy.

Chỉ là, theo Giang Lưu đặt chân vào, hắn lại xoay đầu lại, nhìn Giang Lưu một chút.

- Huyền Trang Pháp Sư này đây hẳn cũng có nghi hoặc muốn giải thích đúng không?

Nhìn Giang Lưu đi tới, Viên Thủ Thành chủ động mở miệng bắt chuyện.

Sau khi cùng Viên Thủ Thành đánh cược, Kính Hà Long Vương nguyên bản liền phải trở về, thế nhưng nghe được danh tự Huyền Trang Pháp Sư, bước chân Kính Hà Long Vương ngừng lại, hiếu kì nhìn qua Giang Lưu.

Hiển nhiên, danh tiếng Huyền Trang Pháp Sư hiện tại có thể nói phi thường là vang dội, Kinh Hà cách thành Trường An cũng không tính quá xa, hắn hiển nhiên cũng đã từng nghe qua danh tiếng của Huyền Trang.

- Tiên sinh hữu lễ, không biết xưng hô như thế nào?

Chấp tay hành lễ, dáng dấp khiêm tốn hữu lễ, Giang Lưu tự nhiên giả bộ không nhận ra Viên Thủ Thành.

Đại cục Tây Du hiện tại còn chưa chính thức bắt đầu, nếu mình biểu hiện ra sớm biết rõ cục này? Hậu quả khó mà lường được.

- Huyền Trang Pháp Sư gọi ta Viên Thủ Thành là được.

Khẽ vuốt cằm, Viên Thủ Thành cũng chắp tay, đáp lễ lại.

- Viên? Ta từng cùng Viên Thiên Cương đạo trưởng có duyên gặp mặt một lần, đạo trưởng họ Viên, dung mạo lại giống Viên Thiên Cương đạo trưởng đến mấy phần, hẳn là?

Trên mặt Giang Lưu mang vẻ tò mò.

- Không sai, bần đạo chính là thúc phụ của Viên Thiên Cương.

Cũng không có ý tứ che giấu, Viên Thủ Thành trả lời.

- Thì ra là thế, Viên Thiên Cương đạo trưởng là phụ tá đắc lực của bệ hạ, thần thông quảng đại, nghe nói bói toán chi pháp càng thêm tinh diệu, các hạ đã là thúc phụ Viên Thiên Cương đạo trưởng, nghĩ đến tạo nghệ bói toán chi pháp càng thêm cao thâm, ta có một chuyện, có chút suy tư, mong rằng đạo trưởng giúp ta giải hoặc.

Mặc dù chỉ gặp măt cùng Viên Thiên Cương một lần mà thôi, nhưng từ miệng Giang Lưu, lại là lớn tiếng tán thưởng đối phương.

Lời nói này cũng không chỉ đơn thuần lấy lòng đối phương mà thôi, trên thực tế, vẫn là nói cho Kính Hà Long Vương bên cạnh nghe, xem như ám chỉ hắn đi.

Viên Thiên Cương kia là Đạo Nhân tiếng tăm lừng lẫy toàn bộ Đại Đường, ví dụ như lần nạn châu chấu này, Lý Thế Dân liền để hắn nhiều lần đo lường tính toán qua, nếu Viên Thủ Thành là thúc phụ của Viên Thiên Cương, như vậy lần này xem như ám chỉ cho Kính Hà Long Vương, không được khinh thị đánh cược giữa bọn hắn.

- Huyền Trang Pháp Sư chính là Đại Đường Thánh Tăng, lại đốt lên mười hai điểm Hương, phật duyên thâm hậu, ngươi nếu muốn hỏi dò tiền đồ, liếc qua thấy ngay, cần gì hỏi lại.

Mặc dù Giang Lưu lấy lòng khá êm tai, thế nhưng Viên Thiên Cương cũng không có ý bói toán thay cho hắn.

- Không, ta muốn hỏi cũng không phải tiền đồ của bản thân mình.

Giang Lưu lắc đầu, đáp.

- Ồ? Là như thế sao, còn xin Pháp Sư nói rõ

Nghe được Giang Lưu không phải muốn bói toán việc của mình, Viên Thủ Thành khẽ gật đầu.

- Ta nghe nói, hết thảy người có thần thông đều có thể trên biết thiên mệnh, xu cát tị hung, nhưng đại kiếp sắp tới, tuệ nhãn lại bị che khuất, mê hoặc trong lòng, đạo trưởng chính là người tinh thông bói toán, xin hỏi chuyện này, là thật hay giả?.

Giang Lưu chấp tay hành lễ, tư thái bày rất thấp, một bộ dáng dấp chân thành tìm kiếm giải hoặc.

. ..

Kính Hà Long Vương nguyên bản cũng biết rõ bói toán chi pháp của Viên Thủ Thành phi thường tinh diệu, nếu không, cũng sẽ không mỗi lần đo lường tính toán đều có thể chỉ dẫn ngư dân trong Kinh Hà đánh bắt, thắng lợi trở về, cho nên, nghe được lời Giang Lưu ám chỉ, nói bói toán chi pháp của Viên Thủ Thành phi thường tinh thâm, hắn cũng không có quá nhiều ý nghĩ, vẫn tràn đầy tự tin đối với đánh cược của mình như cũ.

Thế nhưng, Giang Lưu ném ra vấn đề phía sau, lại làm cho trong lòng Kính Hà Long Vương căng thẳng, nguyên bản trong lòng đang hừng hực khí thế, đột nhiên như bị một chén nước lạnh đổ từ trên đầu xuống.

Đúng vậy nha, từ xưa đến nay, người có thần thông phần lớn đều có thể đo lường tính toán Thiên Cơ, xu cát tị hung, nhưng vì sao nhiều người có thần thông như vậy, thậm chí thần tiên và Bồ Tát trên trời đều sẽ vẫn lạc?

Đó là bởi vì đại kiếp đến, kiếp nạn sẽ mê hoặc tuệ nhãn, để cho người ta nhìn không rõ ràng, bên trong tai kiếp khó khăn, mơ mơ màng màng mà tính mệnh bị hủy.

Đối mặt vấn đề này của Giang Lưu, Viên Thủ Thành nhất thời im lăng, không có trả lời câu hỏi, cũng không biết trả lời không ra, hay không biết nên đáp lại như thế nào.

Đối với Viên Thủ Thành trả lời, Giang Lưu cũng không thèm để ý, chỉ là ánh mắt không để lại dấu vết nhìn sang Kính Hà Long Vương bên cạnh.

Nhìn bên trong ánh mắt hắn tựa hồ có một vệt thần sắc suy tư, Giang Lưu biết rõ, mục đích của mình đã đạt được.

Chấp tay hành lễ, thi lễ một cái, sau đó Giang Lưu chuyển thân, nhanh chân đi ra quày hàng này, nhanh chóng hướng về phía hoàng cung.

Đại cục Tây hành, mình mặc dù chỉ là quân cờ rất trọng yếu, thậm chí trọng yếu đến mức Như Lai cũng có thể đáp ứng mình cứu Cao Dương, mà dù sao nếu mình làm ầm ĩ quá mức thì đối với đại cục tây hành mà nói cũng không có trở ngại gì, cho nên Như Lai mới có thể cho phép mình làm ầm ĩ một hồi.

Nhưng nếu mình cố ý nhảy ra, ngăn cản đại nghiệp tây hành mà nói, nói không chừng Phật Tổ diệt mình rồi phái người khác đi, có lẽ sẽ để cho Kim Thiền Tử lại chuyển sinh thêm một lần. ..

Cho nên, cho dù Giang Lưu rất muốn ngăn cản, nhưng cũng không thể công khai nhảy ra, đối với Giang Lưu mà nói, mình đã ám chỉ Kính Hà Long Vương đến trình độ này, xem như tận lực, chỉ hi vọng hắn có thể thông minh một chút, tranh thủ thêm một phần thời gian cho mình là được.

Đại cục Tây hành, mình bị xem như quân cờ muốn đánh cược cùng kỳ thủ, mỗi một bước đi thì cũng giống như giẫm trên băng mỏng.

Giang Lưu rời đi, Kính Hà Long Vương cũng mang theo thần sắc suy tư rời khỏi Trường An Thành, theo hắn rời đi, dị tượng Trường An Thành gió nổi mây phun cũng tự nhiên tiêu tán.

Chỉ là, Viên Thủ Thành lại nhìn thân hình Giang Lưu đi xa mà nhíu mày.

Vừa rồi lời Huyền Trang nói ngay trước mặt Kính Hà Long Vương, là cố ý hay sao? Hay chỉ là sự trùng hợp mà thôi?

Cũng không lâu lắm, Giang Lưu đi tới hoàng cung, tất nhiên không có ai ngăn cản, thậm chí có thị vệ vội chạy đi vào thông báo trước.

Biết được Huyền Trang Pháp Sư tới, Lý Thế Dân tự mình ra đón.

Tại bên cạnh hắn, Viên Thiên Cương cũng theo sát phía sau.

Làm lễ ra mắt hoàn tất, ánh mắt Giang Lưu rơi trên người Viên Thiên Cương, hơi hơi trầm ngâm chốc lát, hỏi.

- Viên đạo trưởng, ngươi là có một người thúc phụ tên gọi Viên Thủ Thành hay không? .