- Thúc phụ ta?
Viên Thiên Cương kinh ngạc nhìn Giang Lưu, hiển nhiên không nghĩ tới đột nhiên vì cái gì mà Giang Lưu nhấc lên thúc phụ của mình.
Bất quá, hắn cũng nhẹ gật đầu.
- Không sai, ta có một thúc phụ, tên gọi Viên Thủ Thành, Huyền Trang Pháp Sư thế nào biết được?.
- Vừa rồi bần tăng hành tẩu trong thành Trường An, nhìn thấy một quầy hàng xem bói, dáng dấp chủ nhân kia cùng đạo trưởng giống nhau đến bảy tám phần, nên đi vào nói chuyện với nhau vài câu
Khẽ vuốt cằm, Giang Lưu đáp.
- Thời điểm bình thường người thúc phụ này của ta ưa thích lưu lạc giang hồ đưa lên cờ hiệu bần đạo, bói toán cho người khác để kiếm tiền, chỉ là, thuật bói toán của hắn lại không quá tinh thông, đã để Huyền Trang Pháp Sư chê cười rồi.
Nghe được lời Giang Lưu nói, trên mặt Viên Thiên Cương hiện lên thần sắc ngượng ngùng.
Quả nhiên? Nghe được lời nói của Viên Thiên Cương, trong lòng Giang Lưu căng thẳng.
Nhìn chung nguyên tác, Long Vương làm mưa thật ra chỉ là làm tròn bổn phận, thế nhưng cũng bởi vì cắt xén một chút lượng mưa, lầm thời gian làm mưa mà bị gϊếŧ chết?
Cái này hoàn toàn không hợp với lẽ thường.
Theo lý thuyết, xuất hiện tình huống như vậy, nhiều lắm là Ngọc Đế biết rõ, liền trách tội hành sự tất trách kèm theo hơi chút trừng phạt là được rồi?
Nếu không, thiên quy như vậy cũng quá nghiêm khắc, cho Kính Hà Long Vương vài cái lá gan thì hắn cũng không dám làm giả.
Lại nói một số chuyện trong nguyên tác, làm chút tay chân trên sự tình mưa gió còn ít sao?
Đấu pháp ở Xa Trì Quốc, người ta rõ ràng còn dùng Ngũ Lôi Pháp đưa Phong Vũ Lôi thần tiên tới, chuẩn bị xuống mưa, thế nhưng Tôn Ngộ Không nhảy tới ngăn trở, đây không phải lầm thời thần sao? Thời điểm đấu với Hồng hài nhi, Tôn Ngộ Không cũng nhờ Long Vương cho mượn mưa; còn có hốt thuốc cho Chu Tử quốc vương, dùng thuốc dẫn không có nguồn gốc từ nước mưa, cũng nhờ Long Vương hạ mưa, cái này chẳng phải cũng là làm sai với thiên quy hay sao?
Nếu sự tình làm mưa thật khắc nghiệt như vậy thì những người này đều nên bị chém chết hết mới đúng.
Cho nên, Kính Hà Long Vương bị gϊếŧ, có thể nói là bị người hi sinh như một con cờ.
Người Viên Thủ Thành này thì càng thần bí, ý chỉ của Ngọc Đế từ trên xuống dưới truyền đạt cho Kính Hà Long Vương, theo lý thuyết, thể chế tin tức truyền đạt là nhanh nhất? Hết lần này tới lần khác khi hắn lại biết được sớm hơn Kính Hà Long Vương, chỉ riêng điều này thôi đã cảm giác rất không hợp lý.
Thứ nhì, thời điểm Kính Hà Long Vương đi tìm hắn tính sổ, hắn đã kết luận Kính Hà Long Vương sẽ phải chịu một đao bêu đầu, lúc đó ý chỉ Ngọc Đế cũng không kịp đưa xuống, thế mà hắn lại sớm biết rõ xong còn nói ra? Thậm chí còn sớm biết rõ người hành hình là Ngụy Chinh?
Trong thế giới Tây Du, trên đời có được người có đại thần thông cũng chẳng có gì lạ, thế nhưng thuật bói toán lợi hại đến đâu cũng không thể đo lường tính toán ra sớm hơn sự tình Ngọc Đế truyền đạt tin tức ra ngoài mới đúng? Giang Lưu tuyệt đối không tin trên đời này có thuật bói toán quá viễn siêu bình thường như vậy.
Cho nên, khi gặp được Viên Thiên Cương mới làm ra bộ dáng hững hờ hỏi thăm một chút, mà Viên Thiên Cương trả lời để cho trong lòng Giang Lưu cũng cảm thấy nghĩ mà sợ.
Xem ra, Viên Thủ Thành kia cũng không phải Viên Thủ Thành chân chính, may mắn là mặc dù hắn nghĩ tận khả năng cứu Kính Hà Long Vương, nhưng cũng không có biểu hiện ra chỗ nào không hợp lý.
Giang Lưu chỉ hững hờ hỏi một chút, Viên Thiên Cương cũng không có suy nghĩ nhiều, tiếp theo, Đường Hoàng tự mình sắc phong cho Giang Lưu làm Thánh Tăng Đại Đường.
Nghi thức thụ phong sớm đã được chuẩn bị thỏa đáng, cho nên, tự nhiên vô cùng náo nhiệt.
Bất quá, tâm tư Giang Lưu đều đặt ở trên sự tình tây hành, có chút không quan tâm đến những đại điển cỏn con này.
Giang Lưu lãng phí thời gian huyên náo một phen, nghi thức thụ phong rườm rà này cuối cùng cũng kết thúc, về tới Đại Phật Tự, hắn cũng không vội vào Trấn Ma Điện đánh quái thăng cấp, mà khoanh chân ngồi xuống, tiếp tục tu luyện Thiên Long Thiền Âm công pháp đề thăng điểm kinh nghiệm, hắn đang chờ kết cục của Kính Hà Long Vương vào ngày mai.
Mặc dù sự tình Kính Hà Long Vương cũng chỉ là một cái bẫy, nhưng mình đã nhắc nhở hắn, cũng không biết hắn có thể cải biến Vận Mệnh của chính mình hay không?
Hôm sau, vài đệ tử Đại Phật Tự đeo bao phục lên người, chuẩn bị rời khỏi chùa ra ngoài đi làm pháp sự, đứng xa xa nhìn thiền phòng Giang Lưu, có thể nhìn thấy hắn ngồi ở cửa sổ, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
- Uy, sư huynh, sáng sớm hôm nay Thánh Tăng giống như đã an vị bên cửa sổ ngẩn người nhìn trời, các ngươi đoán xem ngài ấy đang suy nghĩ? Chẳng lẽ đang suy nghĩ về Cao Dương công chúa?
Một tăng nhân tuổi trẻ thấp giọng nói ra suy nghĩ của bản thân.
- Cấm nói!
Tăng nhân tuổi hơi lớn bên cạnh sầm mặt lại, thấp giọng quát một câu.
Khi nói chuyện, cũng nhìn về phía Giang Lưu đang ngồi bên cửa sổ, hơi hơi trầm mặc chốc lát, nói.
- Thánh Tăng mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng một bài « Vô Tướng Kệ » lại làm cho thiên hạ truyền tụng, phật pháp tinh thâm xa xa không phải chúng ta có thể tưởng tượng được, có lẽ, hôm nay ngài ấy cũng đang lĩnh hội phật pháp?.
Hôm nay Giang Lưu dậy thật sớm lẳng lặng ngồi bên cửa sổ nhìn bầu trời, mặc dù hôm qua không có nghe được hoàn chỉnh màn đối thoại đánh cược của Long Vương cùng Viên Thủ Thành, thế nhưng vẫn nhớ rõ số lượng hạt mưa.
Cho nên, hôm nay Giang Lưu kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi mưa xuống, nếu như Long Vương thua đánh cược, có lẽ còn có một chút hi vọng sống, nếu không cục này sẽ rất đáng sợ, vượt qua sự tưởng tượng của chính mình a. ..
- Bái kiến Thánh Tăng!
Vài đệ tử Đại Phật Tự đi ngang qua gặp mặt, khom mình hành lễ đối với Giang Lưu.
- Ừm, chư vị cũng hữu lễ, các ngươi muốn đi nơi nào?
Giang Lưu lấy lại tinh thần, đáp lễ lại, dáng dấp bình dị gần gũi.
- Lý viên ngoại ngoài năm mươi dặm mời chúng ta đến làm một tràng Pháp Sư, siêu độ vong hồn.
Nghe Giang Lưu hỏi dò, tăng nhân tuổi tác lớn nhất đáp.
- Năm mươi dặm ngoài thành? Các ngươi vẫn nên mang dù che mưa đi, nếu ta đoán không sai, hôm nay trời sẽ mưa đó.
Giang Lưu mở miệng nhắc nhở.
- Trời. . . Trời mưa. . . ?
Vài tăng nhân ngây ra một lúc, nhìn nhìn bầu trời, bầu trời trong xanh vạn dặm, hoàn toàn không giống như sắp có mưa.
Bất quá, nếu Thánh Tăng đã nói, tăng nhân lớn tuổi nghĩ nghĩ, vẫn quay người trở về, nói với tất cả mọi người mang tới dù che mưa.
Ầm ầm. ..
Kinh Lôi cuồn cuộn, vân khởi vân dũng.
Vừa cầm dù che mưa lên, còn chưa kịp đi ra Đại Phật Tự thì đột nhiên, bầu trời vang lên tiếng sấm, đồng thời, mây đen nồng đậm không biết từ chỗ nào bay tới.
Cũng không lâu lắm, mưa lớn theo sát mà rơi xuống.
- Cái này, Thánh Tăng thật là liệu sự như thần. . .
Vài đệ tử còn chưa đi ra khỏi chùa, hai mặt nhìn nhau, trên mặt đều tràn đầy vẻ sợ hãi thán phục.
Quả nhiên trời mưa, Giang Lưu cũng không cảm thấy kinh ngạc, chỉ lẳng lặng chờ đợi.
Đợi ước chừng hai đến ba giờ, mây mưa ban đầu tan đi, Giang Lưu đi ra cửa, hỏi dò tăng nhân trong chùa miếu, số mưa hôm nay bao nhiêu.
Nghe được Giang Lưu hỏi dò, đệ tử này mặc dù cũng thấy kỳ quái, nhưng lại vẫn chạy tới cẩn thận đo lường một phen, sau đó cung kính đáp:
- Hồi bẩm Thánh Tăng, lượng mưa hôm nay là ba thước ba tấc lẻ bốn mươi điểm.
- Kết thúc. . .
Nghe được số điểm này, Giang Lưu cảm thấy trầm xuống.
Phương diện thời thần mặc dù không nhớ rõ, thế Giang Lưu nhớ tinh tường số nhưng hạt mưa, Viên Thủ Thành nói là ba thước ba tấc lẻ bốn mươi tám điểm.
Giờ phút này, số điểm không đúng, hiển nhiên Kính Hà Long Vương đã cắt xén một lượng nhất định, làm trễ nải thời gian mưa rơi giống như trong nguyên tác.
Số hạt mưa đã không đúng, sự tình Kính Hà Long Vương đi đại náo quầy hàng bói toán tự nhiên cũng sẽ xãy ra.
Giang Lưu cúi đầu thở dài một cái, trở lại thiền phòng của mình, khoanh chân tu luyện.
Thời gian của mình càng ngày càng bức bách hơn.
Quả nhiên, không tới hai ngày, đột nhiên Trường An Thành xuất hiện một đại sự oanh động hết thảy.
Một cái đầu rồng to lớn rơi xuống từ trên đám mây, vô số người xúm lại vây xem, vừa lúc Tần Thúc Bảo đi ngang qua, nâng đầu rồng, nhanh chóng chạy vào nội cung bẩm báo. . .