Nô Lệ Khoái Lạc (The Pleasure Slave)

Chương 20

“Tôi biết làm thế nào để hạ gục một kẻ xấu xa.”

“Karate của cô còn không thể làm bị thương một tên ẻo lả không có khả năng phòng vệ.”

“Tôi sẽ giả vờ như anh chưa nói điều này. Bây giờ, nếu tôi muốn mở cửa hàng đúng giờ thì tôi phải nhanh chân lên mới được. Anh chỉ cản đường. Và cho anh chút thông tin, tôi đã đai đen rồi đó, cấp bậc nguy hiểm nhất.” Một lời nói dối nhỏ. Cô có sở hữu một “đai đen”_ nhưng nó bằng da, với chuỗi dây bạc lua tua ở phía dưới. “Anh sẽ ở đây”. Bên trong co rúm lại và căm ghét những lời tiếp theo của mình, cô thẳng vai và nhìn lên anh. “Tôi_ ra lệnh đó.”

Hàm anh cứng lại ngay lập tức, và ánh lửa trong mắt anh trở nên lạnh giá, chuyển từ màu tím sang lạnh lùng như thép. Anh không còn giống như một chiến binh mà cô ham muốn, mà thay vào đó anh tự cho mình biến thành một nô ɭệ.

Thất vọng vang dội qua cô, mạnh mẽ và sống động như nỗi buồn đột ngột của cô.

“Tất nhiên, tôi sẽ làm như cô ra lệnh,” anh nói, giọng anh trống rỗng, vô cảm.

Làm sao anh có thể trông quá…lạnh lùng, gần như hung bạo trong vẻ thiếu tình cảm của anh? Mình phải làm điều này, cô nhắc nhở bản thân. Anh không thể ăn mặc như vậy mà rời khỏi nhà.

Biết không có gì cô có thể nói để làm dịu bớt niềm kiêu hãnh của anh, cô nhặt chiếc ví và chùm chìa khóa. Tristan là người đàn ông cứng rắn, người rõ ràng khao khát quyền lực trọn vẹn của mình. Mặc dù lời nguyền ép buộc anh chấp hành những yêu cầu của cô, nhưng anh không nhân nhượng cho tới phút cuối. Cô không thể không ngưỡng mộ anh và ước gì cô cũng sở hữu vài sức mạnh nội tâm như anh.

Anh ta sẽ vui khi mày đi khỏi, cô cam đoan với chính mình. Anh ta sẽ đùa nghịch thanh kiếm của mình, có lẽ sẽ đi tản bộ…và đề nghị thỏa mãn cho mọi phụ nữ anh bắt gặp. Chống lại làn sóng ghen tuông, cô ngắt lấy sống mũi. Có lẽ để Tristan ở đây, một mình, không phải là một ý tưởng thông minh.

Cô có thể yêu cầu anh trở lại trong chiếc hộp. Một nhịp tim trôi qua. Hai. Với một tiếng thở dài, Julia loại bỏ ý tưởng này lần nữa. Làm sao cô có thể, với lương tâm tốt, yêu cầu người khác nhốt bản thân anh ta trong hầm mộ bé tí xíu? Mím môi_ và lần đầu nhận ra cô thực sự làm điều này thường xuyên như thế nào_ cô trượt vào đôi giày đánh tennis cũ. Cô ngước lên, chỉ để thấy Tristan đang quan sát cô, nét mặt anh vẫn trống rỗng.

“Tôi sẽ không đi quá nửa tiếng đâu,” cô nói, vẻ cuống quýt trong giọng nói. “Không được mở cửa và làm ơn, làm ơn đừng sử dụng thanh kiếm của anh với bất kì ai.”

“Bất cứ điều gì cô mong muốn…chủ nhân.” Anh khinh bỉ từ cuối cùng. “Tôi đã không thề không sử dụng thanh kiếm của tôi trong căn nhà cô?”

“Tristan_” cô bất thần ngậm miệng lại. Anh không muốn một lời xin lỗi, anh muốn đi với cô. Tuy vậy, cô từ chối thay đổi suy nghĩ của mình. Và khi tiếng tíc tắc vang dội trong tai cô, cô trượt vào trong chiếc áo khoác. “Tôi sẽ về sớm,” cô nói. “Tôi hứa đấy.”

Anh quay đi, quay lưng lại với cô.

Thôi thúc ở lại bắn phá ý nghĩ thông thường của cô. Hối tiếc đốt nóng khi cô buộc một chân nhấc lên trước chân kia. Bên ngoài, một cơn gió mạnh khô khốc thổi ập vào cô. Rời khỏi sự ấm áp một cách dễ chịu để bước vào cơn lạnh không thể tưởng tượng được tàn phá nhiệt kế bên trong cô, và cô rùng mình. Sau khi kéo vạc áo khoác lại gần nhau hơn, cô nắm chùm chìa khóa và nhảy lò cò xuống hiên nhà. Ánh nhìn tự động tìm kiếm những bụi cây. Tạ ơn vì chúng vẫn còn sống. Chị cô thích nói với cô rằng cô sở hữu ngón tay cái của thần chết. Bất kì thứ màu xanh rậm lá nào một khi rơi vào sự chăm sóc của cô thì chắc chắn sẽ chết. Julia thở dài. Tristan không phải thứ màu xanh, nhưng cô đang gặp khó khăn trong việc chăm sóc đúng cách cho người ngoài hành tinh của cô.

Tristan đấu tranh chống lại cơn giận dữ của mình khi sự im lặng trong căn nhà bao trùm lấy anh. Julia đã ra lệnh cho anh lần nữa, như anh đã mong đợi. Cũng như tất cả những người khác mà anh đã phục vụ. Sự lơ đễnh của cô đã không đếm xỉa tới những mong muốn của anh, làm con thú bên trong anh gào thét và cào cấu để được thả. Nhưng đầu tiên và trên hết, anh là một chiến binh, và một chiến binh biết khi nào cho phép con thú thoát ra và khi nào áp chế nó.

Ngay bây giờ anh sẽ áp chế. Anh sẽ tuân lệnh và không gì hơn ngoài tuân lệnh.

Anh đã muốn Julia sẽ khác, anh nghĩ với nắm tay siết chặt. Cô ta đã không.

Anh sẽ ghi nhớ điều này.

Anh sẽ không đặt nặng vào những điều ngọt ngào cô đã làm cho anh, khi thực tế những suy nghĩ về cô với người đàn ông khác, Peter yếu đuối, đánh thức bản năng chiếm hữu sâu thẳm nhất trong anh.

Ngay cả lúc này, máu của anh cũng đang sôi lên.

Anh cần một thứ gì đó để làm, một thứ gì đó chiếm tâm trí anh cho tới khi Julia quay trở lại. Anh nhìn quét qua căn buồng. Có lẽ anh sẽ làm dịu bớt sự tò mò khi lục soát căn nhà từ trong ra ngoài. Đôi mắt anh chiếu vào hốc cửa sổ có dạng hình nón cho phép mặt trời buổi sáng tràn ngập trong phòng và anh gật gù. Aye, anh sẽ tìm hiểu cách bố trí ngôi nhà, và khám phá thêm về guan ren mới nhất của anh.

Những tấm gương được đóng khung bằng gỗ mun với những góc cạnh mạ vàng được treo ở mỗi góc tường. Những cái gối sáng mới màu ngọc lam, ngọc lục bảo và màu hoa oải hương được bố trí rải rác trên cái bệ thẳng đứng trong phòng khách và tấm thảm dày được bố trí trên sàn gỗ bóng loáng. Một cái lò sưởi than trống rỗng những đốm than hồng. Một nơi kín đáo, che giấu thú vui nɧu͙© ɖu͙©, một cách chắc chắn nhất. Ngừơi phụ nữ người đã trang trí căn phòng này không độc ác hay nham hiểm. Cô táo bạo và sôi nổi, một mê cung chưa được khai phá kɧoáı ©ảʍ.

Tự nhiên, anh cảm thấy bản thân trở nên mềm yếu với cô một lần nữa, bất lực chống lại cảm giác đó. Làm thế nào mà cô lại làm được điều này với anh? Cô làm thế nào để trói anh trong quá nhiều gút thắt?

Anh thở dài. Những cái thùng tràn ngập những thứ linh tinh bây giờ đã không nhận được sự chú ý đầy đủ của anh như tối qua. Anh cúi xuống trước một cái thùng gần nhất và xáo trộn những thứ bên trong. Có đồ chơi, đồng hồ và những đồ làm bằng bạc. Trong cái thùng khác là những cuốn sách_ tất cả đều có những tấm hình bán khỏa thân của đàn ông và phụ nữ, chúng thu hút nhiều sự quan tâm từ anh, cho chính xác những tư thế anh khao khát với Julia. Bóng anh lờ mờ phía trên bộ ngực trần hé lộ một phần trong khi đôi môi cô hé mở với niềm đam mê.

Trong chiếc hộp khác là dĩa, đồ sứ, bình hoa, tất cả đều được đóng gói một cách cẩn thận. Cô là nhà sưu tầm sành sỏi, không có gì thắc mắc khi cô mua chiếc hộp của anh. Cô đã nhận ra giá trị _ của anh? Sự tôn trọng của anh dành cho cô ngày càng tăng.

Anh sẽ tìm hiểu gì khác về Julia? Sự kiểm tra kết thúc ở đây, anh dạo khắp căn nhà, bỏ qua nhà bếp, vì anh đã nhìn thấy nó rồi. Anh cũng khảo sát căn phòng ngủ ở từng dưới rồi. Vậy nên anh tìm cho bản thân đường lên cái cầu thang ọp ẹp và theo một con đường dẫn đến hai phòng ngủ với cánh cửa đóng kín. Anh mở cánh cửa đầu tiên…và ngẩng đầu sang một bên, không chắc anh đang thấy cái anh nghĩ anh đang thấy.

Căn phòng chất đầy đồ chơi cũ và một cái nôi. Như sự im lặng của một ngôi mộ chào đón lỗ tai anh. Những bức tường màu trắng, sàn nhà không sáng bóng. Và căn phòng kế bên xuất hiện cũng chính xác như vậy. Đồ chơi, cái nôi, cái giường cũi của trẻ con. Lớp sơn nứt nẻ và những mãnh gỗ vụn. Ở bên dưới, cô đã sắp xếp cẩn thận những món đồ trang trí và đồ nội thất phản ánh một không gian tuyệt vời. Trong khi ở đây, cô đã rời bỏ căn phòng trong sự lộn xộn, bóp nghẹt sự sống khỏi ánh sáng.

Một tiếng ồn lớn rít lên nhức óc phá vỡ sự tĩnh lặng, như sứ giả thần chết đến vẩy gọi anh.

Cảnh giác, sẵn sàng chiến đấu, Tristan lao xuống cầu thang.

Chương 8: Cả thể xác và suy nghĩ đều thuộc về chủ nhân

Tại siêu thị trung tâm, Julia chộp đại vài thứ cho Tristan, quần Jean, mấy cái quần đùi, áo thun, giày và mấy cái qυầи ɭóŧ. ( Tất nhiên là cái nào cũng to hết cỡ). Cô chỉ cầu mong sao chúng vừa với anh. Người đàn ông to lớn và khiêu gợi đó cần một căn phòng rộng rãi để thở.