Nô Lệ Khoái Lạc (The Pleasure Slave)

Chương 19

“Tôi là chuyên gia,” anh xen vào. “Do đó chúng ta sẽ làm chuyện này theo cách của tôi. Suốt khóa học, cô sẽ làm cái tôi bảo, khi nào tôi bảo và cách tôi bảo. Không tranh cãi.”

“Bây giờ, chết tiệt, chờ một phút cái đã.”

Anh thậm chí cũng không ngừng lại. “Cô sẽ cho phép tôi ngủ trong phòng cô.”

Cô thở hổn hển. “Điều đó sẽ không xảy ra. Tôi đang hỏi về những bài học tán tỉnh, chứ không phải chuyện giường chiếu.” Vài giây trôi qua nhưng anh không có phản ứng gì. Anh chỉ nhìn cô, mong đợi, kiên quyết. Cuối cùng cô buộc phải thừa nhận, mặc dù miễn cưỡng.

“Được rồi,” cô nói cáu kỉnh, “Anh thắng. Hết rồi à?”

“Không. Cô phải luôn luôn ghi nhớ quy tắc đầu tiên.”

Cô khoanh tay trước ngực, làm chiếc áo sơ mi căng ra, nhấn mạnh chỗ đầy đặn hai bên ngực. “Hết rồi à?”

“Cho lúc này.”

“Còn điều này thì sao? Tôi sẽ đồng ý những quy tắc của anh, nếu anh đồng ý cái của tôi.”

Tristan gần như mỉm cười. Anh buộc đôi môi vẫn giữ trong một đường thẳng, hy vọng biểu hiện sự lạnh lùng. “Tôi đang nghe.”

“Anh sẽ không được hẹn hò, gặp mặt, hoặc dính líu tới bất kì loại quan hệ nào với người phụ nữ khác khi anh đang dạy tôi,” cô nói, bắt chước giọng điệu độc đoán của anh.

“Đồng ý.” Anh cố nhịn không đề cập tới việc vì cô sở hữu chiếc hộp của anh nên anh không được phép để ý đến người phụ nữ khác. Như thế sẽ được tha hồ vui vẻ.

“Anh phải đối xử lễ độ với tôi mọi lúc, đặc biệt khi có mặt những người khác.”

Lúc này, anh không còn giả bộ cau có. Lời nói của cô làm khó chịu tính đàn ông kiêu hãnh của anh. “Đó là thứ mà cô không cần phải đòi hỏi.”

“Tuy nhiên, tôi muốn nghe lời đồng ý của anh.”

Anh gật đầu cứng nhắc. “Cô đã có nó.”

“Anh không được nói với bất kì ai về giao ước của chúng ta.”

“Đồng ý.” Anh ta sẽ nói với ai được chứ?

“Anh sẽ… anh sẽ…không bao giờ vác thanh kiếm của anh trong nhà tôi.” Cô mỉm cười đắc thắng, và anh biết cô mong đợi anh không chịu hoặc, ít nhất cũng mặc cả.

Anh cũng muốn thế. Không có vũ khí làm anh dễ bị tấn công, và anh không biết gì về thế giới này, cũng như con người ở đây. Kiến thức chống lại anh, nhưng anh nói, “Tôi đồng ý tất cả những điều kiện của cô, Julia.”

Cô tạm dừng. Ngạc nhiên lóe lên trong đôi mắt xanh xinh đẹp trước khi cô ban thưởng một nụ cười cho anh lần nữa. “Cám ơn anh, Tristan.”

“Không phải cám ơn tôi.” Anh đứng lại, sau đó đi tiếp, tiến về phía trước quầy bếp. “Bài học thứ nhất sẽ là cách ăn mặc thích hợp. Nếu quần áo tôi tìm thấy trong tủ của cô là dấu hiệu về cái cô thường mặc để gây ấn tượng với đàn ông, thì cô cần được hướng dẫn lại. Và cái này,” anh chỉ vào quần áo của cô với cái vung tay, “là loại quần áo chỉ nên dành cho đàn ông.”

Chương 7 (tt)

“Chúng ta có thể đến siêu thị. Ở đó sẽ có nhiều loại quần áo để lựa chọn.”

“Siêu thị là cái gì?”

“Một toà nhà lớn chứa đầy quần áo, thức ăn và những loại nhu yếu phẩm khác cho người dân đến mua sắm.

“À, một cái chợ,” anh nói, giọng nói chất chứa vẻ khao khát và cam chịu cùng một lúc.

“Chúng ta sẽ đến đó tối nay sau khi tôi đóng cửa tiệm,” cô nói, sau đó dừng lại. Cô phải mở cửa tiệm trong một giờ nữa. Chỉ là cô sẽ làm gì với Tristan trong khi cô làm việc? Cô có thể bỏ anh lại đây và anh sẽ phát chán. Cô có thể gửi anh trở lại bên trong chiếc hộp, nhưng anh sẽ ghét cô cho hết phần đời còn lại của cô.

Cô muốn quá nhiều thứ từ anh, nhưng căm ghét không phải là một trong số chúng.

Cô sẽ để anh đi theo cô, cô rùng mình nhận ra và run bắn lên khϊếp đảm. Nhưng trước tiên anh cần quần áo mới.

Hơn nữa mang theo một nô ɭệ khoái lạc sẽ nảy sinh nhiều rắc rối.

Nhìn vào anh, Julia nghiến môi dưới. “Trước khi anh có thể rời khỏi nhà, chúng ta sẽ tìm cho anh bộ quần áo thích hợp hơn.” Tốt hơn là cái gì đó ít sεメy hơn, một thứ che phủ từng inch làn da màu đồng bóng láng, làn da “đến và liếʍ tôi đi”.

“Có gì không ổn với bộ đồ của tôi?” anh gặng hỏi.

Trong chiếc quần da bó sát, không áo ngoài, anh giống như một vũ công thoát y đóng vai tên cướp biển điểu cáng, và đồi trụy, cô muốn anh vẫn như vậy. Ngoại trừ, cô không muốn người phụ nữ nào khác trong thấy anh như thế.

“Chúng quá bó sát,” cô cho anh biết. “Tôi có thể nhìn thấy hình dáng bên ngoài của…của…Tôi có thể nhìn thấy vài thứ tôi không được phép thấy, hiểu không?”

Cánh tay bắt chéo trước ngực, anh khịt mũi ra vẻ kẻ cả. “Nếu quần áo của một chiến binh rộng thùng thình, họ sẽ dễ dàng bị kẻ thù túm lấy.”

“Chúng tôi không có chiến tranh.”

“Rồng ngốc. Kẻ thù ở khắp nơi xung quanh chúng ta, một số thấy được, một số vẫn đang ẩn nấp.

“Tốt thôi,” cô nói với một tiếng thở dài. “Cứ giữ lấy cái quần của anh. Nhưng anh vẫn cần một chiếc áo sơ mi.”

“Có lẽ nó sẽ dễ dàng hơn nếu chúng ta chỉ việc lột truồng và ở lại đây.”

“Không!” cô hét lên, mặc dù cơ thể cô gào thét, Vâng. Ồ, vâng.

“Cô sẽ tìm cho tôi bộ quần áo thích hợp hơn chứ, rồng nhỏ?” giọng nói anh thuần khiết, vô tội, và dường như đề nghị anh có thể mặc cô.

Hình ảnh cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của cô che phủ lấy anh thoáng qua tâm trí cô, cánh tay choàng quanh vai anh và chân quấn quanh hông anh. Cơn rùng mình chạy dọc sống lưng cô, và cô mím môi lại với nhau.

“Đừng làm thế,” anh đột nhiên gầm lên, mọi dấu vết quyến rũ biến mất.

Bị bối rối bởi sự thay đổi tâm trạng đột ngột của anh, Julia nhướng lên nhìn anh. “Đừng làm cái gì?” Dừng tự mình tưởng tượng quấn chặt lấy cơ thể nóng bỏng và ướt đẫm của anh à? Quá muộn rồi.

“Đừng cắn môi nữa. Nó xấu lắm.”

“Nó không phải”

“Nếu cô tiếp tục, tôi sẽ thêm một điều khoản khác. Không cắn môi_ Ý tôi là, không cắn môi của cô. Cô có thể cắn môi tôi bao nhiêu cũng được, nhiều đến khi nào cô thích,” anh nói. “Bây giờ, về quần áo. Tôi muốn cô tìm cho tôi một chiếc áo sơ mi.”

“Có một cửa hàng cách đây một vài dặm, mở cửa 24/24. Họ sẽ có mọi thứ anh cần.” Cô liếc nhìn cơ thể to lớn, rắn chắc của anh lần nữa. “Tôi chỉ hy vọng họ có kích cỡ đủ lớn.”

“Chúng ta sẽ đi ngay lập tức.” Không đợi cô trả lời, anh quay gót và nhào ra cửa.

“Chờ đã!” Julia đuổi theo sau anh. Cô nắm lấy cánh tay anh, một hành động yếu ớt, thật đấy, khi phải đối phó với ngừơi đàn ông có kích cỡ như anh ta. Anh dừng lại.

“Anh không thể đi,” cô nói với anh. Tạ ơn Chúa là cô chỉ muốn đi khoảng một giờ, có lẽ ít hơn, sẽ không có quá nhiều thời gian cho anh để dính vào rắc rối.

Anh đối mặt với cô, đôi lông mày nhướng lên. Mặc dù biết anh trong một thời gian ngắn nhưng cô đã có thể xét đoán được tâm trạng của anh. Cong lông mày có nghĩa một trong hai điều: anh bối rối, hoặc anh giận dữ. Dù điều gì đi chăng nữa, cô cũng phải chịu đựng.

“Tại sao không?” anh gặng hỏi.

Giận dữ. Chắc chắn là giận dữ. Hi vọng xoa dịu anh, cô nhẹ nhàng. “Đây là Mỹ, chúng ta không thể vào trong một cơ sở kinh doanh mà không ăn mặc kín đáo. Chúng tôi có một điều luật: không áo, không giày thì sẽ không phục vụ.”

“Điều luật này không đề cập tới những thứ che phủ đôi chân. Có phải điều này có nghĩa là nếu cô tìm cho tôi áo và giày thì tôi phải cởi chiếc quần ống bó của tôi?”

Hoóc môn tăng cao, cô nghĩ. “Anh phải mặc cả ba thứ cùng một lúc.”

“Tôi không thích những quy định của thế giới cô.”

“Anh có thể không thích chúng, nhưng anh vẫn phải tuân thủ đúng luật. Vậy nên anh sẽ ở lại đây, và tôi sẽ đi. Không có ngoại lệ. Khi tôi quay về, anh sẽ thay đồ và sau đó chúng ta sẽ ra cửa hàng của tôi.”

“Tôi sẽ không đồng ý điều này, vì phụ nữ không nên ra ngoài một mình.”