Nô Lệ Khoái Lạc (The Pleasure Slave)

Chương 21

Trên đường trở ra để thanh toán, cô đi ngang qua khu vực bày bán dụng cụ câu cá và săn bắn, nơi mà cô chú ý vào loại vũ khí đang được trưng bày. Một con dao với những hoa văn đặc biệt đã thu hút ánh mắt của cô. Cô dừng lại, ngắm nghía nhứng hình khắc phức tạp trên cán dao, một kiểu trang trí với các đường chéo và ký hiệu. Lưỡi dao kim loại ánh lên vẻ sắc bén và chết người.

Bản năng mách bảo cô rằng Tristan sẽ quí trọng món vũ khí này. Có khôn ngoan không khi mua một vật dễ gây sát thương như thế cho anh ta, cô nghĩ thầm? Có dễ dàng để che dấu suy nghĩ này? Gõ những ngón tay lên mặt tủ kính, cô tưởng tượng phản ứng của anh nếu cô cho anh xem món quà này. Anh sẽ mỉm cười, sau đó anh kéo mạnh cô vào vòng tay anh. Anh sẽ chậm rãi gieo một nụ hôn lên đôi môi của cô và thì thầm chính xác cái cách mà anh muốn cảm ơn cô.

“ Tôi lấy cái đó”, cô nói với nhân viên bán hàng chỉ sau một nhịp tim đập kế tiếp.

“ Một sự lựa chọn tuyệt vời, thưa quý cô ” anh ta nó. Với một khuôn mặt được bao phủ bởi các vết tàn nhan và rạng rỡ, hàm răng được niềng bằng bạc, anh ta trông như mới hai mươi tuổi. Cái hình xăm khổng lồ trên cánh tay của anh ta – một con sóc đang ăn một cặp hạt dẻ- nâng cái vẻ ngoài của anh ta lên bảy mươi. “ Một tuyệt tác thủ công độc đáo”

“Độc đáo, anh thấy vậy à?”

“Oh, vâng. Không còn gì để bàn cãi”.

Cô phải ghi nhớ để kể cho Tristan nghe đểu đó.

Julia vui vẻ thanh toán cho việc mua sắm của mình, mất hơn ba trăm đô la. “ Anh nên đánh giá cao điều này, Tristan,” cô thì thầm, đẩy cái xe chất đầy hàng ra oto của cô.

Mất mười phút, cô lái chiếc Sedan của mình vào đường chạy một cách thoải mái. Một trong những cái túi rách toạt ra khi cô cố sức xách cái túi nặng trịt ra khỏi cốp xe.

“Á”. Nhăn mặt, cô gom mọi thứ lại với nhau một cách gọn gàng mà cô có thể và bị vấp ngã ở trong nhà.

Tristan đã ngồi trên cái trường kỷ ở phòng khách, thanh kiếm của anh đang nằm trên tấm thảm len ở phía trước anh. Anh nghiêng người qua cái bàn cà phê, tay anh đang cầm điện thoại của cô, thứ mà giờ đây chỉ là những mảnh vụn chỉ lớn hơn miếng ghép hình! Há hốc mồm, Jullia buông những cái túi hàng của cô xuống sàn nghe một cái bịch.

“Anh đã làm gì với cái điện thoại của tôi thế hả?”cô hỏi, hai tay chống ngang hông.

“Tôi đã chinh phục được nó”, anh nói, nhìn lên cô với vẻ kiêu hãnh. Hãy nghiêng người và biết ơn anh vì sự phục vụ tuyệt vời này, tệ hơn, cách anh nói cứ như không thốt nên lời.

Ít nhất là giờ đây anh không còn vô cảm và xa lạ.

“Tôi không còn cái điện thoại nào khác trong nhà đâu,” cô càu nhàu.

“ Công việc của tôi sau này ở đây coi như xong”.

Tôi đã làm gì để phải nhận cái hậu quả này chứ? Cô nghĩ, vò đầu mình một cách chán chường. Cô không đá vào con chó con nào, hay chạy băng qua những đứa trẻ đang chơi trên đường. Cô đã sống lương thiện và thậm chí đã đóng góp mỗi năm cho tổ chức từ thiện.

“ Tôi nghĩ kiến thức anh có được từ thế giới khác vượt xa tôi,” cô nói một cách mát mẻ.

“Đó là đương nhiên”. Anh ngã người vào thành ghế, một tay anh gác lên thành ghế, rồi tay anh trượt dọc theo chiều của chiếc trường kỷ giống như đang vuốt ve âu yếm người yêu. Tay còn lại anh gối sau đầu và nghiêng người nhìn cô bằng đôi mắt khép hờ. Tư thế của anh thật gợϊ ȶìиᏂ. Thật quyến rũ.

“ Có nhiều thứ mà em phải học”.

Cô đã biết cái ý nghĩa thực sự câu nói của anh: Có nhiều thứ mà tôi có thể dạy cho em.

Hơi thở của cô gần như hoàn toàn bị nghẹn lại trong cổ họng trước sự nam tính của anh. Khi cô đến gần anh, không thể giải thích những chuyện đã xảy ra trong tâm trí và cơ thể cô, và cô chưa bao giờ chiếm thế thượng phong trước anh. Anh chỉ mới lên tiếng: quỷ thật, anh chỉ mới nhìn cô, cô đã thèm muốn chuyện đó với anh. Khao khát anh.

Về thể chât, anh không có lỗi, mang vẻ oai phong và lộng lẫy, và cả mái tóc xõa xuống hoang dại cúa anh cũng chứng minh cho nét đẹp hoàn hảo như được điêu khắc của khuôn mặt anh. Giờ đây làm thế nào để có thể dễ dàng để đến bên anh, tựa vào anh và được chìm sâu vào trong anh. Anh luôn sẵn sàng để thỏa mãn niềm khoái lạc.

Gương mặt của cô đã phản bội suy nghĩ của cô bởi vì ngay thời điểm ánh mắt họ giao nhau, mũi anh nở rộng ra. Đôi môi gợi cảm của anh hé mở.

Cô nuốt vội xuống. Thay đổi đề tài mau, Julia. Đổi để tài ngay bây giờ.

“Ừm, tôi đã mua cho anh vài bộ quần áo,” Cô kìm chế việc thốt ra rằng. “ Tôi hy vọng chúng vừa với anh”.

“ Tôi chắc là chúng rất vừa”, lưỡi anh liếʍ qua trên môi, cô đã phải đấu tranh để bỏ qua một lời mời gọi ngây ngất này.

Chương 9

Imperia

Mùa thứ 6

“Cô làm gì ở đây, Zirra?”

Dòng suối nhỏ chảy róc rách như vàng được nung chảy từ bốn mặt trời, chảy xuống thành hình vòng cung, qua góc cạnh cửa sổ, bao quanh phòng hội đồng và khoác lên nó dáng vẻ của một khu thánh đường linh thiêng. Hai bệ đài bằng đá cao chót vót phủ đầy cỏ xanh, phía trước cô, cả hai đều được khảm bằng những viên đá quý từ những thế giới khác, như là ngà voi, gỗ mun, đá assyri và merdeaux. Hình dáng đôi cánh được đẽo gọt từ khối thạch cao tuyết hoa tinh khiết nhất dùng để trang trí cho đôi chân và dường như sẵn sàng bay vọt lên thiêng đường.

Sàn đá cẩm thạch màu kem lạnh giá dưới đôi chân trần khêu gợi sự trống vắng lạnh lẻo bên trong cô… và lý do cô ở đây. Đôi tai cô đong đầy những cơn sóng vỗ từ phía bên ngoài cánh cổng cung điện như một lời nhắc nhở mạnh mẽ.

Vị thầy tế tối cao ngồi bên cạnh hoàng hậu, nhìn chăm chú về phía Zirra, đôi mắt màu xanh sâu thẳm, không thể đoán biết được. Quyền lực thần bí tỏa ra xung quanh ông ta, bao bọc lấy cô, xuyên thấu qua cô, một sức mạnh lớn hơn của cô rất nhiều.

Nắm tay cô xiết chặt. Bốn chu kì trước Percen đã trộm chiếc hộp của Tristan từ cô và nguyền rủa nô ɭệ khoái lạc tới một thế giới khác với lời câu thần chú của ông ta. Cô vẫn đang tức điên lên đây. Cô đã muốn lấy lại tên nô ɭệ của mình ngay lập tức, nhưng Percen đã ngăn cô lại. Ông ta đã tước đoạt năng lực và trói buột cô hoàn toàn trong cái lốt con người yếu ớt, làm cô không thể triệu hồi bất cứ khả năng huyền bí nào. Không chỉ duy nhất một lần.

Ông ta đã nói đó là hình phạt dành cho cô vì đã gần như phá hỏng Liên Minh quý giá của họ với con người. Tên khốn.

“Ta hỏi một lần nữa,” Percen nói, giọng điệu đanh thép. “Cô làm cái gì ở đây, Zirra?”

Cằm ngẩng cao, cô đứng giữa căn phòng, mảnh vải sa màu xanh da trời quấn quanh cơ thể và cánh tay cô. Thái độ điềm tĩnh, mặc dù cô chỉ có thể đứng nhìn vị thầy tế tối cao. Với mái tóc đen như mực buông thả tự do, với sức mạnh ấy, và đôi mắt xanh biếc như nước hồ, ông ta nên được xem là người đàn ông đẹp trai. Thay vào đó ông ta rất xấu xí. Cơ thể xoắn lại, đôi mắt bên trái xệ thấp xuống trên xương gò má. Chiếc mũi nhọn và khoằm.

Điều đáng tiếc là ông không có tính nhẫn nại. Cô đã cố gắng dụ dỗ ông ta như cô có thể, thậm chí thề thốt rất lâu trước đó, không bao giờ để một tên Druinn trở thành người tình của cô.

“Tôi đến để yêu cầu trả lại quyền lực,” cô nói với vẻ thách thức.

Một đoạn điệp khúc “Ohh” vang vọng như tiếng sư tử gầm lên, tư thế bảo vệ từng ngóc ngách trước sự im lặng khó khăn mài sắc những móng vuốt của nó. “Cô? Yêu cầu tôi?” ông nói, thốt lên những cụm từ cô đã từng nói với Tristan. “Ta nghi ngờ bao giờ ta sẽ trả quyền lực lại cho cô. Cô sẽ cố gắng tóm lấy Tristan, và ta thể cho phép điều đó.”

“Hắn ta thuộc về tôi.”

Lông mày Percen nhíu lại. “Nếu ta có khả năng phá vỡ lời nguyền của người khác, ta đã có thể làm vậy. Vì đó là thứ mà không người Druinn nào có thể làm, ta chỉ đơn giản gửi anh ta đi_ nơi anh ta sẽ ở lại. Hãy vui vì ta đã không gϊếŧ cô.”