“Không vì lý do gì?”
“Đúng thế”
Anh khoanh hai tay trước ngực. “Nếu mụ phù thủy cố luộc sống cô?”
“Tôi sẽ đập vào đầu ả với cây chổi của ả.”
“Nếu con quỷ bóng đêm tấn công?
“Tôi sẽ hét cho tới khi cái đầu tôi rớt xuống.”
Anh tắc lưỡi. “Không, nếu tôi ở bên em, rồng nhỏ, em sẽ hét lên_ lần nữa và lần nữa. Vậy em sẽ được ở một mình, em sẽ không làm gì hết ngoại trừ tưởng tượng.”
Tristan bỏ lại cô với những lời đó, đóng cửa một cách chắc chắn đằng sau anh.
Nguyền rủa người đàn ông đó, Julia nghĩ.
Em sẽ không làm gì ngoại trừ tưởng tượng, anh ta đã nói thế, và Chúa ơi, anh ta đã đúng một cách chính xác.
Suốt đêm thâu, cô nằm trằn trọc, trở mình, tưởng tượng đến cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của anh ép vào cô, cái lưỡi và đôi tay làm những việc tinh quái với cô. Trong tưởng tượng đó, cô là người phụ nữ phóng đãng. Tham lam tuyệt đối. Cô cào vào lưng anh, thét lên tên anh và mυ'ŧ toàn bộ chiều dài của anh trong miệng cô.
Trong giấc mơ đó, cô thì thầm, “Thêm nữa. Hãy cho em nhiều hơn nữa.”
“Chỉ với em, không ai khác,” anh đáp trả ngọt ngào.
“Mạnh hơn. Mạnh hơn nữa,” cô van nài.
Anh cười dịu dàng. “Ồ, nhưng tôi thích làm em vui sướиɠ.”
“Đừng nói nữa. Chỉ tận hưởng khoái lạc thôi.”
Nhiều lần cô gần như gọi lớn tên anh và cầu xin anh biến giấc mơ của cô thành hiện thực. Nhưng cuối cùng, cô chịu đựng trong im lặng. Cô ngu ngốc sao? Có lẽ thế.
Cơ thể cô khao khát một người đàn ông, nhưng lòng kiêu hãnh yêu cầu cô chỉ trao bản thân cho người nào đó thật sự thèm khát cô. Là một nô ɭệ khoái lạc, Tristan bị ép phải thỏa mãn cho chủ nhân của anh ngay cả khi anh thấy cô không hấp dẫn, và Julia không muốn chỉ được người khác hãy-để-tôi-làm-cho-xong-chuyện-này với nghĩa vụ. Nếu cô thế thì thật đáng khinh.
Đúng thế, thật đáng khinh. Trong phần bí mật của trái tim cô, cô luôn mong muốn tồn tại một câu chuyện cổ tích_ một người đàn ông nghĩ cô là người phụ nữ đẹp nhất thế giới và yêu cô một cách điên cuồng và sâu đậm. Người luôn tôn thờ vẻ đẹp của cô. Okay, cái cuối cùng có hơi quá, nhưng ước mơ hạnh phúc mãi về sau đã không bao giờ phai mờ và sẽ mãi mãi không phai mờ.
Hẳn phải có người nào đó ngoài kia dành cho cô. Làm ơn hãy cho cô một người nào đó, cô cầu nguyện. Nếu cô tìm thấy anh ta, có lẽ sau đó cô có thể lấy lại được cảm giác thỏa mãn của mình.
Nhắm mắt lại, cô chặn hình ảnh Tristan từ tâm trí và tưởng tượng mẫu người đàn ông sẽ khao khát cô, những sẽ không đe dọa cô. Nét mặt của anh ta khá đơn giản, nhưng anh có nụ cười dịu dàng. Chiều cao lý tưởng, anh đứng thấp hơn trung bình, không cao hơn cô nhiều. Anh tốt bụng và nhạy cảm và một chút nhút nhát. Nhưng quan trọng nhất, anh không bao giờ, dù chỉ một lần làm cô cảm thấy ngu ngốc hoặc không hấp dẫn hoặc không xứng đáng.
Có phải đòi hỏi quá nhiều không?
“Không, không có,” cô thì thầm. Thực tế, cô càng suy nghĩ nhiều về hình mẫu nam tính này, người đàn ông của cô càng giống Peter, người hàng xóm mới bên cạnh nhà cô. Peter có mái tóc màu nâu, đôi mắt trìu mến màu nâu lục nhạt, và luôn nở nụ cười thân thiện. Ừm, cô không bị thu hút bởi anh ta về mặt thể xác, nhưng cô cảm thấy thoải mái với sự hiện diện của anh. Vấn đề duy nhất là, vài lần họ đã nói chuyện, nhưng Peter hành động như thể anh ta không mấy quan tâm đến cô.
Mày cũng không hành động như thể mày đang quan tâm đến anh ta mà, cô nhắc nhở chính mình.
Một tiếng thở dài trượt khỏi môi cô. Peter sẽ phản ứng như thế nào nếu cô gọi cho anh ngay bây giờ và đề nghị anh ta ra ngoài hẹn hò? Quỳ gối và cảm ơn cô? Hoặc yêu cầu cô đừng bao giờ gọi cho anh ta nữa? Quyết tâm tuôn trào, cô quyết định không quan tâm anh phản ứng thế nào. Cô chỉ cần nhấc điện thoại và mời anh ta đi ăn tối. Bây giờ. Hôm nay. Điều này rất thứ yếu.
Well, có lẽ trong sáng nay.
Tự tin nhanh chóng bị rút cạn, cô lăn lộn bên trong tấm mền và nhớ lại lần hẹn hò đầu tiên và duy nhất cô đã từng trải qua. Lúc đó, cô mười sáu tuổi, rất nhút nhát và một chút tinh nghịch. Brian Davidson, chàng trai nổi tiếng nhất trường, đã mời cô đi ăn tối. Từ khi cô phải lòng anh ta trong nhiều năm, cô đã ngu dại nhận lời.
Chương 5 (tt)
Trong buổi tối hẹn hò, họ chia nhau chiếc bánh pizza tại tiệm ăn quen thuộc trong địa phương và nói về cuộc sống của họ. Anh đối xử ân cần với cô, quá tán tụng cô, cô như trôi trên chiếc cầu vồng mộng mơ, tưởng tượng những đóa hoa, kẹo và tình cảm lãng mạn trong tương lai. Cô đã không để ý đến những ánh nhìn đầy ngụ ý của anh tới tận cửa, hoặc tiếng cười hơi quá khó chịu, hơi quá gượng ép.
Họ đã nói vài điều, và Julia e thẹn thừa nhận cô đã thích anh ta nhiều như thế nào, cô muốn lần đầu tiên với anh ta như thế nào. Anh cười, đôi mắt lạnh lùng, và nghiêng xuống hôn cô. Nhịp tim đập mạnh trước cả khi môi anh chạm vào cô và dường như tất cả giấc mơ của cô đã biến thành sự thật, cô nghe một tiếng khàn khàn nói, “Gớm ghiếc quá đi Bri. Mày sẽ không thực sự hôn Julie Ghoulie, đúng không? Chúng tao thách mày bị nhìn đi với cô ta nơi công cộng, chứ không phải tiến triển quan hệ với cô ta.”
Hunter Stevens, bạn thân nhất của Brain, đứng ngay hành lang cùng với ba đứa con trai khác đằng sau anh. Tất cả bọn họ đều ôm bụng cười nghiêng ngã.
“Brian, anh quá tuyệt,” một đứa trong đám con trai bắt chước. “Ôi, thật kinh khủng, nếu tao nghe cô ả nói một lần nữa, tao sẽ nôn mửa mất.”
Brain giật phắt ra sau, ánh nhìn di chuyển khỏi cô như có lỗi. “Tao phải chặn họng cô ả lại, đúng không? Cái khốn kiếp nào làm tụi bây tới lâu như vậy? Nếu lâu hơn nữa chắc tao sẽ phải làm điều gì đó liều lĩnh.”
Trong khi đám con trai vẫn tiếp tục cười và chế nhạo cô, Julia đã lấy lại được niềm kiêu hãnh và chạy khỏi ngôi nhà đó, ngẩng cao đầu. Mỗi bước về nhà, cái đập giữ chặt những cảm xúc của cô lại với nhau, bắt đầu nứt vỡ từng chút một. Cuối cùng, nhục nhã và tuyệt vọng đã phá hủy cô. Cô đã ngã gục xuống đất và khóc nức nở đến khi những ống dẫn nước mắt của cô đe dọa vỡ tung trong tình trạng căng phồng.
Đêm đó đã phá hoại mỗi kí lô tự tin mà cô đã sở hữu_ mà đã không có được nhiều từ lúc khởi đầu. Cô đã quá e thẹn trước đó, nhưng cô đã sớm trở thành con ngốc bị buộc lưỡi (có thể hiểu là câm lặng ngốc nghếch) như cô hiện tại. Làm thế nào một người đàn ông lại có thể yêu người phụ nữ không ưa nhìn, dễ bồn chồn lo sợ và vụng về?
Anh ta không thể
Nhưng…
Có lẽ bây giờ, nhiều thứ có thể thay đổi. Vai cô thẳng hơn, và cô nhướng mắt lên trần nhà, hi vọng nảy nở trong bụng. Vâng. Vâng! Nhiều thứ có thể thay đổi; Tristan có thể giúp cô. Anh sở hữu cả đống kinh nghiệm quan hệ với ngừơi khác giới, và cô có thể tận dụng những kiến thức đó. Không phải cách anh muốn, tất nhiên, sử dụng thời gian đốt cháy tấm khăn trải giường trong cách tốt hơn. Tốt hơn chăng? Phải làm một cách hiệu quả hơn. Anh ta có thể dạy cô làm cách nào quyến rũ một gã đàn ông…Làm cách nào quyến rũ Peter.
Và nếu cô không ham muốn người hàng xóm của cô theo cách cô ham muốn Tristan, well, đó là mục tiêu cô hướng vào. Cô cần Peter. Anh ta quá giống cô, quá dè dặt và cô đơn, không ưa nhìn và thiếu kinh nghiệm. Quá an toàn.
Vấn đề là, liệu Tristan sẽ sẵn sàng giúp cô? Cô chắc chắn từ chối ép buộc anh ta dưới chuẩn mực cư xử của nô ɭệ khoái lạc. Không chắc chắn, Julia nhìn ra ngoài cửa sổ, chèn một cái gối lên ngực cô. Những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đen như nhung. Tristan đã thực hiện những ý định hướng vào cô rất rõ ràng. Cô là chủ nhân của anh, do đó anh nghĩ cô nên ở trên giường _ với anh. Vậy cô sẽ làm thế nào để thuyết phục anh giúp cô dụ dỗ một người đàn ông khác?
Chương 6
Nô ɭệ không bao giờ do dự khi được giao mệnh lệnh.
Ánh sáng mặt trời len lỏi qua cửa sổ phòng tắm của Julia, lan tỏa khắp gian phòng và làm bật lên vẻ mệt mỏi của cô. Cô nhìn vào hình ảnh nhợt nhạt, mệt mỏi phản chiếu trong gương. Đôi mắt đỏ ngầu. Đôi môi cau có. Đắm mình trong vòi sen cũng không có ích gì để cải thiện vẻ ngoài tôi-đã-thức-suốt-đêm-tưởng-tượng-thân-thể-lõa-lồ-của-Tristan của cô.