Có lẽ ngay cả linh hồn của anh.
Bây giờ anh có gì ngoại trừ cuộc sống nô ɭệ mãi mãi? Tuyệt vọng gia nhập hàng ngũ với cay đắng, đang tiến hành một cuộc chiến tuyệt vọng chống lại quyết tâm của anh, mỗi cảm xúc cào xé bên trong anh, để lại anh những vết thương đau buốt. Chỉ có niềm kiêu hãnh giữ anh khỏi đầu hàng, giữ lại cho anh sự phản kháng và ngăn chặn anh khỏi gào thét tới tận trời xanh và cầu xin Zirra giải thoát cho anh. Không phải rằng cô ta sẽ nghe thấy anh, nhưng đôi khi anh vẫn mong muốn thế. Aye, chỉ có niềm kiêu hãnh ngăn anh lại, một thứ đã đem đến cho anh quá nhiều tuyệt vọng…cũng là thứ duy nhất đã giữ anh tỉnh táo.
Khi anh tiếp tục bước đi, các bước chân trở nên bị khích động và nện mạnh xuống sàn. Anh cảm thấy những cái xương như bị đốt cháy với những cảm xúc giày vò. Anh buộc phải phân tán bản thân nhưng anh đã đánh mất chính mình trong người phụ nữ_ trong Julia_ cơ thể của Julia. Tìиɧ ɖu͙© xóa sạch những kinh nghiệm chua chát trong quá khứ, và tương lai của anh khỏi trí óc, nếu chỉ trong một khoảnh khắc, cho anh điều khiển khoái lạc, do đó anh điều khiển phụ nữ. Nhưng Julia không muốn anh.
Anh chống tay hai bên hông. Well, anh sẽ phải sử dụng mọi kĩ năng giường chiếu mà anh có để quyến rũ cô. Tất cả khoảng thời gian giữ chặt những cảm xúc không thể chạm tới của anh.
Bực bội, anh lén tới trứơc cửa phòng cô và dừng lại. Không có sự cho phép của cô, anh không thể vào phòng cô. Ý nghĩ đó thậm chí kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh hơn nữa. Thề có Chúa, anh ghét bị nói phải làm gì. Anh luôn luôn ghét điều đó. Anh đã từng là người lính, chỉ huy của Elite, và tất cả những năm tháng nô ɭệ đã không hủy hoại bản năng chiến binh của anh.
Cơ thể siết chặt trong tuyệt vọng, anh thử xoay tay nắm và thấy khối kim loại xoay chuyển một cách dễ dàng. “Tôi có thể vào không, Julia?” Lời nói thoát khỏi miệng anh một cách nhanh chóng.
“tại sao?” tiếng nói bị nghẹn lại. “Tôi đã nói với anh. Tôi và anh không…chúng ta không…”
“Tôi không đến để van xin ân huệ của cô, nếu đó là cái cô mong muốn.” Anh đã dành quá nhiều năm tháng tuổi thơ của mình trên đầu gối, van xin cho quần áo, thức ăn và sự yêu mến, những nổ lực của anh được đền đáp bằng nỗi đau và nhục nhã. Tự nguyện trao quyền lực đó cho người khác…Không, anh sẽ không. Anh đã chứng minh điều đó với Zirra, và bây giờ anh sẽ chứng minh nó với Julia.
“Tôi không muốn bất cứ thứ gì từ anh,” cô nói. “Tôi chỉ muốn ngủ. Một mình.”
Cô không muốn anh mò vào. Cơ bắp anh rời bỏ cái kiềm kẹp chặt những chiếc xương anh. “Tôi phải tìm hiểu chắc chắn xem căn phòng cô có được cài then an toan để chống lại những kẻ xâm nhập.” Trước khi tôi lột tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ em và cám dỗ em.
Một khoảng lặng nặng nề. Cuối cùng cô buông ra một tiếng thở dài đau khổ. “Được rồi. Anh có thể vào.”
Anh đẩy cửa vào bên trong. Ánh sáng chảy nhỏ giọt như những giọt nước mắt pha lê từ nguồn sáng phát ra trên đầu, đang rọi sáng căn phòng nhỏ. Ánh sáng của người Imperia xuất phát từ đá lamori, trong chuyến du hành đến những thế giới khác, anh đã thấy nguồn ánh sáng như thế này trước đó, vài thứ trau chuốt hơn nhiều, nên anh không để ý tới cái này. Đầu gối của cô được kéo vào ngực cô, và mái tóc dài màu mật ong đổ xuống như những tia nắng bao quanh khuôn mặt cô, đôi vai và cánh tay mảnh dẻ.
Ngay tức khắc, đôi mắt cô chạm phải anh, nhưng cô nhanh chóng liếc sang chỗ khác.
Sau khi hít vào, thở ra một cách quyết tâm, cô đối mặt với anh một lần nữa. “Tôi không có ý trở nên quá gắt gỏng như thế,” cô nói. “Tôi chỉ…tôi không biết. Hai ngày trước tôi búng văng một gã đàn ông, sau đó xô anh ta ở chợ trời chỉ để đánh bại anh ta trong việc vượt qua những cánh cổng. Sau đó tôi gào vào mặt tên gϊếŧ người dâʍ đãиɠ vác theo một thanh kiếm_ đó là anh, mặc dù bây giờ tôi không nghĩ anh là tên gϊếŧ người nữa.
Anh nhíu mày. “Nhưng cô vẫn nghĩ tôi là một tên dâʍ đãиɠ?”
“Không, tất nhiên không.” Cô thốt ra một tiếng thở dài thất vọng. “Có gì sai với tôi nào? Tôi thường rất dè dặt. Tôi không bao giơ nói thẳng toẹt ra. Nhưng tôi đã không điều khiển bản thân để xúc phạm anh hết lần này tới lần khác, và tôi xin lỗi. Vô cùng xin lỗi. Tôi không muốn làm tổn thương anh.”
Anh đã mong chờ cơn giận dữ và chống cự từ cô, nhưng cô lại biểu lộ sự hội hận. Cô là người phụ nữ duy nhất bày tỏ với anh một việc như vậy. Trong một khoảnh khắc, anh nhắm mắt lại, không chắc làm thế nào để phản ứng lại.
Anh sẽ làm gì với người phụ nữ này? Không hiểu sao, quyến rũ có vẻ sai trái. Cô ta xứng đáng được nhận nhiều hơn những thứ anh có thể trao cho cô.
“Cô không có gì phải xin lỗi cả, rồng nhỏ. Tôi đã tận hưởng khoảng thời tốt đẹp với cô.”
“Tôi biết anh chỉ nói vậy,” cô e thẹn nói, suy ngẫm về anh ta một cách hi vọng, “nhưng dù sao chăng nữa cũng cám ơn anh.”
Anh mở miệng định phân giải, nhưng lời nói tiếp theo của cô chặn anh lại. “Tôi cũng xin lỗi về nụ hôn. Tôi không có ý để nó vượt khỏi sự kiểm soát, hoặc dẫn dắt anh vào chuyện đó.”
Cô trông quá nghiêm túc, quá quan tâm tới cảm giác của anh. Đầu tiên cô xin lỗi, bây giờ là cái này. Sự quan tâm của guan ren…quá mới lạ với anh, và đây cũng là lần thứ hai Julia đã cố gắng làm dịu cái tôi của anh.
“Anh có tha thứ cho tôi?” cô hỏi.
Anh không thể từ chối cô. “Cô đã được tha thứ, Julia. Như một người thiếu kinh nghiệm, cô không biết cô đang làm cái gì đâu.”
Nét mặt cô cau lại, và cằm rung rung. “Anh đã để ý, huh? Ý tôi là, tôi là người thiếu kinh nghiệm ấy?”
“Haiz. Nụ hôn của chúng ta kết thúc quá nhanh chóng. Người phụ nữ có nhiều kinh nghiệm sẽ phải biết điều này và tiếp tục hôn tôi.”
“Ồ…Ồ.” Hiểu ra mọi chuyện
Tiếng cười khúc khích của cô vang trong tai anh khi anh kiểm tra cửa sổ, đảm bảo các khóa hoạt động tốt và được bắtt vít an toàn. Anh tìm kiếm dưới giường, không tìm thấy gì ngoại trừ những chiếc hộp cũ kĩ, đầy bụi. Anh xoay quanh cái tủ màu gỗ dái ngựa và lục tung tủ quần áo của cô. Số lượng quần áo chứa trong cái không gian chật hẹp này gần như nuốt chửng lấy anh. Liệu một người phụ nữ nhỏ bé có thể nào mặc hết cả đống áo quần này?
“Ừm, xin lỗi,” Julia nói, bây giờ tất cả dấu vết hài hước đã biến mất. “Anh đang đi qua đống đồ của tôi. Đó là đồ đạc cá nhân của tôi.”
“Đống đồ của cô cần được sắp xếp lại. Mười người đàn ông có thể lẩn trốn trong đấy và cô sẽ không bao giờ biết được.”
“Không ai trốn trong tủ quần áo của tôi hết.”
“Đó là suy nghĩ của một người sẽ sớm bị vồ lấy mà không biết.”
Cô cứng người lại. “Vì thông tin của anh, tôi sẽ xem xét chỗ này vào mỗi buổi sáng.”
“Tiếp theo, nói cho tôi biết, rồng nhỏ, đây là cái gì.” Anh lôi ra một cái váy vàng, xanh và cam in hoa. Một bề mặt lớn hình vẽ trang trí hoa lá che phủ hết một bên. “Đây là cái áo gớm ghiếc nhất mà tôi từng thấy. Có phải người của cô thực sự mặc những thứ như vậy?”
Bị xúc phạm, cô hếch mũi lên và anh có ấn tượng rõ ràng rằng cô muốn cho anh một bài diễn thuyết khác. Nhưng cô không. Cô lắng xuống “Đó chính xác là chiếc váy kiểu búp bê từ những năm 60.”
“Nó chính xác là một đống tởm lợm.” Đôi mắt anh lóe lên thích thú khi anh lật đi lật lại chiếc váy của cô. “Mặc vào đi.”
“Tôi chắc chắn sẽ không,” cô nói, tóm lấy mảnh vải tỏ ý không bằng lòng. “Tại sao anh không thử mặc nó?”
“Đàn ông mặc áo giáp và vũ khí, Julia. Họ không mặc đồ của phụ nữ.”
“Một số đàn ông làm thế”
Cô chắc đang giễu cợt, nhưng nét mặt của cô không có dáng vẻ gì là hài hước. “Loại đàn ông nào lại đi vênh váo trong những bộ váy của phụ nữ?” anh gặng hỏi
“Vài gã đàn ông thích mặc váy, okay? Hãy chỉ để nó ở đó. Bây giờ anh làm ơn rời khỏi phòng tôi? Giờ này là lúc đi ngủ. Và đừng quay trở lại đây với bất cứ lý do gì,” cô thêm vào.