Lần đầu tiên, cô đã biết sự thật, những ham muốn đang ám ảnh. Mỗi tế bào trong cơ thể cô đã đi vào tình trạng báo động, sẵn sàng cho những cảm giác mà cô không hoàn toàn hiểu nhưng muốn có được. Tuyệt vọng. Mùi vị của anh…ừm, chocolate cũng không sánh bằng. Anh đã di chuyển cái lưỡi, cơ thể và đôi tay quá thành thạo, đem đến sự thỏa mãn tuyệt đối. Như cô nhớ, một âm thanh mê hoặc hứa hẹn và đam mê trượt qua đôi môi cô. Cô đã van nài cho một nụ hôn khác, một hương vị khác. Sẽ làm gần như bất cứ điều gì để trải qua lần nữa. Chỉ một nụ hôn nữa…
Julia chớp mắt, nhận thấy rằng cô lại một lần nữa đánh mất chính mình trong Tristan, và lúc này anh thậm chí đã không chạm vào cô! Làm thế nào mà một người đàn ông lại có thể ảnh hưởng tới cô mạnh mẽ như vậy? Và Chúa ơi, làm thế nào mà Tristan vẫn có thể bình thản như không có chuyện gì?
Chẳng nhẽ, cô không đáng để ham muốn?
Cô nghĩ, tôi đang đấu tranh chống lại cơn cuồng phong ca thán và buồn bã bất ngờ. Tôi thật sự thế. Nếu cô có nhiều kinh nghiệm hơn, cô có thể đã củng cố sự tự tin của cô với những hồi ức của tất cả những người đàn ông mà cô đã bỏ lại trong cơn hôn mê được thỏa mãn của niềm hạnh phúc xá© ŧᏂịŧ. Nhưng cô đã không. Và cô không thể. Tristan chắc chắn có nhiều kinh nghiệm hơn cả những sao khiêu da^ʍ kì cựu nhất, trong khi cô hôn cứ như một bà già chín chục tuổi đang phải chịu đựng căn bệnh tim hành hạ.
Chương 4 (tt)
Vào lúc đó, chút tự tin ít ỏi đã rời bỏ Julia bị đập vỡ tan tành. Sự ngượng ngập uốn khúc quấn quanh xương sống cô mạnh hơn, thắt chặt sự kìm kẹp của nó một cách nhanh chóng. Điều này chính xác tại sao cô có thể không bao giờ hôn Tristan lần nữa, bất kể bao nhiêu khoái lạc anh cho cô từ cái chạm nhẹ nhàng nhất. Đối với anh, cô sẽ luôn phải lo lắng rằng cô không làm được những việc đúng, không thỏa mãn anh. Không phải là người phụ nữ toàn vẹn.
Ngoại trừ, đủ những thứ kì quặc, khi đôi môi anh lần đầu chạm vào cô, cô đã không nghĩ được bất cứ điều gì ngoại trừ sức ép nóng bỏng của cơ thể anh và tất cả những điều xấu xa họ có thể làm cùng nhau.
Không. Cô lắc đầu. Một điều may mắn. Đã có được. Có phải điều này tách người yêu khỏi hôn cô lần nữa, cô đã lo lắng, lo lắng, lo lắng rằng hơi thở của cô có mùi khó chịu, hoặc tại anh không thích cơ thể của cô, hoặc tại cô làm anh ngán tới tận cổ rồi. Sẽ ra sao nếu cô muốn làm điều đó lúc này?
Ôi, Chúa ơi, ngay lúc này, anh ta thậm chí cũng không hôn cô và cô đang bắt đầu lo lắng. Có phải anh thấy cô ngây ngô trong lĩnh vực tìиɧ ɖu͙©. Cô chỉ cần biết điều đó. Đó là lý do tại sao anh trở nên lãnh đạm, và anh chắc đang cười vào nổ lực đáng khinh của cô. Julia nghiên cứu khuôn mặt anh, tìm kiếm vẻ thích thú đó. Cô thấy vẻ bối rối…và ham muốn?
Không, anh không ham muốn cô. Cô chỉ nhìn thấy cái cô muốn thấy, thay vì cái thật sự ở đó. “Hãy để chúng ta lên giường,” anh nói, giọng nói ngọt ngào như mật ong bẻ gãy sự im lặng kéo dài. Anh siết lấy tay cô. Cô giật mạnh ra, sử dụng sự giận dữ như một lá chắn. Bất cứ thứ gì để ngăn chặn bản thân khỏi bay trở lại trong vòng tay của anh. “Anh sẽ được ngủ_ hoặc làm bất cứ điều gì khác anh muốn_ một mình.”
Răng anh hiện lên vẻ cáu kỉnh. “Một mình? Tôi không nghĩ vậy. Em không hôn một người đàn ông với niềm đam mê đó trừ khi em muốn anh ta trên giường của em.”
“Thật không? Đam mê?” Thích thú thấp thoáng qua cô. “Anh không chỉ đang nói điều đó?”
Anh vặn quai hàm sang trái rồi sang phải, và không dừng lại cho tới khi xương kêu răng rắc vì sử dụng quá sức. “Em hạnh phúc với việc xảy ra như vậy?”
Không phủ nhận, nhưng cũng không thừa nhận. “Quên nó đi,” cô làu bàu. “Đi ngủ đi. Tôi sẽ gặp anh vào buổi sáng.”
“Chúng ta còn phải đi qua ngủ chỗ bố trí lần nữa?”
“Chúng ta sẽ đi qua đó ngay khi anh nhận được nó. Cằm cô nghiêng sang một bên một cách bướng bỉnh. “Đây_” cô ra hiệu một vòng tròn với bàn tay cô “_Đây là phòng anh. Kia_ ” cô chỉ xuống phía dưới hành lang “_ là của tôi.”
“Tôi đã gỡ bỏ vũ khí của tôi. Bây giờ em sẽ qua đêm với tôi.”
Grừ grừ, Nếu cho một người đàn ông phục vụ các ham muốn của phụ nữ, anh ta chắc chắn cần được hướng dẫn thường xuyên. Cơn giận điên người chắc đã cho cô sức mạnh, bởi vì cô điều khiển để nói khá mạnh mẽ, “Chúng ta không ngủ với nhau.”
“Julia,” anh thì thầm nhẹ nhàng, Tất cả dấu vết của cơn thịnh nộ tan chảy khỏi anh nhanh như cục nước đá trong sa mạc. Lông mi anh rũ xuống đoi mắt và đôi môi hé mở. “Không bao giờ có một lý do chính đáng để từ chối sự khoái lạc của chúng ta.”
“Tôi đã nói với anh, tôi không quan tâm đến anh trong việc tìиɧ ɖu͙©.” Cô có vẻ mạnh mẽ và tự tin, như một người phụ nữ biết cái cô muốn và cái cô không muốn. Vậy tại sao cô không cảm thấy như vậy?
“Tôi đã chứng minh lời nói của em không thành thật như chúng tỏ ra thế. Em biến thành một chất lỏng bốc cháy khi tôi chạm vào em. Chân em quấn quanh tôi, khóa tôi tì sát vào em, đôi môi em là của tôi, cơ thể em là của tôi. Bây giờ tôi có nên chạm vào giữa hai đùi em, em sẽ ẩm ướt cho tôi. Vậy đừng nói em không muốn làm gì với tôi trong việc tìиɧ ɖu͙©.”
Bởi vì bây giờ lưỡi cô bị dán chặt vào vòm họng, Julia chọn cách rút lui của kẻ hèn nhát. Cô không đưa ra một sự đáp trả nào; cô đơn giản quay đi và chạy về phòng mình, đóng cửa phía sau cô một cách kiên quyết.
Nhắm mắt, cô ngã vào trong chiếc giường. Cô đã đặt bản thân vào trong cái gì?
Rắc rối, tâm trí cô trả lời ngay lập tức. Mày đã đặt bản thân vào trong đống rắc rối lớn.
Chương 5
Anh chỉ có hai từ cho bất kì cuộc đối thoại nào: Vâng và Chủ Nhân
Tristan đi tới đi lui trong hành lang nhỏ một lúc lâu. Và với mỗi bước đi, anh nguyền rủa phụ nữ khắp mọi nơi cho tính hay thay đổi của họ. Cũng như anh nguyền rủa chính bản thân mình. Anh vẫn không tháo gỡ ra được. Anh muốn Julia, đã cố ép cô phải nhìn theo cách của anh.Thật sự, nó là một tội lỗi nhỏ khi đem so sánh với cái của cô. Cô đã làm cho cơ thể anh bốc cháy hoàn toàn, và sau đó biến khỏi anh.
Điều này sẽ không xảy ra ở Imperia, nơi mà phụ nữ đổ xô về phía anh
Imperia. Chỉ nghĩ tới cái tên đó cũng gây nên làn sóng cô đơn và mất mát sụp đổ quanh anh, cắt quá sâu đến nỗi nó gần như tách anh ra làm hai. Anh sẽ không bao giờ nhìn thấy quê hương của anh lần nữa, đồng cỏ trắng cuồn cuộn, bầu trời có nhiều màu sắc. Những con rồng bay vυ't lên cao. Anh sẽ không bao giờ thấy bốn mặt trời mọc riêng rẽ và những mặt trăng mọc cùng với nhau. Anh sẽ không bao giờ biết, nếu bạn anh, Roake đã lấy vợ hoặc nếu anh ta có con.
Anh sẽ không bao giờ biết cuộc sống_ và cái chết_ mà những người bạn thân yêu và gia đình anh trải qua. Hay đúng hơn, là đã có kinh nghiệm. Với anh, bây giờ họ đã chết, vì họ đã sống quá một ngàn năm trước trong cuộc đời khác của anh. Những con người, những nơi đã từng quan trọng với anh; bây giờ chúng giống như đám sương mờ trong tâm trí anh_ đôi khi chúng dày và có thể sờ nắn được, và những lúc khác thì quá mong manh đến nỗi anh sẽ không biết chúng ở đó nếu không vì một mùi hương kéo dài cho đến nay.
Anh vẫn nhức nhối vì sự mất mát của họ. Nhức nhối vì anh sẽ không bao giờ biết đến tình bạn thật sự hoặc có một gia đình của chính anh lần nữa, thay vào đó anh sẽ chỉ biết đến những ý thích chợt nảy ra và những ham muốn luôn thay đổi của các guan ren.
Cay đắng gầm rống, anh hiếm khi cho phép thể hiện những xúc cảm, ngay cả một cảm xúc nhỏ; nhưng bây giờ anh không thể làm gì để chấm dứt nó. Quấn mình trong tuyệt vọng hoàn toàn, anh gần như rên lên trong cơn đau đớn thể xác. Với biểu hiện nguy hiểm, anh nhìn vào không gian trống trãi xung quanh_ tình trạng trống rỗng mà anh tìm thấy, được phản chiếu bên trong chính anh nhưng thường được điều chỉnh để che dấu. Anh đã mất tương lai. Những người thân của anh.