Nô Lệ Khoái Lạc (The Pleasure Slave)

Chương 16

“Cà phê,” cô nói với chính mình. Giọng nói vỡ ra, miệng ứa nước trong vẻ tôn kính loại thức uống thần thánh này. “Mình cần cà phê.” Sau đó, Chúa giúp cô, cô sẽ nói với Tristan về Peter.

Chỉ nghĩ về cuộc nói chuyện sắp tới cũng làm cho dạ dày cô sục sôi lo lắng. Cô cố lờ đi cảm giác khó chịu và nói với bản thân, không có lý do gì để phải khổ sở cả. Sau tất cả thì cô cũng đã có một kế hoạch. Cô sẽ đối xử với Tristan ngọt ngào như kem chocolate hạnh nhân trộn với kẹo mềm và xịt thêm một lớp kem tươi ở phía trên. Cô sẽ ném vào anh hàng tá nụ cười và giọng nói dịu dàng.

Làm thế nào anh có thể từ chối cô được chứ?

Làm thế nào anh ta không?

Tập trung, Julia. Mày có thể làm điều này. Mày có thể. Quyết tâm đẩy cô tiến lên, cô đong đưa đuôi tóc ẩm ướt, nhún nhảy trong chiếc váy màu be phấp phơ và chiếc áo sơ mi màu trắng, và đi thẳng tới cửa.

Ngọt như kem, ngọt như kem, ngọt như kem…

Hai bước vào trong hành lang, đôi chân cô đυ.ng phải một vật to lớn, bất động. Cô đập mặt xuống trước và ngã uỵch xuống sàn gỗ cứng. Không khí bắn ra từ phổi cô như quả tên lửa ngày 4 tháng 7. Choáng váng, cô lắc đầu, chớp mắt nhiều lần. Cuối cùng cô cũng lấy lại được hơi thở và tầm nhìn rõ ràng. Khi cô ngẩng lên, cô nhận ra thanh kiếm của Tristan chỉ nằm phía trước cô, sáng lấp lánh với vẻ đe dọa.

“Julia,” anh nói, quan tâm chất chứa trong giọng nói. “Nói với tôi. Cho tôi biết cô không sao hết.”

“Anh đang làm cái chết tiệt gì trên sàn nhà vậy?” cô nhìn lên anh. “Tôi đã nói anh ngủ trong phòng ngủ dành cho khách mà.”

“Không, cô nói căn phòng dành cho khách là của tôi, chứ không nói tôi phải ngủ ở đó.”

“Tại sao anh vẫn còn mang theo thanh kiếm? Anh cho rằng nên đặt nó ở đây?”

“Thế tôi nên đặt cái vũ khí khổng lồ như thế này ở đâu trong căn nhà bé tẹo này?”

“Trong chiếc hộp của anh.”

“Đó có phải là một mệnh lệnh?”

“Một yêu cầu.”

“Thực sự thì chúng giống nhau đấy.” Môi anh mím lại trong cái cau có dữ dội như khi cô quan sát, không khí bao quanh thanh kiếm dao động, dày lên, giống như những đốm nước, và sau đó thanh kim loại bạc biến mất trong làn khói. “Xong,” anh nói.

Cô đáng nhẽ nên bị sốc bởi hành động biến mất như thế này, nhưng cô lại thấy khuây khỏa. Cô nhảy cẩng lên, giữ cái nhìn khóa chặt vào anh. Đây không phải là cách cô đã tưởng tượng để bắt đầu ngày hôm nay. Ngọt như kem, nhớ chứ? Ngoại trừ, lớp kem xịt bây giờ đang chèm nhẹp trên sàn. Cô ép mình mỉm cười, cứ như việc tách bản thân ra phân nửa gần như là chuyện xảy ra hàng ngày.

“Chúng ta phải nói chuyện.” Giọng nói dịu dàng. “Có vài thứ tôi cần hỏi anh.”

“Sự chú ý của tôi thuộc về cô.” Anh đứng hai chân bắt chéo vào nhau, cánh tay gập lại. Cô ta chắc lại bắt đầu cuộc đấu tranh quan điểm nữa. “Cô có thể bắt đầu.”

Lướt tay vuốt xuống đuôi tóc, cô sắp xếp, phát họa lại bài phát biểu của mình trong đầu. Cô hít vào một hơi thở sâu và sau tống từ từ từng phân tử không khí ra. “Ở Mỹ, khi một người đàn ông và một người phụ nữ bị cuốn hút lẫn nhau, họ bắt đầu hẹn hò. Hẹn hò có thể bao gồm một bữa tối lãng mạn, tiếp sau đó là cuộc dạo chơi trên bãi biển, hoặc một_”

“Tạm ngừng ở đó, rồng nhỏ,” anh nói, chặn lại lời nói của cô. “Chúng ta cần phải ăn trước khi cô lên lớp tôi, vì tôi đang trong tình trạng tuyệt vọng thèm khát được ăn.”

Cô cau mày. “Tôi phải cho anh biết, tôi không lên lớp. Tôi chỉ đơn giản trình bày sự thật.”

“Sự thật này có thể được trình bày sau khi chúng ta ăn xong.”

Đúng thế, nhưng hệ thống thần kinh của cô chắc sẽ sụp đổ ngay sau đó. Nhưng cô vẫn thì thầm, “Tất nhiên,” một chút ngọt ngào như món kem chocolate hạnh nhân

Trong nhà bếp, những tia sáng được lọc qua khung cửa sổ lớn, bao trùm căn phòng trong vẻ vui tươi. Cô lấy cái bánh nướng việt quất từ trên quầy và quay lại, đưa cái bánh ra như một báu vật vô giá. “Của anh đây…” Lời nói của cô nhỏ dần tới lặng im. Một tia sáng rọi vào mái tóc Tristan, tạo ra một vầng hào quang hào nhoáng xung quanh khuôn mặt anh. Chỉ sau đó, anh là Hercules đến với cuộc sống, anh chỉ có lớn hơn…ừm, mọi thứ đều lớn hơn.

Người đàn ông đó quá rực rỡ.

“Cám ơn cô,” anh nói, nhận lấy cái bánh.

Thở dài, cô xoay lại cái quầy và bắt đầu nghi thức buổi sáng của cô. Chế đầy nước vào bình cà phê. Trút cạn nước bên trong bình lọc. Xúc bỏ cặn cà phê.

“Ngồi đi,” Tristan ra lệnh. Anh đặt cái bánh sang một bên và moi hộp cà phê từ tay cô_ một hành động không một ai từng làm và sống để kể lại câu chuyện. Những đầu ngón tay của anh lướt qua lòng bàn tay cô, gây ra luồng điện tăng lên đột ngột trên cánh tay cô. “Tôi sẽ làm việc này.”

Cô nuốt xuống và kéo ra khỏi. “Anh có biết làm thế nào để pha cà phê?”

Nét mặt anh sáng lên vẻ châm biếm thích thú. “Kiến thức tôi thu được từ các hành tinh khác còn vượt xa cái Am-erica này.”

“Kiến thức của anh bắt nguồn từ một thế kỉ trước,” cô chỉ ra.

“Thế là đủ.”

“Vậy anh biết phải làm gì?”

“Tôi đã du hành qua nhiều thời đại rồi, rồng nhỏ. Tôi có thể điều khiển để pha chế một loại thức uống buổi sáng.”

Okay, được rồi. Không nói một lời, Julia thả mình rơi xuống cái ghế đẩu phía sau quầy. Dù sao đi nữa, vị trí mới cũng cho cô một cái nhìn tốt hơn. Bắt chéo chân và thả xuống, cô quan sát những múi cơ trên bụng Tristan căng ra với từng cử động anh tạo ra. Cô quan sát cách núʍ ѵú anh se lại trong cái lạnh, không khí sang sớm. Sau đó, cô quan sát cách anh đi chân đất trên nền gạch và dừng lại tại vòi nước, để lộ tấm lưng trần.

Cô thở gấp. Để che dấu âm thanh đó, cô phát ra tiếng ho khan. Thật biết ơn là anh ta dường như không để ý thấy, và cô có thể săm soi tấm lưng anh một cách kỉ lưỡng hơn. Những vết sẹo dày, lởm chởm chằng chịt trên mỗi cm da thịt. Vài chỗ giao nhau, vài chỗ đứng riêng rẽ một mình, nhưng tất cả chúng là những biểu hiện của nỗi đau. Cô đã để ý những dấu hiệu nhỏ trên ngực anh, nhưng những cái này…Anh đã trải qua chuyện gì vậy?

Khi cô săm soi lưng anh kỉ hơn, cô để ý thấy một hình xăm nhỏ nằm phía trên bên trái xương bả vai anh. Một biểu tượng màu đen, dường như hình dáng bắt nguồn từ phương Đông, hoàn toàn kɧıêυ ҡɧí©ɧ và cực kì sεメy. Một hình xăm khác, tương tự hình dạng cái đầu, được tô vẽ ngay đường cong phía lưng dưới của anh, chìm xuống cái quần.

“Những biểu tượng đó nghĩa là gì vậy?”

Anh liếc nhìn cô qua vai. “Xâm chiếm và phá hủy.”

Thích hợp làm sao.

“Cô có bao giờ dậy sớm vào giờ này?” anh hỏi.

Cô kéo sự chú ý ra khỏi lưng anh và liếc lên đồng hồ. Sáu giờ rưỡi. “Hôm nay là ngày làm việc. Tôi phải dậy sớm.”

“Và đêm qua cô cũng khó ngủ.”

Đôi mắt cô nheo lại. “Làm thế nào anh biết tôi đã không ngủ? Anh đã vào phòng tôi à?

“Không. Tôi nghe thấy cô qua cánh cửa. Nếu cô không thở dài, thì cô cũng đang thụi vào gối.” Anh ném một cái liếc nhìn khác qua vai, ánh mắt mờ nhạt, xa xăm của anh được đong đầy với hiểu biết thích thú. “Không phải tôi đã nói với cô rồi sao, rồng nhỏ? Không có tôi, cô sẽ không ngủ được.”

Chương 6 (tt)

“Nếu anh nghe thấy tôi, điều đó có nghĩa là anh cũng không ngủ chút nào.” Ha! Cô tự vỗ về bản thân cho sự quan sát đó.

“Tôi thường không ngủ vào ban đêm. Ở Imperia, tôi thức hầu hết các đêm để trác táng và tàn phá.”

Tôi có thể thử điều đó vài lần. Sau khi những lời nói đó bay qua bay lại trong tâm trí cô, cô lắc đầu kinh ngạc. Một ý nghĩ như thế chẳng giống cô chút nào. Có lẽ phần hoang dã ẩn nấp trong cô, chờ đợi để thoát ra. Tại sao cô lại bị kích động mỗi khi tưởng tượng tới hành động thô tục với Tristan?

Tất nhiên, nếu có bao giờ cô thử trác táng và cắn xé, nó sẽ phải với Peter, không phải Tristan. Khi cà phê được lọc ra, tràn ngập căn nhà với hương thơm cà phê ngào ngạt, Tristan ngồi bên cạnh cô và ngấu nghiến cái bánh với sự khoái trá của một người đàn ông nhịn ăn suốt một năm. Khi anh ăn xong, anh xin thêm một cái khác. Và một cái khác. Và một cái khác nữa. Anh đuổi theo mỗi cái bánh với một ly sữa.