Vương phi nghĩ rõ ràng, ngược lại cũng chưa phát hiện chuyện này khó khăn.
Lần đó Hoàng Phu bị ám sát trên Mang Sơn, nàng sợ Hoàng Phu thật sự bỏ mình, khiến Hoàng Đế tức giận, liên luỵ Hán Vương phủ, liền dỗ điện hạ ngủ xong rồi chạy đi kiểm tra.
Lúc nàng đến, thái y đã rút xong tiễn, Hoàng Phu đã chỉ còn một hơi, nỗ lực kéo lại, tựa như chỉ cần buông xuống, nhất định lành ít dữ nhiều. Nàng lấy linh khí, thay Hoàng Phu thêm khí, lại nghĩ cách bảo vệ tim phổi của nàng, thúc giục dược hiệu tỏa ra, thi pháp khiến vết thương khép lại. Cũng là mạng Hoàng Phu cũng không tuyệt, như vậy hạ xuống, cũng xem như nàng vượt qua rồi.
Cũng vào lần đó, trong lúc vô tình khiến nàng phát hiện, Hoàng Phu điện hạ cũng là một nữ tử cải trang thành nam nhi.
Đã là nữ tử, tự nhiên không thể có con với Hoàng Đế. Các đại thần ngày ngày nhìn chằm chằm vào thiên tử, tính tình cho dù có tốt, cũng không nhịn được trái khuyên phải gián như vậy, huống hồ Hoàng Đế kia luôn luôn rất có chủ kiến, làm gì nhịn được.
Cũng khiến điện hạ, vô cớ chấn kinh.
"Việc này, ngược lại không nan giải." Vương phi chậm rãi nói.
Hán Vương đầu tiên là cả kinh, lập tức vui vẻ, sắc mặt vui mừng còn chưa tràn lên khuôn mặt nàng, liền tản đi toàn bộ, hóa thành vẻ ưu lo cùng sáng tỏ. Vương phi rất lợi hại, Hán Vương luôn biết, nhưng nếu muốn nói đại sự trên triều, Vương phi hẳn không hiểu. Lại nghĩ đến A Dao từ nhỏ ở ngoài kinh thành, những phong ba kia ở trong kinh thành đối với nàng ấy nhất định xa lạ vô cùng.
Hán Vương liền cong cong môi, lại lộ ra vẻ tín nhiệm, gật gù, chân thành nói: "Tất nhiên là không khó, ta đã nghĩ ra cách rồi."
Vương phi không nói, chỉ đưa tình mà nhìn nàng.
Hán Vương hơi cảm thấy chột dạ, nàng cố gắng khiến mặt mình trông ung dung tự nhiên: "Ngươi tránh đi một chút, xong chuyện, ta liền đón ngươi trở về."
"Không cần như vậy." Vương phi ôn thanh nói, "Điện hạ cứ vào kinh thành bình thường, cái gì cũng không cần phải nói, cái gì cũng không cần phải làm, chỉ đợi bệ hạ triệu kiến, như vậy trong một tháng, trong cung không hề có một tiếng vang, chính là bệ hạ muốn nhẹ nhàng bỏ qua việc này rồi."
Nàng cần phải hiểu, suy bụng ta ra bụng người, quãng đời còn lại của hoàng phu còn mấy chục năm, ai có thể bảo đảm vài chục năm nữa, thân phận của nàng kia nhất định không bị bóc trần? Nếu lần này Hoàng Đế nghiêm khắc trừng trị điện hạ, tương lai thân phận hoàng phu bị bóc trần, nàng lại nên xử trí như thế nào? Chính là vì kế sách ngày sau, Hoàng Đế cũng không đến nỗi vì chuyện này mà ra tay với điện hạ.
Mặc dù chỉ suy đoán như vậy, cũng không dám đem hi vọng hoàn toàn ký thác trên tâm ý của Hoàng Đế.
Nàng đã nghĩ xong rồi, nhưng nếu không tốt, nàng liền dẫn điện hạ rời xa kinh sư. Điện hạ tính tình điềm đạm, mặc dù sinh trưởng chốn cung đình, đối với danh lợi quyền thế, lại không quá chú ý, dù cho sau này thả câu giang chử, nhàn vân dã hạc, nghĩ đến cũng có thể tự sướиɠ.
Hán Vương không biết trong nháy mắt, Vương phi đều đã nghĩ được đường tiến đường lui rồi, chỉ cho rằng Vương phi lại đang an ủi nàng, vẫn không chịu đáp ứng.
Điện hạ tâm tư đơn giản, Vương phi sợ nàng biết được thân phận của hoàng phu, sau này lúc tấu đối, khắc chế không được làm lộ ra, phản ngược lại không tiện, liền cũng không đem lý do này nói cho nàng, chỉ từ từ phân tích với nàng, bệ hạ muốn làm minh quân, lúc trước chư vương vào tội, là bởi vì không thể không trừ, mà không phải nàng thích gϊếŧ chóc, huống hồ trong chư vương, chân chính lục rồi tội chết, cũng chỉ một mình Tấn Vương hành thích vua mà thôi, mấy vị vương còn lại vẫn còn sống sót.
Mà điện hạ không phải vậy, mỗi ngày đều rất an phận, đại thần trong triều, cả tên cũng không biết hết, bệ hạ cần gì phải làm khó dễ người. Bây giờ có thêm một cái nhược điểm kế tiếp, cũng càng chân thật rồi.
Hán Vương chầm chập mà hơi chớp mắt, ngơ ngác mà hỏi: "Thật sự như vậy?"
Vương phi cười nói: "Thật, bệ hạ cũng lo lắng người trong thiên hạ nói người bất chấp tay chân, mà ta nhìn hai nước Tề Tống đi, dường như có rung chuyển, bệ hạ có chí xuôi Nam, lúc này trong nước tất nhiên càng ổn càng tốt đẹp." Hai tướng tính toán, càng không truy cứu thật là tốt.
Hán Vương chăm chú lắng nghe giảng đạo lý, nàng thấy Vương phi nói rất có lý, vầng trán thoáng triển khai, giơ tay nắm quai hàm, nói: "Bệ hạ, cũng rất không dễ dàng." Hoàng Đế không dễ làm, nữ đế khó càng thêm khó, rất nhiều chuyện, nàng cũng thân bất do kỷ. Hán Vương không ở trên triều, quanh năm thượng triều đều xin nghỉ, cũng rất thông cảm Hoàng Đế khó xử.
Vương phi không khỏi cười khẽ, nhắc tới cũng kỳ quái, điện hạ đối với Hoàng Đế, vừa sợ, rồi lại mang chút kính yêu, rất mâu thuẫn.
Hán Vương trầm tư một lúc, vẫn chưa an tâm. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, Vương phi vẫn nên đi thì tốt hơn.
Vương phi thấy nàng vẫn cứ chần chờ, liền hiểu: "Bước ngoặt như vậy, Hán Vương phi rời kinh, điện hạ cẩn thận hơn, cũng không gạt được ba ngày. . ."
"Ba ngày là đủ rồi." Hán Vương vội vàng nói, ngón tay nàng chấm nước trà, vẽ ra đường đi trên bàn nhỏ, một bên khoa tay, vừa nói: "Ba ngày đủ để mai danh ẩn tích."
Vương phi liếc nhìn nước đọng trên bàn, từ Lạc Dương đến Lâm Truy, con đường đông đúc, điện hạ không chọn một nơi bí mật, cũng không phải nơi bằng phẳng nhất, lại cực kỳ xảo diệu, con đường này kẻ đến người đi, thương nhân đông đảo, ngư long hỗn tạp, loại người gì cũng có. Người lẫn vào trong đó, tựa như nước vào sông lớn, không tìm kiếm được.
Nàng quả nhiên luôn suy tính hết lần này hết lần khác.
Vương phi lắc lắc đầu: "Ba ngày tất nhiên là đủ để mai danh ẩn tích rồi, nhưng điện hạ có bao giờ nghĩ tới, bệ hạ biết được việc này, tâm sẽ nguội lạnh không?"
Hán Vương trong nháy mắt liền ngây dại.
"Nếu nói như vừa rồi, bệ hạ không muốn truy cứu, điện hạ lại đưa Vương phi đi trước, chẳng phải là điện hạ có vẻ không tin bệ hạ không." Vương phi từ từ nói.
Hán Vương lập tức liền lại xoắn xuýt, vầng trán thật sâu nhíu lại một chỗ.
Điện hạ cùng Vương phi nghị sự, trong phòng tất nhiên là không có người, vài tỳ nữ thϊếp thân hầu hạ khiển cách xa cửa. Vương phi đi tới trước cửa, có tỳ nữ phát hiện, vội vàng đi nhanh về phía trước, chờ đợi dặn dò.
Vương phi thấp giọng nói với nàng hai câu, tỳ nữ kia khẽ mỉm cười, nhìn Hán Vương vẫn trầm tư bên cửa, cúi thấp chào, cung kính lui xuống.
Không lâu lắm, tỳ nữ liền bưng một khay trà bằng gỗ đàn trở lại, khay trà nhỏ đựng trà sữa bò, tỏa ra mùi sữa ngọt ngào, mùi hương mê người vô cùng.
Cả phủ đều biết, điện hạ thích ăn ngọt, khi còn bé đã là như thế, bây giờ lớn một chút, cũng không thay đổi.
Vương phi nhận lấy khay trà, chuyển tới bên cạnh Hán Vương. Hán vương vẫn khổ sở suy nghĩ. Nàng không muốn xin lỗi trước, song nàng thật sự không muốn đặt Vương phi vào hiểm cảnh. Đã như thế, càng là tình cảnh tiến thối lưỡng nan.
Vương phi bưng trà sữa tới trước mặt nàng, ánh mắt Hán Vương không tự chủ được liền rơi vào trong chén trà, nàng nâng chén trà lên, nhấp một miếng, trên môi để lại một vòng sữa trắng trắng.
Uống ngon. Hán Vương cao hứng nâng chén trà đến bên miệng Vương phi, Vương phi nhìn nàng một chút, con mắt nhiễm ý cười, liền men theo miệng chén hớp một ngụm.
Hán Vương liền cười vô cùng hạnh phúc, thấp đầu, đem còn sót lại trong ly đều uống hết.
Ăn ngọt, tâm tình tựa như cũng khoan khoái hơn rất nhiều. Vương phi sẽ bảo đảm với nàng nhất định sẽ hữu kinh vô hiểm, Hán Vương cuối cùng xoắn quýt đáp ứng rồi.
Kỳ thực, Vương phi cũng không để ý tâm Hoàng Đế có nguội lạnh hay không lắm, chỉ là nếu như lúc này điện hạ giấu nàng đi, Hoàng Đế cũng khoan dung nhiều hơn nữa, cũng không thể thiếu thêm mấy phần nghi ngờ.
Ngày hôm sau, Hán Vương liền cùng Vương phi hồi kinh, trong kinh thành rất yên ổn, giống như lúc các nàng xuất kinh vậy, gió êm sóng lặng. Hán Vương thoáng bớt sầu, cùng Vương phi hồi phủ.
Có điều mấy ngày, trong vương phủ, từng cọng cây ngọn cỏ dường như thay đổi dáng vẻ vậy, tựa như đang mơ.
Hán Vương vẫn cứ đứng ngồi không yên, trong triều sóng gió gì cũng không có, bệ hạ vẫn mỗi ngày lâm triều, xử trí chuyện lớn chuyện nhỏ trong triều, trong cung cũng yên tĩnh cực kì, nghe nói hoàng phu lại hữu hữu giai tác, bệ hạ tựa như tự mình họa ra một bức tranh đẹp như vậy, tràn đầy phấn khởi triệu rất nhiều tài tử học sĩ Sùng Văn Quán, vào cung thưởng thức.
Bệ hạ cùng Hoàng Phu tình thâm như vậy, nếu không phải trước sau không con, thật sự là phúc của xã tắc, tuy là như thế, mấy ngày kia, các đại thần cũng an ổn một trận, không ở bên tai Hoàng Đế nói liên miên cằn nhằn chuyện lập Thị Quân nữa, sợ bệ hạ đang cao hắng, gặp rủi ro.
Tin tức từng cái truyền vào Hán Vương phủ, nhưng lại không có một cái không tốt. Tựa như ngày ấy ở trong cung bắt mạch chỉ một mình nàng phán đoán mà thôi, người bên ngoài đều làm việc như thường lệ và sinh hoạt nghỉ ngơi, không hề có nửa phần ảnh hưởng.
Hán Vương nhát gan, chuyện chưa thật sự lắng xuống, liền khó có thể an tâm, nàng sợ đây chỉ là yên ổn trước khi nổi lên mưa gió, sầu đến cơm đều không ăn được. Vương phi cũng không khuyên nào nữa, chỉ bảo gia lệnh ra ngoài tìm chút đồ ăn mới mẻ về, đêm sự chú ý của Hán Vương dời đi nơi khác.
Như vậy qua một tháng có thừa, trong cung cuối cùng cũng coi như có động tĩnh.
Ngày mưa mưa rơi, một cơn mưa bụi tinh tế kéo dài từ sáng sớm, mãi đến tận sau giờ ngọ cũng không ngừng lại. Một tên hoạn quan từ trong cung đến, truyền khẩu dụ của Hoàng Đế, mời Hán Vương yết kiến.
Hán Vương cố làm ra vẻ thản nhiên, y quan đoan chính, liền muốn theo hoạn quan kia vào cung. Hoạn quan lại nói: "Bệ hạ có lệnh, mời Hán Vương phi cùng yết kiến."
Cả trái tim Hán Vương co vào một chỗ, vội hỏi: "Bệ hạ tại sao muốn gặp Vương phi?"
Hoạn quan mang theo chút ý cười kính cẩn, nói: "Thần sao dám phỏng đoán thánh tâm." Khách khí mà liền lừa gạt.
Hán Vương mím môi thật chặt, chờ Vương phi thay đổi quần áo, cùng nàng vào cung.
Mưa cả một ngày, cung nói đều bị mưa thấm ướt, bánh xe lăn qua cung đạo, mang theo tiếng nước vang, nhỏ bé nhưng không tránh được.
Hán Vương nắm tay Vương phi thật chặt, vẻ mặt trầm tĩnh, rất là lẫm liệt. Vương phi không khỏi âm thầm cười cười, cũng mặc nàng nắm, xuống xe, đi vào bên trong cung cấm.
Ngày xưa hoàng đế triệu kiến, trước sau đều là ở Tuyên Đức Điện, Hán Vương nghĩ lần này cũng như thế, đi về phía Tuyên Đức Điện, ai biết được ở lối rẽ, hoạn quan tuyên triệu cười nói: "Bệ hạ đang ở Lâm Uyển (rừng để vua chúa đi săn) xem múa, mời Hán Vương điện hạ cùng Vương phi đi theo thần."
Chuyện khác thường, trong lòng Hán Vương lại căng thẳng. Vương phi nhìn nàng một chút, dùng ánh mắt an ủi, hai người đi theo hoạn quan kia.
Mưa xuống rừng, xanh biếc trong lành, hồ Thái Dịch sóng xanh dập dờn, hạt mưa rơi vào trong đó, tạo thành những vòng nước. Mặt hồ bị một tầng sương mù bao phủ, hòn đảo trên hồ Thái Dịch như ẩn như hiện trong làn sương mù mờ ảo, tựa như chốn tiên cảnh.
Hán Vương đảo qua bên hồ, một vòng cây đào kia, từ lâu đã qua thời kỳ nở hoa, trên cây kết trái, đều đã sắp chín rồi.
Hoạn quan dẫn các nàng đến trước một con đường mòn, cung kính nói: "Điện hạ cùng Vương phi đi dọc theo con đường mòn này, liền có thể thấy bệ hạ." Dứt lời cúi người hành lễ, lui xuống.
Hán Vương trù trừ chốc lát, liền cùng nắm tay Vương phi, đi theo con đường mòn kia.
Con đường mòn trong Lâm Uyển này thấp thoáng không ít cây cỏ, Hán Vương khi còn nhỏ thường chơi đùa ở nơi này, vì vậy biết được, cuối đường mòn này, chính là một cái đình không nhỏ, đình ở trong hoa và cây cỏ, tựa như làn sóng xanh ở hồ Thái Dịch, phong cảnh cực kỳ thoải mái, đúng là một xem múa ngắm cảnh nơi này thật tốt.
Hai người một đường đi về phía trước, không nghe thấy tiếng người, chỉ có tiếng mưa đánh vào lá cây. Vòng qua một bụi cây thấp, cái đình xuất hiện ở trước mắt.
Trong đình chỉ có hai người, không thấy hoạn quan cung nữ. Hoàng Phu ngồi trên xe lăn, cầm họa bút trong tay, đối diện Hoàng Đế vẽ tranh.
Thiên tử uy trọng, vậy mà lúc này, Hoàng Đế cũng đã cởi hoàng bào thắt lưng gấm ra, xuyên quần sam, màu sắc kiều diễm, theo gió nhẹ mưa phùn, cảnh sắc như vẽ, mục quang đoan chính dịu dàng mà nhìn Hoàng Phu.
Như nghe được tiếng bước chân, Hoàng Đế chuyển mắt nhìn sang, ánh mắt thoáng dừng lại trước mặt Vương phi, lại đảo qua Vương phi, quay đầu cười nhàn nhạt với Hoàng Phu, không biết nói cái gì, Hoàng Phu hạ họa bút, cũng nhìn lại theo.
Vương phi vẫn là lần đầu bái kiến Hoàng Phu, ánh mắt hai người chạm vào, Vương phi không khỏi khâm thán, trong phàm trần, lại có nhân vật dung mạo xuất chúng như thế.