Đào Hoa Khúc

Chương 34

Ngày hôm qua trời đổ mưa, trong không khí, rất nhẹ nhàng khoan khoái.

Bên trong cửa mở ra, nhìn ra ngoài chính là cả vườn xanh tươi, cành lá một màu xanh biếc như được tẩy rửa, như che đậy một tầng nước mưa ẩm ướt, cây hợp hoan bên cửa, được nước mưa giội rửa qua, bông hoa rơi xuống đầy đất, thảm cỏ xanh dưới tàng cây ánh hồng hoa, càng có vẻ diễm lệ.

Có gió mát lướt qua, cành lá rung động, cây hợp hoan chậm rãi bay xuống, rơi xuống trên thảm cỏ xanh, rơi xuống bệ cửa. Hán Vương một tay đang khoát trên cửa, cây hợp hoan vừa lúc bay xuống mu bàn tay của nàng, hồng hoa ánh lên làn da trắng như tuyết, nếu là đổi người bên ngoài, sợ là kiều mị da^ʍ phi vô cùng, mà vị điện hạ này khí chất hồn nhiên, lại miễn cưỡng lộ ra một loại khác tuyệt nhiên không giống như là mê hoặc.

Vương phi nhìn nhập thần, càng không dời nổi mắt đi.

Bông hoa kia lông tơ mềm mại, có lẽ khiến Hán Vương có chút ngứa, nàng theo bản năng mà giơ tay nhẹ nhàng giật giật, đóa hợp hoan nhẹ nhàng bay lên, không biết đi về nơi nào.

Như vậy, hồng hoa tuyết phu, liền tách ra, khiến người ta tiếc nuối.

Vương phi thở dài trong lòng, đưa mắt thu hồi, chuyển tới trên mặt Hán Vương, Hán Vương cũng đang lặng lẽ đánh giá nàng, thấy nàng nhìn sang, lại vội vàng dời mắt đi, sợ hãi, chột dạ vô cùng.

Nhưng mặc dù vẻ chột dạ đều viết lên trên mặt, nàng vẫn không mở miệng, mím miệng quá chặt, chỉ thỉnh thoảng lén lút nhìn Vương phi một chút, lộ ra vẻ chần chờ cùng cân nhắc.

Vương phi thấy vậy, hơi suy nghĩ một chút, liền cũng hiểu rõ tâm tư của Hán Vương. Điện hạ tính tình thuần túy, có chút rất cẩn thận. Nàng nhất định là không nhớ được việc đêm qua rồi, không biết bản thân mình đã nói ra bao nhiêu, vì vậy không dám mở miệng, sợ nói quá gấp, đêm qua không nói, hôm nay ngược lại tiết lộ ra ngoài.

Nhận ra được ánh mắt Vương phi, thân thể Hán Vương không tự nhiên mà giật giật, bên trong con ngươi đen nhánh che giấu sự căng thẳng, như vây trong bẫy rập, thú nhỏ run sợ trong lòng, tựa như sợ hãi bị Vương phi nhìn ra đầu mối, nàng lại cong cong môi, lộ ra vẻ ngoan ngoãn cười cười.

Vương phi trìu mến, vừa biết tâm tư của nàng, sao lại nhẫn tâm để nàng một mình lo sợ.

Việc này vẫn cần nói rõ, sớm nói rõ một chút, cũng sẽ khiến điện hạ yên tâm hơn một chút. Vương phi chậm rãi nói: "Mặc dù tình cảnh của điện hạ mặc dù bất lợi, nhưng không đến mức đi xa tránh họa."

Hán Vương vốn còn tích trữ chút may mắn, chỉ chờ mong nàng say rượu nói bậy, nhưng không đến nỗi thổ lộ nhiều lắm. Nghe lời ấy của Vương phi, hai hàng lông mày lập tức liền dựng lên. Nàng mím mím môi, muốn nói cái gì, lại cảm thấy vô lực.

Nghĩ đến mấy ngày qua lo lắng đề phòng, nóng vội mưu cầu, còn chưa đem chuyện làm thành, Hán Vương vừa khổ sở, lại tự trách, rất hận bản thân mình vô dụng.

Ngoài cửa sổ gió mát tựa như nghỉ ngơi, hoa hợp hoan đầy trời, cũng không tung bay tứ phía, vẫn từng trận hương hoa kia, mùi thơm ngát nức mũi.

Vương phi giơ tay, vuốt ve ngọc quan trên tóc Hán Vương, viền mắt Hán Vương đỏ chót, sự hổ thẹn kia gần như muốn đem cái cơ thể bé nhỏ của nàng ép vỡ rồi, trong ánh mắt của nàng tràn đầy áy náy đối với Vương phi. Rõ ràng nàng ấy chuyện xấu gì cũng không làm, nhưng vẫn đem trách nhiệm đều nhận hết.

Bỗng nhiên, Hán Vương ngẩng đầu lên, lúc này, khó chịu tự trách đều vô dụng cả, khóc càng không thể làm nên chuyện gì. Vừa là nàng làm xong chuyện xấu, liền nên là nàng sữa chữa mới phải. Hán Vương cố nén nước mắt, rất cố gắng kiềm nén hoảng loạn trong lòng.

Vương phi đưa tay đặt lên mu bàn tay của nàng, tựa như an ủi. Tay Hán Vương run lên, viền mắt nhất thời nóng lên. Nếu đã nói toạc rồi, nàng liền không nghĩ phải che giấu.

"Hoàng phu y thuật cao minh, vừa bắt mạch cho ta, nhất định đã biết được. Bệ hạ. . ." Hán Vương dừng một chút, vẻ bi thương trong mắt càng đậm, "Có chút đa nghi, giỏi nhất, cũng sẽ nghi ngờ ta giả làm hoàng tử, bụng dạ khó lường, nếu trở lại, sợ là muốn kết luận ta không phải huyết thống của tiên đế."

Vương phi đã biết nàng đã gặp tai họa, cũng không ngờ lại là việc này. Tinh tế vừa nghĩ, cũng hợp tình hợp lý. Điện hạ thường ngày chưa bao giờ gặp rắc rối, triều cục có xu hướng bình ổn, Hoàng Đế ngồi vững vàng ngôi vị Hoàng Đế, cả triều trên dưới đối đãi với điện hạ, cũng thuận theo trở nên khoan dung. Tình trạng như vậy, có thể khiến điện hạ kinh hoảng như vậy, cũng chỉ có chuyện này.

Hán Vương dứt lời, thấy Vương phi không nói gì, liền cho rằng nàng ấy cũng bị dọa, trong lòng vừa thương vừa thẹn. Nàng cố gắng thu hồi thương tâm, lại sợ mình che giấu không được, tiết lộ ra điều kinh hoảng, liền thẳng thắn nâng mặt lên, một bộ dáng đã dự liệu trước: "Tuy nói hung hiểm là có, nhưng ta dầu gì cũng là Hán Vương, muốn định tội ta, thế nào cũng phải có một cái tên nghe được. Chuyện lội bí mật hoàng gia, bệ hạ nhất định cũng vì khó, một khi làm khó dễ, trong lúc này liền có thể cứu vãn."

Nàng dứt lời, nhìn về phía Vương phi, kiên nghị trong mắt dần dần chuyển thành nhu hòa, thường ngày đều là Vương phi chăm sóc nàng, nàng cái gì cũng làm không được, nhưng hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, cũng là sai lầm chồng chất. Hán Vương ủ rũ vô cùng, khuôn mặt nhỏ mềm mại vô cùng lại quá nghiêm túc, cố gắng bày rat ư thế chủ nhân của gia đình, nói: "Đến lúc đó hung hiểm vạn phần, một bước không thể bước sai, ngươi ở kinh thành, nhất định khiến cho ta phân tâm, không bằng tạm thời lánh đi, chờ chuyện qua rồi, ta liền đón ngươi đoàn tụ."

Nàng rất ít nghiêm túc nói chuyện như vậy, nhưng một khi bày ra tư thế này, ngược lại cũng ra dáng, rất có uy phong một thân vương. Vương phi đối diện với cặp mặt đen láy kia của nàng, Hán Vương theo bản năng mà né tránh, lại vội bày ra tư thái, lộ ra vẻ bình tĩnh trán định, mặc cho nàng đánh giá.

Vương phi không khỏi lặng im.

Vương quyền chốn nhân gian, thì làm sao gây khó dễ được nàng, binh khí của phàm nhân làm sao có thể đả thương nàng chút nào. Nhưng mà điện hạ không biết, nàng ấy cho rằng tai vạ đến nơi rồi, liền toàn tâm toàn ý muốn bảo vệ nàng bình an.

Điện hạ là kẻ rất nhát gan, lúc trước Đằng Vương vào ngục thẩm vấn, Hình bộ mời nàng ấy đi vào đối chất, nàng trở về, liền kể với nàng thiên lao âm u khủng bộ, vừa nói, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, dường như riêng việc suy nghĩ một chút, đều vô cùng đáng sợ rồi. Không biết nàng ấy hai ngày này phí hết tâm tư mà tìm cách giúp nàng bỏ trốn, có bao giờ nghĩ tới bản thân mình, có thể nhớ lại thiên lao khủng bố, có bao giờ nghĩ tới nếu như nàng ấy cũng bị nhốt vào thiên lao âm u khủng bố sẽ như thế nào không.

Không biết trong lòng nàng ấy ngột ngạt dày vò cỡ nào, đều vì nàng mà dự định chu toàn.

Hán Vương thật lâu không được Vương phi đáp lại, liền rất gấp. Vương phi lúc không nói chuyện, nàng không đoán được tâm tư của nàng ấy. Nếu là ngày xưa, nàng biết Vương phi đối đãi với nàng rất tốt, bất luận nàng muốn cái gì, nàng ấy đều sẽ cho nàng toại nguyện, mặc dù nàng không nói lời nào, nàng không đoán được tâm tư của nàng ấy, nàng cũng không sợ, dù sao Vương phi đều nuông chiều nàng. Vậy mà lúc này không giống.

Hán Vương cố gắng suy nghĩ, muốn cho ra một biện pháp chu toàn, đang nghĩ đến xuất thần, Vương phi xoa xoa tóc trên đỉnh đầu của nàng. Lòng bàn tay kia vẫn ấm áp, Hán Vương ngẩn ngơ, đột nhiên không kịp chuẩn bị, nước mắt liền rớt xuống, nàng vội vã lau đi, dung sắc nghiêm túc một lần nữa, hai hàng lông mày dựng đứng, tựa như một chú hổ con đang giương nanh vuốt, đứng dậy, hung hăng nói: "Ngươi không đáp ứng, ta cũng chỉ có thể sai thị vệ trong phủ áp giải ngươi đi!"

Tuy nàng không được việc, trong phủ nhưng cũng có vài tên nộ bộc tuyệt đối trung thành. Vương phi là một nữ tử yếu đuối, tất nhiên vô lực phản kháng.

Nàng cho rằng lời này của nàng đã hà khắc cực điểm rồi, chắc chắn sẽ khiến Vương phi thương tâm, nhưng Vương phi lại chỉ thoáng cau lông mày, nhìn nàng, thở dài yếu ớt gọi nàng: "Điện hạ."

Bên trong tiếng gọi khẽ mang theo ý trách cứ, mang theo chút bất đắc dĩ, nhiều hơn lại là ôn nhu cùng bao dung, khiến cho viền mắt Hán Vương nóng lên, vội quay đầu đi.

Vương phi vòng qua bàn nhỏ giữa các nàng, đi tới bên cạnh Hán Vương, nắm lấy tay nàng. Hán Vương mím chặt môi, không nói tiếng nào, trong mắt nàng tối om, vẫn là kiên định, nhưng không dám nhìn Vương phi nữa rồi, sợ hãi liếc mắt nhìn, liền khó có thể cam lòng đưa nàng đi.

Vương phi ngồi xuống bên cạnh nàng, mềm nhẹ nói: "Điện hạ đem tình hình ngày ấy nói cho ta đi."

Hán Vương lặng im trong chốc lát, rốt cuộc nàng không có cách không nghe theo Vương phi, liền đem tình hình ngày ấy nói một lần. Bệ hạ làm sao triệu kiến, làm sao muốn bắt mạch cho nàng, nàng làm sao chối từ, bệ hạ cùng hoàng phu thì sao lại kiên trì, sau khi bắt mạch, hoàng phu sao lại không chút biến sắc.

Trí nhớ của nàng rất tốt, nhớ rõ, nói ra, cũng rất rõ ràng.

Dứt lời, hai hàng lông mày của Hán Vương nhẹ nhàng cụp xuống, bên trong giọng nói đầy ủ rũ: "Ta vốn tưởng rằng hoàng phu y thuật nông cạn, vẫn chưa chẩn ra được, trên đường xuất cung, hỏi tiểu hoạn quan kia, hắn đáp, hoàng phu y thuật cao minh, chính là thái y bên trong Thái Y Thự cũng ít có thể sánh bằng."

Y thuật cao thâm như vậy, lại há có thể không chẩn ra người là nam hay nữ.

Hán Vương cúi đầu, nhìn Vương phi nắm tay nàng một chút, trong suốt như chi, nhỏ bé mềm mại hoàn mỹ, nắm tay nàng, sức mạnh cũng không nặng, chỉ cần nhẹ nhàng giãy một cái, liền có thể tránh ra, Hán Vương lại không nỡ lòng động đậy, chỉ chờ mong A Dao có thể nắm lấy tay nàng lâu một chút.

Vẻ mặt Vương phi trầm tĩnh, trong mắt đăm chiêu. Mọi việc luôn có đạo lý, Hoàng Đế kia một lòng hướng vào triều chính, sao bỗng dưng lại dụng tâm lên điện hạ vậy?

Mặc dù Vương phi đang ở trong nhà, với chuyện đó, so với Hán Vương càng để lại mấy phần tâm. Hơi suy tư, liền nhớ tới, Hoàng Đế không con, các đại thần vài lần can gián, khẩn cầu Hoàng Đế lập thị quân, mấy ngày nay cả Thừa Tướng đều ngày ngày khuyên can.

Nhất định là bởi vì việc này rời, chư tử của tiên đế đã chỉ còn một mình điện hạ. Hoàng Đế biết được hậu tự vô vọng, liền đem chủ ý đánh tới trên người điện hạ rồi. Nhớ tới điện hạ đại hôn đã mấy năm, lại không có tin tức, liền triệu nàng vào cung , để cho hoàng phu bắt mạch cho nàng, nếu tử tự có gì thiếu sót, cũng có thể sớm ngày điều dưỡng.