Đào Hoa Khúc

Chương 33

Bóng đêm rất yên tĩnh, như mặt nước thấm thuần vào bên trong.

Bên trong đốt đèn, tựa như ngọn sóng lăn tăn mờ nhạt, từng vòng vươn ra.

Tửu ý hòa lẫn tình yêu, là thứ làm say lòng người nhất, Hán Vương tựa như lạc vào ảo cảnh, quanh thân đều là ấm áp vui vẻ, Vương phi đang ở trước mắt, mày vẽ xinh đẹp, hai con ngươi chứa nước, nhìn nàng, lờ đờ mông lung mà cười yếu ớt.

Hán Vương nhìn mà ngẩn ngơ, dường như linh hồn rời đi mất vậy, nàng lăng lăng gật đầu, lòng ngập tràn nụ hôn vừa rồi. Đôi môi Vương phi mềm vô cùng, so với rượu trái cây thuần mỹ, càng thơm ngọt cảm động.

Nàng vội vàng đề ấm rót rượu, muốn tiếp tục lần nữa. Chất lỏng màu hổ phách rót vào chén rượu, tinh khiết và thơm nức mũi. Hán Vương run rẩy run rẩy mà nâng ly muốn uống, một bàn tay mềm mại nhẹ nhàng đè lên mu bàn tay nàng, ngăn trở nàng.

Hán Vương sốt ruột, sợ Vương phi không cho nàng uy nàng ấy uống rượu: "Ta học xong rồi!" Chính là muốn hôn nhẹ. Nàng còn muốn hôn hôn tiếp!

Rượu đã được rót đầy, gần như muốn tràn ra khỏi miệng chén, Hán Vương lại không hề hay biết, chỉ tâm tâm niệm niệm muốn hôn hôn. Nàng không biết nàng lúc này khiến người ta yêu thương luyến tiếc bao nhiêu. Vừa rồi mời rượu, nàng cũng uống vào không ít, lúc này tác dụng chậm dần dâng lên, sắc mặt nàng ửng đỏ, con mắt gợn sóng, ánh mắt kia, bởi vì sốt ruột cùng oan ức, nhìn Vương phi, tựa như lên án vừa tựa như làm nũng.

Ánh mắt Vương phi mềm nhẹ, đầu ngón tay xẹt qua mu bàn tay Hán Vương, tiếp nhận ly rượu trong tay nàng, chậm rãi nói ra: "Điện hạ vẫn chưa thành thạo, không bằng ta làm lại lần nữa cho điện hạ xem."

Hán Vương liền lập tức cao hứng, cười híp cả mắt, gật đầu liên tục, chờ Vương phi, dạy nàng một lần nữa.

Vương phi khẽ mỉm cười, cùng nàng làm lại lần nữa như vừa rồi.

Triền miên hôn môi, đều không đủ. Hán Vương muốn chìm vào trong đó, rượu trái cây trong chén, hơn nửa đều vào bụng Hán Vương. Chờ qua mấy chén, nàng từ từ ngà ngà say, nhưng cũng không làm khó, chỉ nhìn Vương phi, ngoan ngoãn mà lôi kéo mép váy nàng ấy, không chịu buông ra.

Vương phi khẽ vuốt khuôn mặt của nàng, Hán Vương cong cong môi, tin tưởng nhìn nàng, mềm mại mà lên tiếng gọi: "A Dao."

Nàng xác thực đã say rồi, thủy ý trong mắt mông lung, ánh mắt kia lại vô cùng chăm chú, chỉ dừng trên người Vương phi, tựa như trong đất trời, người đông nghìn nghịt, nhưng nàng chỉ nhìn thấy một người.

Vương phi chợt nhớ tới lần đầu tiên gặp nàng, nhiều năm qua đi, điện hạ vẫn chưa thay đổi chút nào, tâm tính vẫn thuần nhất như vậy. Vương phi cười cười, nhìn thấy bội nang màu lam bên hông nàng kia, ánh mắt càng thêm nhu hòa.

"A Dao, muốn ôm." Hán Vương đưa tay ôm eo Vương phi, cả người đều muốn cọ qua. Vương phi không khỏi cười khẽ, ôn thanh nói: "Điện hạ buông lỏng ra một chút."

Hán Vương không rõ, vẫn buông lỏng tay, mờ mịt nhìn Vương phi, đợi nàng phản ứng lại Vương phi bảo nàng buông ra, trên khuôn mặt nhỏ kia của nàng tràn đầy oan ức, thấp giọng nói: "Không cho ôm sao?" Ngày xưa A Dao cũng sẽ không có không cho nàng vuốt ve. Nhưng nàng làm gì sai khiến A Dao tức giận rồi?

Vẻ mặt Hán Vương lại trở nên sợ hãi, cố gắng suy nghĩ xem hôm nay nàng làm cái gì, vừa nghĩ đến, nàng liền nghĩ được, xe ngựa đã chuẩn bị xong, A Dao nên lên xe khởi hành rồi.

Hán Vương vội vàng muốn giục. Đã thấy Vương phi cúi người, đưa nàng bế lên.

A Dao đem nàng ôm lên. Hán Vương kinh ngạc, quay đầu nhìn sàn nhà, lại quay đầu nghi hoặc nhìn Vương phi, làm như không hiểu nàng ấy làm thế nào ôm nàng lên được. Chỉ là nàng cũng không hỏi, chủ động đưa tay ôm cổ Vương phi, đem đầu cọ lên cổ nàng ấy, lẳng lặng mà tựa sát.

Vương phi ôm nàng vào nội thất, thả lên giường. Hán Vương rời khỏi ôm ấp của Vương phi, bỗng nhiên lại nghĩ tới, nắm lấy ống tay áo Vương phi, nói: "Ta, chúng ta phải đi."

Vương phi cụp mắt, thay nàng cởi thắt lưng ngọc bên hông, mở miệng theo hỏi: "Đi đến nơi nào?"

"Lâm Truy, ngươi đi Lâm Truy." Hán Vương ngồi quỳ chân trên giường, trong miệng nghiêm túc dặn dò Vương phi, "Ngươi nhớ cho kĩ, nơi đó có ba vạn lương điền, một toà hoa trạch, trong nhà đầy tớ tỳ nữ, đều không có trong danh sách ở vương phủ, ngươi có thể yên tâm sai phái. . . Ngươi phải giữ gìn kỹ tráp, bên trong có hộ tịch. . . Hộ tịch. . ."

Hán Vương dần dần nói nưng lung tung, thắt lưng ngọc cởi xuống rồi, Vương phi để nó qua một bên.

Hán Vương càng thêm ảm đạm, nàng nhíu nhíu mày, lại nghĩ đến cái gì đó, tiếp tục dặn dò: "Ngươi phải quên kinh sư, quên vương phủ, cũng không cần nhớ tới phủ Thái Thường cùng A cữu của ngươi nữa. . . Chỉ coi mình là kẻ mới tinh mới được."

Nàng đem kế hoạch bê ra hơn nửa, còn sót lại chính là không nói, Vương phi cũng đoán được rồi, nàng ngồi đối diện với Hán Vương, lại hỏi: "Vậy điện hạ thì sao? Nhưng ta cũng phải quên đi sao?"

Hán Vương liền ngây ngẩn cả người. Nàng nhìn nhìn Vương phi, giơ tay nhỏ lên sờ mặt nàng, Vương phi nắm chặt tay nàng, đem lòng bàn tay của nàng kề sát lên gương mặt nàng ấy.

Ấm áp, mềm mại. Hán Vương mê muội không ngớt, nhưng mặc dù đang say rượu, nàng cũng hiểu được, nếu như để Vương phi biết được, nàng chỉ đem một mình nàng ấy đi, nhất định sẽ tức giận.

Nàng mím mím môi, sợ hãi mà nhìn Vương phi một chút, trầm thấp nói: "Ngươi cũng muốn quên ta đi sao?" Nàng dứt lời hai hàng lông mày liền rơi xuống, dáng dấp khổ sở cực kỳ, "Nhưng ta vẫn nghĩ ngươi có lẽ sẽ nhớ đến ta."

Nàng nói khiến người ta mềm lòng, Vương phi đang muốn an ủi nàng, đã thấy Hán Vương lại mạnh mẽ cười lên, tự an ủi bản thân mình: "Quên đi cũng không quan trọng, năm tháng cô tịch, ngươi cũng không tiện luôn nhớ đến ta. Ta không oán ngươi."

Nàng ở chính sự đều nhìn rất rõ ràng, mà lại vô cùng hiểu chuyện, chưa bao giờ tùy hứng hồ đồ. Như lúc này, trong mắt nàng khổ sở nhiều đến nỗi muốn tràn ra ngoài, mà khóe miệng nàng, vẫn cố gắng vung lên, làm ra dáng vẻ đang cười.

Trong lòng Vương phi chua xót đến lợi hại, nàng có thiên ngôn vạn ngữ ở trong lòng, nhưng một chữ cũng không nhẫn tâm nói ra khỏi miệng.

Hán Vương đợi một hồi, không thấy Vương phi đáp lời, càng trở nên lo sợ bất an. Nàng tiểu tâm dực dực nhìn nàng ấy, đầu càng thêm ảm đạm, mí mắt càng trầm trọng khó chống đỡ, dường như sau một khắc liền thϊếp đi.

Trong lòng Hán Vương sốt ruột, vội vàng thúc giục: "A Dao, ngươi đi mau."

Men say như cuồng phong bao phủ, không thể nào chống đỡ nổi, Hán Vương cầm lấy mép váy Vương phi, cố gắng mở con mắt ra, cơn buồn ngủ lại mê man tiến đến, khiến mặt mày nàng mệt mỏi.

Vương phi ôn nhu dỗ dành nàng: "Ta đi rồi." Một mặt lại vơ nàng vào trong lòng, vỗ nhẹ nàng, dỗ nàng ngủ.

Rượu trái cây kia quả thật không phải bình thường, thậm chí cảm giác say cũng là tầng tầng tiến đến, ban đầu không cảm thấy cái gì, về sau xông tới một chút, khiến người ta từ từ chìm vào men rượu, từ từ say đến mơ màng, từ mơ màng đến mê man, hoàn toàn không thể nào chống lại. Đến nỗi lúc này, Hán Vương đã say đến tận cùng, trong miệng nàng vẫn đang giục, thanh âm một tiếng lại một tiếng, nghiêng vào lòng Vương phi, từ từ ngủ mất.

Mãi đến khi nàng thật sự thϊếp đi, Vương phi mới dám toát ra bi thương trong lòng, nàng đem vạt áo Hán Vương mở ra, thay nàng cởi ngoại bào, thu xếp đến trên gối.

Hán Vương nhắm hai mắt, ngoại trừ trên gương mặt ửng đỏ kia là dấu vết say rượu, những thứ khác lại mê man ngủ, mặt mày mềm nhẹ.

Vương phi thay nàng đắp chăn mỏng, khẽ vuốt mi tâm của nàng.

Các nàng không giống.

Ngàn năm vạn năm, nàng đều là thanh xuân không đi, dung nhan không thay đổi, mà điện hạ, mười năm sau, hai mươi năm sau, ba mươi năm sau, nàng ấy luôn có thời điểm già đi.

Vương phi vốn không nguyện suy nghĩ, nhưng mà ngày hôm nay điện hạ nói, lại khiến cho nàng bi thương khôn kể. Chân chính quên đi người kia, nhưng thật ra là điện hạ. Nàng vào luân hồi, đem hết thảy đều quên sạch, không nhớ rõ nàng là Vương phi của nàng ấy, không nhớ rõ các nàng từng có buổi tối như vậy, nằm trên giường nhỏ ôm nhau ngủ.

Mà nàng, mặc cho năm tháng dài lâu thế nào, nàng cũng chỉ có nhẫn nại cô tịch.

Nhân yêu thù đồ, đã là như thế.

Vương phi đứng dậy thổi tắt ánh nến, nằm xuống bên cạnh Hán Vương. Nghĩ đến ngày mai điện hạ tỉnh lại, nhất định sẽ kinh hãi đến biến sắc, Vương phi lại không khỏi cong cong môi, đem Hán Vương vơ tới bên cạnh.

Sau khi say rượu, khó tránh khỏi ngủ trầm đi một chút, chờ Hán Vương tỉnh lại, mặt trời đã lên cao.

Nàng quen thuộc vươn sang bên cạnh, muốn tìm Vương phi, nhưng phát hiện bên gối đã trống không.

A Dao đâu rồi?

Hán Vương dụi dụi con mắt, từ trên giường nhỏ bò dậy, chân trần giẫm trên sàn nhà, đi tới gian ngoài tìm Vương phi.

Sáng sớm đầu hạ, mát mẻ thư thích, trên đất cũng mát mẻ, cảm giác mát mẻ từ lòng bàn chân thấm tới, Hán Vương dần dần tỉnh táo, nàng nhớ tới việc đêm qua, nhất thời kinh hãi, say rượu hỏng việc, không biết có thể đem A Dao đưa đi!

Hán Vương vội vàng bước nhanh hơn, đi tới gian ngoài, gian ngoài không người, Hán Vương mang guốc gỗ, đi ra bên ngoài, Vương phi đang từ trong vườn trở về, Hán Vương kinh hãi đến biến sắc, Vương phi vẫn còn, nàng không có đưa nàng ấy đi.

Hán Vương vừa sợ mà kinh, mím chặt môi, cố gắng nhớ đến việc đêm qua. Có thể nhớ tới những thứ vụn vặt, nhưng chỉ có đoạn mời rượu kia, sau đó, làm sao vào được nội thất, liền không rõ ràng.

Nếu như chuyện không thành, có lẽ tối nay nghĩ cách bù đắp, nếu như nàng nói cái gì không nên nói, liền không hay rồi.

Hán Vương đứng dưới mái hiên, vừa căng thẳng, lại hoảng loạn, sợ hãi bất an mà nhìn Vương phi đến gần.

Vương phi thấy nàng chỉ một thân trung y trắng như tuyết liền chạy đến, thật bất đắc dĩ, đi tới bên cạnh nàng, nói: "Điện hạ đã rửa mặt chưa?"

Hán Vương lắc đầu một cái, vội nói: "Ta liền đi."

Dứt lời, lại quay vào bên trong, tự mình rửa mặt sạch sẽ.

Vương phi lấy áo bào đến đổi cho nàng, lại thay nàng mang quan, yên cư biệt viện, tự không cần chú ý thế nào, chỉ lấy một thân thanh bào, trên đỉnh đầu mang thanh ngọc quan, Hán Vương không nói tiếng nào, chỉ thỉnh thoảng lén dò xét Vương phi một chút, muốn từ thần sắc của nàng tìm ra một chút manh mối.

Ngọc trâm xuyên qua búi tóc, ngọc quan đã mang xong, Vương phi nhìn nàng một chút, đã vô cùng đoan chính, mới bảo tỳ nữ mang bữa sáng đến.

Hán Vương vẫn không dám mở miệng, chột dạ vô cùng. Ngồi vào trước bàn ăn, cũng là ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm túc, tựa như đứa nhỏ sợ người lạ, đến quý phủ của người khác làm khách.

Vương phi âm thầm lắc đầu, chỉ muốn để điện hạ ăn no trước, lại nói chính sự.

Thấy nàng hồn vía lên mây, hơn nửa ăn không biết vị, liền cầm đũa ở bên cạnh thay nàng gắp thức ăn. Hán Vương nhạt như nước ốc, nhớ lại đêm qua một phen, lúc này chỉ có một mảnh hỗn độn, dường như bên trong ánh nến lấp loé nói với Vương phi rất nhiều, nhưng mà đến tột cùng là như thế nào, nhưng một chữ cũng không nhớ được rồi.

Hán Vương lại len lén nhìn Vương phi, càng thêm chột dạ.

Như vậy, một cái này, một cái này. Chờ khi thấy nàng no rồi, Vương phi mới khiển tỳ nữ lui xuống, nghiêm túc nói với Hán Vương: "Đêm qua điện hạ nói, ta đã nghĩ qua, sợ là không thích hợp."

Hán Vương trợn to hai mắt, nàng đã nói thẳng hết với A Dao rồi sao?