Cho đến khi xuống núi, mưa rơi nửa ngày cũng đã tạnh, gió mát nhẹ lướt qua, từng ánh mây nơi chân trời, bất tri bất giác bị thổi tan mất, nghĩ đến ngày mai nhất định là một ngày đẹp trời.
Khuôn mặt Hán Vương vẫn hồng hồng, không dám nhìn Vương phi.
Vương phi nói, không bỏ xuống được, chỉ có nàng, Hán Vương liền ngượng ngùng vô cùng, nàng vô cùng nhẹ nhàng trả lời một câu: "Ta nhớ, cũng chỉ có A Dao."
Nói xong, liền càng ngượng ngùng, bên trong cái ngượng ngùng kia còn mang theo cô quạnh sâu sắc, sau đêm nay thôi, nàng liền không được thấy A Dao rồi.
Hán Vương thỉnh thoảng nhìn Vương phi một chút, cô quạnh sâu sắc lại hóa thành khổ sở, nàng cảm thấy, cả trái tim như bị đào rỗng vậy, cực kỳ khó chịu.
Vương phi tất nhiên biết Hán Vương lén lút nhìn nàng, nàng quay đầu nhìn lại Hán Vương, Hán Vương liền vội vàng nhìn thẳng về phía trước.
Điện hạ mọi chuyện đều nghe lời, nhưng mà tình cờ lại cố chấp, một lòng một dạ mà phải mọi chuyện làm xong, nhưng cũng khá kín đáo. Cực lực che giấu, trong bóng tối an bài, từng bước một bố trí, cũng đều đâu vào đấy, hai ngày này, trên dưới vương phủ không ai nhìn ra nàng đang làm gì
Chính là gia lệnh, cũng chỉ nghĩ điện hạ muốn tự mình đi, sợ hậu quả khó liệu, hàm hồ lẩm bẩm với nàng một câu điện hạ dường như muốn đi xa, còn đi về nơi nào, vì sao đi xa, lại không mảy may nhìn ra.
Nhận ra Vương phi đang nhìn nàng, Hán Vương lập tức khẩn trương, chẳng lẽ Vương phi nhìn ra đầu mối? Nàng cố gắng nghĩ ra dáng vẻ ngày thường trong đầu, vừa căng thẳng lại nhớ không nổi. Nàng sốt ruột không thôi, khóe môi mím quá chặt, trong mắt che giấu hoảng hốt lo lắng, rồi lại cố gắng bày ra dáng vẻ đường hoàng trịnh trọng, nhìn phía trước, mắt nhìn thẳng.
Đường xuống núi trơn trượt, nước mưa trên tảng đá xanh chưa khô ráo.
Vương phi thấy hai lỗ tai dựng thẳng của Hán Vương ở hai bên hồng lên, sợ nàng một lòng suy nghĩ mà té ngã, liền đi nắm lấy tay nàng.
Ồ? Hán Vương kinh ngạc, không phải Vương phi nhìn ra nàng khác thường sao?
Nàng ngơ ngác mà nhìn về phía Vương phi.
Vương phi nhân tiện nói: "Để ý dưới chân."
Hóa ra là sợ nàng té. Hán Vương nhất thời thở phào nhẹ nhõm, gật gù, chăm chú dưới chân, tay lại nắm thật chặt tay Vương phi, không muốn thả ra.
Trong biệt viện, quản sự đã theo dặn dò, bố trí tửu yến, tửu yến liền đặt trong phòng ngủ của điện hạ cùng Vương phi. Hán Vương đã dự định xong hết rồi, hôm nay lên núi rồi xuống núi, người vốn là mệt mỏi, Vương phi nhất định cũng mệt mỏi đến lợi hại, nàng tìm cách rót cho nàng ấy mấy chén rượu, nhất định có thể làm nàng ấy quá chén.
Chờ Vương phi uống say rồi, liền có thể đưa nàng ấy lên xe ngựa, người nàng đã sắp xếp xong xuôi, đều đáng tin cậy. Chờ qua giờ tý, nàng leo lên vương giá đi trước, đi về hướng kinh sư, sau nửa canh giờ, xe ngựa của A Dao lại xuất phát, hướng về Lâm Truy.
Làm việc như vậy, phòng chính là bệ hạ đã phái người nhìn chằm chằm vào nàng, cần mang người dẫn ra trước.
Cách đó không xa, chính là Huyền Thiên Quan, nàng đến cái nơi kia, vừa vặn trời sáng, nàng đúng lúc có thể vào trong quan thắp một nén nhang. Khi đó, A Dao đã đi được trăm dặm rồi. Nàng lại trở về biệt viện, còn lại mấy ngày, nàng liền tiếp tục ở lại chỗ này, đóng cửa không đi ra, mãi khi bệ hạ triệu kiến. Như vậy mặc dù có người theo dõi, cũng khó có thể phát hiện trong biệt viện đã chỉ còn một mình nàng.
Việc hoàng tử là nữ tử giả trang, can hệ rất lớn, Hán Vương không hiểu quyền mưu, nhưng nàng từ nhỏ đã cảm thấy bệ hạ lợi hại, thường xuyên mô phỏng theo nàng làm việc, quan sát nhiều hơn, tự nhiên cũng có thể đoán được một, hai. Bệ hạ luôn luôn bày mưu cẩn thận rồi mới hành động, đại sự bực này, điều nàng là trước tiên sẽ đi tra rõ ràng. Thời gian mười bảy năm qua đi, muốn tra, nhất định không phải chuyện dễ dàng, cần tiêu tốn nhiều ngày, như vậy, liền có thể vì A Dao tranh thủ mấy ngày.
Thời gian cấp bách, từ sau khi chuyện xảy ra đến nay, nàng chỉ có thể nghĩ đến mức độ này, nếu như kế hoạch của nàng vẫn có thể tiếp tục tiến hành, chờ mấy ngày nữa, bệ hạ triệu kiến, nàng lại vào kinh thỉnh tội, cùng bệ hạ nói rõ, Hán Vương cam tâm tình nguyện vĩnh viễn biến mất khỏi cõi đời này. Đến lúc đó không có chứng cứ, Vương phi liền có thể vô tư.
Hán Vương cảm thấy kế này có thể thành công, chỉ là tối nay, cần thật sự cẩn thận mới tốt.
Sắc trời dần dần tối đen, đoàn người từ trên núi trở về.
Hán Vương nhìn sắc trời một chút, trong lòng càng căng thẳng, nàng chưa bao giờ làm chuyện lớn như thế, vừa mới lạ, vừa sợ hãi, e sợ chuyện không thành. Trong khoảng thời gian ngắn, hai tay có chút run rẩy, nàng không thể làm gì khác hơn ngoài đưa tay dưới tay áo, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Vừa vào biệt viện, Hán Vương liền trịnh trọng nói với Vương phi: "A Dao, hiếm khi nào cao hứng như hôm nay, ngươi và ta uống rượu được không?"
Vương phi nói: "Điện hạ muốn uống rượu?"
Hán Vương gật đầu: "Gia lệnh mang theo vò rượu trái cây đến, uống ngon lại không dễ say." Rượu trái cây kia là từ trong cung mang đến, nồng độ cực cao, lại thêm vị hoa quả giấu đi mùi rượu, uống quá khó uống.
Vương phi như có điều suy nghĩ, suy nghĩ một chút, vẫn chưa lập tức đáp ứng.
Hán Vương sốt ruột, A Dao luôn luôn thương nàng nhất, nàng muốn cái gì, nàng ấy đều đáp ứng, ít khi nào chần chờ như thế. Hán Vương vội vàng kéo ống tay áo Vương phi mà lắc lắc: "Có được hay không, muốn uống."
Vương phi nhìn đôi tai hồng hồng kia của nàng một chút, khẽ cười cười: "Được."
Hán Vương thở phào nhẹ nhõm, tươi cười vui vẻ với Vương phi, tim cũng không biết tại sao lại đau đớn một trận, bước thứ nhất thành công, khoảng cách đưa A Dao đi xa cũng gần thêm một bước.
Vương phi thấy khuôn mặt cong cong của Hán Vương dần dần nhiễm sầu ý, tim nhất thời vô cùng đau đớn. Hán Vương phát hiện Vương phi đang nhìn nàng, vội vã cười lớn, ngoan ngoãn nói: "Mệt không? Chốc lát nữa ngươi tắm trước đi."
Vương phi giơ tay, xoa tóc nàng. Hán Vương có chút mờ mịt, nhưng vẫn cọ vào lòng bàn tay Vương phi, mềm mại cười với nàng, ngoan ngoãn vô cùng.
Vương phi chợt thấy bản thân mình quá mức vững tâm, biết rõ điện hạ thấp thỏm, biết rõ nàng ấy không muốn, biết rõ nàng ấy vì cứu nàng, đem hết toàn lực làm việc nàng ấy không quen không thích. Nhưng nàng vẫn làm ra vẻ không hay biết, chỉ vì đến lúc đó có thể dụ dỗ chính miệng nàng ấy nói ra. Để nàng ấy càng khắc sâu ghi nhớ, các nàng từ lâu là một thể, nàng ấy không muốn liên lụy đến nàng, nàng thì lại sao có thể buông bỏ nàng ấy được, một mình đi xa. Các nàng nên đồng cam cộng khổ mới phải, sao có thể nào mà chia lìa.
Hán Vương không biết suy nghĩ của Vương phi, có chút bất an mà nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "A Dao, chúng ta trở về phòng đi."
Vương phi cười cười, nói: "Được."
Các nàng đang ở biệt viện, đi về phía trước cách đó không xa chính là phòng ngủ.
Biệt viện thanh u, phòng ngủ càng là phong cảnh tuyệt hảo, tiền đình có hồ, trong ao có hòn non bộ, dưới hồ có thanh tuyền, bốn phía màu xanh biếc vờn quanh, thanh nhã khác biệt.
Hán Vương cùng Vương phi đi tới, vài thị tỳ vội ra nghênh đón.
Trong phòng đã đốt hương, phòng tắm đã chuẩn bị nước nóng, để điện hạ và Vương phi rửa mặt.
Chờ hai người tắm rửa xong, trong phòng ngủ đã bày tửu yến.
Tiểu yến mà thôi, tự nhiên không có phô trương, bởi vì muốn cùng uống rượu, món ngon lấy thịt làm chính.
Vương phi thoáng thưởng thức, liền nếm ra được thức ăn hôm nay so với hôm qua, khẩu vị nặng hơn một chút, muối bỏ nhiều hơn một chút, bất trí khó có thể nuốt xuống, nhưng khiến người ta không nhịn được muốn uống gì đó đến hòa tan mùi vị.
Mà trên bàn ăn chỉ có rượu trái cây mà thôi.
Hán Vương cũng không khuyên Vương phi uống rượu, cũng không thay cho nàng đĩa rau, mà gấp chút đồ không dễ no bụng.
Đến việc nhỏ không đáng kể này, điện hạ cũng nghĩ tới. Nàng chỉ là không thích quyền mưu, không thích mưu tính mà thôi, coi như thật sự bắt tay vào làm, cũng ra dáng.
Vương phi nhìn nàng, ánh mắt càng thêm nhu hòa, như nàng mong muốn, uống một chén lại một chén.
Hán Vương sốt sắng mà nhìn, yên lặng đếm số chén, lại thay nàng gắp thức ăn: "A Dao, cái này ăn rất ngon, ngươi nếm thử đi."
Là măng tre, mới đào trên núi, hương vị tươi mới, lại bảo trù phòng thêm muối, mặn vô cùng.
Hán Vương gắp lấy một miếng măng tre vào trong chén nhỏ, chờ đợi mà nhìn Vương phi. Trong mắt Vương phi đã hiện lên cảm giác say, nàng nhìn măng bên trong đĩa kai, lại nhìn Hán Vương một chút.
Hán Vương căng thẳng, lại nói một lần nữa: "Ngươi nếm thử đi."
Vương phi cười không nói, chỉ nhìn nàng, lắc lắc đầu.
Hẳn là có chút say rồi. Hán Vương âm thầm phỏng đoán, nàng đứng lên, đến bên cạnh Vương phi, bưng chén rượu lên, đưa đến bên miệng Vương phi, khuyên nhủ: "A Dao, lại uống thêm một chén đi."
Tay nàng không cầm hết chén rượu lớn, nho nhỏ, trắng trắng, đáng yêu vô cùng. Ánh mắt Vương phi mê ly mà nhìn, cũng không há miệng.
Hán Vương gấp, đã không còn sớm nữa, không thể kéo dài thêm, nàng mím mím môi, nhưng cũng không biết nên khuyên nhủ thế nào, lúc đang vắt hết óc, Vương phi lại nhẹ nhàng cười, tiếng nói mê ly: "Điện hạ muốn ta uống rượu, vẫn cần điện hạ tự mình uy ta mới được."
Hán Vương không rõ, ngơ ngác nói: "Ta đang uy ngươi nha."
Vương phi lắc lắc đầu: "Không phải uy như vậy." Nàng tiếp lấy chén rượu trong tay Hán Vương, Hán Vương luống cuống, để nàng lấy đi, Vương phi đem rượu ly đưa đến bên miệng Hán Vương, ôn nhu dụ dỗ nói: "Điện hạ ngoan, hớp một miếng."
Hán Vương theo lời, uống một hớp, vẫn chưa nuốt xuống, liền thấy Vương phi nghiêng người tiến lên bao lấy môi nàng.
Hán Vương trợn to hai mắt, mờ mịt luống cuống, xúc giác mềm mại trên môi, Vương phi mυ'ŧ vào môi dưới của nàng, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ qua. Hán Vương run lên, chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn. Đầu lưỡi của Vương phi thăm dò vào trong miệng nàng, đem rượu của nàng, toàn bộ chuyển vào trong miệng. Rượu đã chuyển qua hết, nhưng Vương phi vẫn không rời đi, đẩy nụ hôn này đi sâu hơn.
Cảm giác say thơm ngọt, kèm theo hơi thở ấm áp quen thuộc, Hán Vương run rẩy run rẩy mà đáp lại, sa vào không ngớt.
Mãi đến khi hai người hô hấp khó khăn, Vương phi mới thoáng rời đi, nâng gò má Hán Vương lên, con ngươi kia ngậm lấy cảm giác say, không giống ôn nhu như ngày thường, nhưng lại quyến rũ đến tận xương, nàng nở nụ cười, xinh đẹp, so với cây hoa đào kia càng khuynh đảo chúng sinh, nàng nói: "Điện hạ học được chưa?"