Đào Hoa Khúc

Chương 36

Mang Sơn lần đó, ngày đó đúng lúc có một trận mưa tuyết, trong phòng âm u, mà hoàng phu lại đang quanh quẩn giữa sống chết, mặt không có chút máu, mồ hôi lạnh đầm đìa. Vương phi chỉ nhìn liếc qua một chút, liền vội vàng cứu người, tất nhiên là chưa từng nhìn kỹ.

Lần gặp lại này nhưng là lần đầu chính thức bái kiến.

Hoàng Phu mâu sắc nhàn nhạt nhìn sang, xuyên qua gió nhẹ mưa phùn, liếc nhìn Hán Vương cùng Vương phi, liền quay đầu lại nở nụ cười với Hoàng Đế. Nụ cười kia, tựa như mang theo thanh phong minh nguyệt nơi Mang Sơn xuất trần sâu sắc.

Thế gian đã có mấy ngàn năm chưa từng có phàm thai tu đạo thành tiên, vì vậy thế gian đều không biết tiên nhân đến tột cùng mang phong thái thế nào.

Hoàng Phu lại tựa như một căn cứ, để người ta cảm thấy, nếu quả thực có tiên nhân, khoảng chừng chính là dáng dấp kia của nàng, phong nghi trác tuyệt, ý vị siêu nhiên, thân ở nơi cung cấm, nhưng khi đó ở giữa sơn thủy câu hác (*), quần áo khuyết phiên phiên, tung nhiên vừa ý.

(*) Câu hác (沟壑): khe rãnh.

Mưa kèm với cây cỏ xanh mát, trong đình Đế Vương không mang đế miện, đi lại nhẹ nhàng, đi tới ngồi xuống bên cạnh hoàng phu. Hán Vương và Vương phi vừa vặn đi tới, hai người đứng ở trước đình, cùng hướng về hai người trong đình thi lễ.

Hoàng Đế nhìn hai người các nàng một chút, cùng Hoàng Phu liếc mắt nhìn nhau, thản nhiên cười nói: "Mưa gió triền miên, hàn ý xâm người, Hán Vương đệ cùng Vương phi vào đình trò chuyện đi."

Hán Vương vội vàng hành lễ xưng lời tạ ơn, cùng Vương phi vào đình.

Bên trong đình đã bố trí chỗ ngồi, hai người vào đình, Hoàng Đế ra hiệu hai người vào chỗ. Hán Vương lại vội tạ ơn, nơm nớp lo sợ mà ngồi xuống. Nàng lặng lẽ đánh giá bốn phía, quả thật không có một bóng người, cũng không có hoạn quan cùng thị vệ mai phục, nghĩ đến bệ hạ không muốn bọn họ ở đây, phiền bệ hạ tập trung, liền khiển lui ra xa xa rồi.

Hán Vương nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, như vậy xem ra, cũng không đến nỗi sẽ bắt người bất cứ lúc nào.

"Trẫm và hoàng đệ mấy ngày chưa nói chuyện với nhau rồi. Sáng sớm hôm nay lại mưa không dứt, không khỏi liền nhớ đến trọng xuân (*) năm ấy, cũng mưa rơi tí tách không ngừng như vậy, hoàng đệ một thân một mình, cầm ô, đứng bên hồ Thái Dịch, xuất thần nhìn hoa đào bên kia hồ." Hoàng Đế ngữ ý chậm rãi, hời hợt liền phác hoạ ra bức tranh nhiều năm trước.

(*) Trọng xuân (仲春): giữa xuân, tháng thứ hai của mùa xuân, tháng hai.

Nàng dứt lời, lại nở nụ cười, cười nhàn nhạt nói: "Vừa nghĩ đến chuyện này, trẫm liền triệu hai người các ngươi vào cung ngồi một chút, không biết có kinh nhiễu đến hoàng đệ không?"

Nàng một mặt nói, một mặt liền đưa mắt chuyển qua người Vương phi, trong mắt mang theo chút trêu chọc, làm như đã ngờ tới dáng vẻ kinh hồn bạt vía của Hán Vương lúc nghe thấy được tuyên triệu.

Đế Vương chốn nhân gian, vẫn có chỗ bất phàm, đặc biệt vị thiên tử trước mắt này, trải qua biết bao mạo hiểm sát phạt mới đăng đại vị, mắt sáng như đuốc, sắc bén vô cùng.

Hán Vương nghe thấy lời đó của Hoàng Đế, liền rất hồi hộp, vội muốn nói chuyện, đã thấy bệ hạ mắt nhìn Vương phi, cũng không phải là muốn nàng trả lời, lại không dám tự ý lên tiếng, chỉ biết tròn mắt nhìn Vương phi.

Vương phi thong dong cười yếu ớt: "Điện hạ ở ngoài cung mong nhớ bệ hạ, thành cung mặc dù cao, khó ngăn cách tình thủ túc, thấy dốt bệ hạ tuyên triệu, điện hạ chỉ có mừng rỡ."

Hoàng Đế liền vô cùng nhẹ nhàng nở nụ cười, lắc lắc đầu, nhưng cũng không nói cái gì nữa.

Trong đình không cung nhân, tất nhiên là không người dâng trà. Hoàng Phu vẫn chưa lên tiếng, chỉ ở bên nhìn, chờ Hoàng Đế cùng Vương phi đã nói một phần, nàng liền tự mình lấy trà đến, đốt hương nấu trà.

Pha trà luôn luôn là chuyện tao nhã, Hoàng Phu làm đến hành vân lưu thủy (*), phong nhã cực kỳ.

(*) Hành vân lưu thủy (行云流水): Mây bay nước chảy (văn chương) lưu loát sinh động.

Nhất thời trong đình không có người lên tiếng.

Hán Vương ngồi sát bên Vương phi, trong lòng đã thoáng thả lỏng một chút, bệ hạ mời nàng tới đây, hướng về mỹ cảnh, lại có Hoàng Phu tự mình nấu trà, không đến nỗi là giấu diếm lưỡi dao. Nàng mấy lần nhẹ nhàng cầm lấy tay Vương phi, Vương phi phát hiện, quay đầu nhìn nàng một chút, ánh mắt mềm nhẹ, dễ dàng liền động viên được Hán Vương.

Trà đã pha xong, phân vào bên trong chung trà. Bốn người từng người bưng lên, chậm rãi thưởng thức.

Qua một chung trà, Hoàng Đế cũng chỉ nói với Hán Vương chút chuyện bình đạm ngày thường, Hán Vương cẩn thận đáp, sợ lỡ lời. Hoàng Phu cũng không nói chen vào, chỉ mỉm cười lắng nghe, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Hoàng Đế một cái, ánh mắt kia cũng là nhàn nhạt, hướng nội mà hàm súc, một mực bởi vì hai người tình thâm, không duyên cớ nhưng khiến người tìm ra ý tứ triền miên.

Nàng nghe Hoàng Đế cùng Hán Vương trò chuyện, qua chốc lát, tựa như vô ý mà lướt qua Vương phi một chút, chờ Hoàng Đế cùng Hán Vương đã nói kha khá rồi, Hoàng Phu bỗng nhiên nhìn về phía Vương phi nói: "Nghe nói Hán Vương phi thuở nhỏ ở cữu gia, trước khi gả đi, chưa bao giờ bước vào kinh sư?"

Nàng vừa lên tiếng, Hoàng Đế cùng Hán Vương liền ngưng trò chuyện, nhìn về bên này. Hoàng Phu ngữ khí bằng phẳng, vẻ mặt cũng hòa khí, nhưng Hán Vương chẳng biết vì sao, vẫn cảm thấy bên dưới câu nói ấy của Hoàng Phu, giấu diếm then chốt.

Lòng nàng gấp gáp cả lên, nghĩ đến sau khi thành thân, cùng phủ Thái Thường càng đi càng xa, Thái Thường vì chuyện này, thường có lời oán giận, sợ Hoàng Phu vì thế, cho rằng Vương phi bất kính với phụ mẫu. Hán Vương bận vội nắm chặt lấy tay Vương phi mấy lần, ra hiệu nàng không phải sợ, mở miệng thay Vương phi đáp lời: "Lúc đó Thái Thường cưới kế phụ, trong phủ bận rộn, quên mất ấu nữ, vừa vặn cữu phụ nhớ Vương phi nhớ nhung ngoại sinh nữ, liền thuận thế nhận đi. Sau này kế phụ lại có con, Thái Thường cũng không đón Vương phi về nhà."

Trong ngoài lời nói này đều nói Thái Thường không từ, mà không phải Vương phi bất hiếu.

Bảo trì tâm ý, như vậy rất rõ ràng, cũng làm khó kẻ nói năng không được nhanh nhẹn như nàng, đem lời nói dài nói lưu loát như vậy. Hoàng Phu và Hoàng Đế nhìn nhau cười, ngược lại cũng không tiếp tục hỏi.

Mưa phùn rơi cả ngày cũng dần lớn hơn, đi kèm theo gió, chếch vào trong đình, mưa bụi bắn tung tóe đến trên người, mang theo chút cảm giác mát mẻ. Thân thể Hoàng Phu yếu ớt, chuyện này mọi người đều biết. Hoàng Đế nhẹ nhàng chạm lên mu bàn tay Hoàng Phu một cái, sợ nàng ở bên ngoài thụ hàn, muốn mang nàng trở về mặc thêm quần áo, liền nói hết lời lần này triệu kiến: "Nhiều năm qua đi, lúc này trong cung nhân sự hỗn loạn, bao nhiêu biến ảo, chỉ có những cây đào bên kia hồ Thái Dịch chưa bao giờ thay đổi. Hoàng đệ vừa yêu thích hoa đào, không bằng thường xuyên vào cung xem đi."

Lời ấy đã nói tới vô cùng rõ ràng, chuyện này nàng không muốn truy cứu, Hán Vương liền tiếp tục làm Hán Vương đi.

Dứt lời, không đợi Hán Vương đáp lời, liền đẩy Hoàng Phu đi, đi về phía nội cung. Hán Vương không để ý tới nghi hoặc bệ hạ biết nàng thích hoa đào khi nào, vội vàng thi lễ cung tiễn hai người, người ngoài đi xa, chợt phản ứng lại ý tứ trong lời nói của hoàng tỷ.

Nàng lập tức nhìn về phía Vương phi, trong con ngươi đen bóng tràn vui vẻ. Vương phi lắc đầu cười với nàng, cưng chiều mà bất đắc dĩ.

Trong đình liền chỉ còn lại hai người các nàng, ngoài đình mưa lớn, trà thơm trên bàn vẫn mang theo khói mỏng ấm áp. Vương phi nhìn giá vẽ vuông vắn vừa rồi Hoàng Phu vẽ tranh vẫn còn đứng thẳng, liền đi đến nhìn. Chỉ thấy bức tranh vẫn chưa xong, người trong bức họa mới có đường viền, tóc mây trâm phượng, váy dài nhẹ nhàng, rõ ràng chính là bệ hạ.

Hoàng Phu dùng mực thật là nhu tình, miêu tả Hoàng Đế nhu mị sinh động với từng chi tiết nhỏ bé nhất, trong thiên hạ, ngoại trừ nàng, sợ là không có người nào có thể nhìn thấy dáng vẻ ôn nhu cực hạn của thiên tử như vậy.

Nàng với thế gian, đã có ba ngàn năm, nhìn thấy vương hầu tướng lĩnh nhiều vô số kể, chính là hoàng triều thay đổi, cũng không nhớ rõ đã có bao nhiêu rồi. Giai thoại Đế Hậu tình thâm ngược lại cũng từng có vài câu chuyện, nhưng mà tính cách nàng đạm bạc, chưa bao giờ việc phàm tục để trong lòng, mà Đế Hậu tình thâm kia, đa số cuối cùng đều rơi vào kết cục thê lương, câu nói thâm tình trước kia trái lại có vẻ buồn cười, vì vậy trong thân tộc lúc đó thường lén lút nói về bệ hạ cùng Hoàng Phu ân ái, nàng đều chưa từng để bụng, mãi đến lúc này tận mắt nhìn thấy, mới biết thiên tử này, có lẽ thật sự không giống với những thiên tử trước đây.

Hán Vương thấy Vương phi đứng trước bức vẽ hồi lâu, không khỏi đi tới bên cạnh nàng, chờ đến khi nhìn thấy bức họa kia vẽ chân dung Hoàng Đế, nàng thoáng nháy mắt, trong mắt hiện ra vẻ mới mẻ mang theo chút hiếu kỳ, tựa như hài đồng phát hiện bí mật ghê gớm nào đó, bên môi lộ ra nụ cười tinh nghịch, quay đầu muốn sẻ chia với Vương phi, đã thấy Vương phi nhìn bức họa kia xuất thần, dường như rất yêu thích.

Hán Vương liền nuốt vào trong miệng, ý cười cũng đọng lại theo, nàng nhìn nhìn Vương phi, lại nhìn bức họa một chút, không biết nghĩ đến cái gì, ánh sáng trong mắt đen kịt bỗng nhiên ảm đạm đi.

Hoàng Đế biết tình nết Hoàng Phu xưa này, biết nàng chưa bao giờ làm việc mà không có nguyên do, vừa rồi bỗng dưng đề cập đến tuổi thơ của Vương phi, nhất định là có dụng ý khác.

Hồi cung thất thay đổi áo bào, lại sai cung nhân chuẩn bị trà gừng để Hoàng Phu uống, xua đuổi hàn khí, vừa mới yên tâm, hỏi đến việc này.

Hoàng Phu cúi đầu cười khẽ, nắm lấy tay Hoàng Đế, ôn thanh nói: "Bệ hạ ngẫm lại đi, trong các đại thần trong triều, có thể có mấy người, lúc ngự tiền tấu đối, lại thong dong tự nhiên như Hán Vương phi không?"

Nghe nàng nhắc đến, Hoàng Đế quả nhiên nhớ tới vừa rồi ở trong đình, ngôn từ vẻ mặt của Vương phi đều hờ hững bình tĩnh, rất không vẻ kính sợ.

Khí độ như thế, liền trên người Thừa Tướng đứng đầu bách quan cũng đều không có, lại có khả năng xuất hiện trên người nữ tử thuở nhở ăn nhờ ở đậu quanh năm ở trong cữu gia.