Đào Hoa Khúc

Chương 5

Editor: Lạc Hi (@Express9)

Beta: Didi

"Thân thể Hán Vương mềm mại, trên người còn có hương thơm nhàn nhạt, nàng ngủ thật say, càng không hề phát hiện, tùy ý để Vương phi thao túng."

Hoàng đệ cưới phi, tất nhiên là một việc lớn, lại thêm bệ hạ không muốn làm giảm danh tiếng hoàng đệ, rất sớm ban chiếu lệnh Lễ bộ chuẩn bị cẩn thận.

Thân vương đại hôn, tự có nghi điển, nhưng ngoài nghi điển, cũng có không ít châm chước, nhỏ có kiểu dáng hoa văn thiệp mời, lớn có phòng vệ vào ngày thành hôn, không chỉ là Lễ bộ, kể cả tuần sát trị an trong thành Kim Ngô Vệ cũng bôn ba trái phải, e sợ những kẻ không có mắt, vào ngày thành thân của điện hạ, đυ.ng phải vương giá.

So với đó, sắp làm tân tế Hán Vương điện hạ cũng có vẻ thanh nhàn.

Mùa hè qua đi, thu lạnh vừa đến, băng lạc không ăn được nữa rồi. Hán Vương cực kỳ tiếc nuối, nhưng nghĩ tới nàng sắp phải có Vương phi rồi, so với đó, không thể ăn băng lạc cũng không thể coi là gì. Dù sao mùa hè năm sau, băng lạc vẫn có thể làm tiếp, nhưng có Vương phi không thể lùi.

Hán Vương cũng không có ghét bỏ con gái Thái Thường, nếu không phải làm Vương phi, nàng vẫn rất thích nàng ấy, nàng ấy tặng miếng bội nang rất hữu dụng kia. Bội nang linh như thế, nàng ấy cũng chịu tặng cho nàng, có thể thấy là người rất tốt.

Đáng tiếc, nàng ấy muốn làm Vương phi của nàng.

Vật đổi sao dời, thời gian trôi qua nhanh chóng, ngày đại hôn càng gần, Hán Vương điện hạ càng căng thẳng hơn.

Vào cuối thu, cái lạnh xuất hiện. Trải qua mấy ngày mưa liên tục, hôm đó khí trời đặc biệt tốt. Bầu trời rộng lớn cao xa, ánh mặt trời ấm áp, cái lạnh khắc nghiệt trong thành như bị đánh tan, phủ lên một tầng vàng óng ôn tồn.

Trời vừa sáng Hán Vương đã thức dậy, liền đổi lễ phục.

Triều đình có quy định, kẻ sĩ thành hôn, phải mặc triều phục. Thiên tử, Thái tử, con cháu hoàng tộc, thì lại là cổn miện.

Cửu lưu chi miện, hoa tổ chi anh. Cổn phục được dệt từ gấm, dùng màu đen, hắc y huân thường, thêu chín hoa văn, bên hông dùng đại mang, du ngọc song bội. Bên phải còn nâng trường kiếm, anh khí phi thường.

Hán Vương rất ít khi ăn mặc long trọng như thế, có hơi khó chịu. Nàng không dám lộn xộn, nàng hơi chuyển động, dải ngọc trên mũ cũng sẽ lay động theo, có vẻ rất không trang trọng. Vì vậy nàng nghiêm chỉnh cả ngày đều là theo đúng khuôn phép, dáng vẻ đoan chính.

Đến hoàng hôn, Hán Vương đi đến quý phủ của Thái Thường đón dâu.

Lễ nhạc vang lên, kèn trống nổi lên.

Ngày hôm đó mỗi thời khắc đều chú trọng, lễ quan ngồi trên lưng ngựa, tùy tùng trên đường, khi nào đến cửa, khi nào được đón tân nương, tân nhân khi nào xuất phát, đều chú trọng cả, nửa khắc đều không thể sai được.

Hán Vương đón Vương phi, lên xe hướng về vương phủ.

Trong Vương phủ khách khứa và bằng hữu đã đông đủ từ lâu. Người mới vừa đến, cả sảnh đường reo hò khen hay.

Hán Vương có chút khẩn trương, nàng vừa giữ lụa đỏ, dẫn Vương phi đi về phía trước, đi vào trong đường. Vương phi được thị nữ đỡ, từng bước một đi về phía trước, tùy tung đi theo Hán Vương.

Hôn lễ rườm rà, càng là nhà cao quý, càng là tôn sùng cổ lễ, bái trời đất, vào tân phòng, ngồi xuống đệm, đồng lao cùng thực, từng bước một hạ xuống, nửa điểm cũng không thể phạm sai lầm.

Hôn lễ, đều vui mừng náo nhiệt, nam nam nữ nữ, đều mang ý cười trên mặt, tiếng reo hò không ngừng vang, từ ngữ xứng đôi, thỉnh thoảng lọt vào tai.

Hán Vương nghe thấy mà thẹn đỏ cả mặt, nàng len lén liếc nhìn nữ tử bên cạnh một chút, dung mạo người kia ẩn giấu dưới lớp khăn voan, không nhìn rõ vẻ mặt gì. Hán Vương không khỏi suy đoán, khách khứa và bằng hữu miệng nói xứng đôi, không biết nàng ấy có nghe được không.

Mãi đến tận nghi điển kết thúc, đã là ngọn đèn sáng treo cao, vào buổi tối.

Buổi tiệc đã bày, sáo trúc đã vang. Tân nương ở lại tân phòng, tân tế phải đi về tiền đường, bắt chuyện khách khứa và bằng hữu.

Động phòng hoa chúc, là thời gian vui vẻ của đời người. Thường thường vào ngày hôm đó, tân lang đều phải bị làm khó dễ một phen. May là Hán Vương mặc dù còn nhỏ, nhưng tam công cửu khanh cả sảnh đường, không người nào có phẩm hàm trên nàng, chỉ có vài tông thân trưởng bối, dựa theo bối phận, khuyên khích nàng mấy chén. Những người còn lại phần nhiều đều tiến lên chúc mừng một tiếng, uống một chén, liền coi như qua.

Dù như thế, Hán Vương cũng uống không ít.

Mãi đến khi yến tiệc kết thúc, đầu Hán Vương đã có phần choáng váng.

Gia lệnh sợ điện hạ sẽ uống say, rất sớm đã sai người chuẩn bị canh giải rượu, chờ ở bên ngoài tân phòng.

Ban đêm vào cuối thu lạnh lẽo, trong dạ dày Hán Vương nóng râm ran như có ngọn lửa thiêu đốt, trên mặt lại cảm giác như dán vào một tảng băng lạnh, nàng nhận lấy bát ngọc, một mạch uống cạn, khuôn mặt nhỏ mới nhăn lại, thấp giọng nói: "Khó uống quá."

Người hầu cười làm lành nói: "Điện hạ, canh giải rượu đều cùng một vị." Đắng, chua, còn có chút sặc. Một bát vào bụng, liền có thể khiến người ta tỉnh táo không ít.

Hán Vương khép mi mắt, không nói nữa, nàng quay đầu liếc mắt nhìn, chỉ thấy cửa tẩm điện đóng chặt, bên trong đèn đuốc sáng choang.

Ngoài cửa ý thu hiu quạnh, bên trong ấm áp hoà thuận vui vẻ, như đối lập hoàn toàn.

Trong phòng thị nữ san sát, vừa thấy điện hạ đi vào, đều lộ ra ý cười. Hán Vương căng thẳng cực kỳ, nàng đi đến nhìn lại, chỉ thấy trên giường, tân nương đang ngồi ngay ngắn.

Nàng ấy yên tĩnh mà ngồi nơi đây, có lẽ sẽ nghe thấy tiếng động, nàng ấy nhúc nhích một chút, khăn voan che mặt theo đó mà chuyển động theo, tim Hán Vương, dường như cũng chuyển động theo.

Nàng chậm rãi đi vào trong, ngồi xuống đối diện Vương phi.

Hai bàn tay Vương phi dưới ống tay hơi siết chặt.

Hán Vương thầm hít một hơi, đánh bạo, nghiêng người về phía trước, xốc khăn voan lên.

Hai người bốn mắt chạm nhau, Hán Vương cảm giác tim giống như vừa rồi, đột nhiên đập nhanh hơn.

Vương phi hôm nay không phải bộ dáng thanh lịch như ở trong đình ngày ấy. Trên người nàng mang lễ phục trang trọng giống như Hán Vương, trang điểm đoan trang, dáng người thanh tao lịch sự, ánh mặt ngẩng đầu lên nhìn, đều dịu dàng vô cùng.

Lễ phục dày nặng, tạo thành một loại khí thế, Vương phi khí chất ôn nhu, mặc lên người lễ phục trang nghiêm không chút xung đột, nàng đem lễ phục cao quý phủ lên một cỗ ý vị ôn nhu, như mặt nước, giống như núi xa với không tới.

Hán Vương cảm thấy hôm nay Vương phi thực sự rất xinh đẹp, ngày đó ở trong đình nàng ấy cũng rất đẹp, chỉ là hôm nay, càng là phong tình động lòng người.

Thị nữ bên cạnh chậm rãi tiến lên, quỳ xuống bên cạnh hai người, dâng rượu hợp cẩn đã chuẩn bị từ lâu. Rượu hợp cẩn chứa bên trong rượu tước [1] kim chế nạm ngọc, chất lỏng trong suốt hơi rung nhẹ dưới ánh nến.

[1] Rượu tước (酒爵): Cốc uống rượu, bát uống rượu (có ba chân).

Hán Vương cùng Vương phi nâng lên, tay hai người quấn lấy nhau, uống một nửa, trao đổi rượu tước, lại quấn lấy, lại uống nửa còn lại.

Rượu hợp cẩn mới coi như uống xong.

Thị nữ thu hồi rượu tước, lui sang một bên, cùng mấy người còn lại cong gối, chúc mừng điện hạ cùng Vương phi tân hôn đại hỉ, đồng loạt lui xuống.

Cửa điện vừa khép lại, ánh nến bên trong theo đó mà lay động mấy lần, tâm Hán Vương cũng lay động theo mấy lần. Nàng lập tức căng thẳng đến mức nên làm thế nào, làm sao mở miệng, chỉ lăng lăng nhìn Vương phi.

Vương phi vốn cũng căng thẳng, nhưng nhìn thấy Hán Vương ngơ ngác nhìn nàng không nhúc nhích, sự căng thẳng kia bỗng dưng tan biến hơn một nửa, nàng không nhịn được cong cong khóe môi.

Hán Vương thấy nàng cười, cảm giác sốt sắng kia càng sâu hơn, nàng cố gắng trấn định lại, nghĩ đến lời nói của gia lệnh, thành hôn chính là người lớn. Nàng cảm thấy phải có dũng khí một chút, lắp ba lắp bắp mà gọi một tiếng: "Vương, Vương phi. . ."

Trong mắt Vương phi mang ý cười, đáp lời: "Điện hạ."

Nghe thấy Vương phi đáp lời nàng, Hán Vương cảm thấy chân thật hơn một chút, nàng nâng khuôn mặt nhỏ, để mình nhìn qua trông trầm ổn một ít: "Không bằng đi rửa mặt trước đi?"

Ý cười trong mắt Vương phi càng sâu, nàng vuốt cằm nói: "Cũng được, mời điện hạ đi trước."

Hán Vương mang bình thiên quan, nhất cử nhất động đều gò bó, nàng muốn sớm cởi bỏ một thân cổn miện này, nghe thấy liền đáp ứng, vừa ngẩng đầu, nhưng nhìn thấy búi tóc cao cao của Vương phi, trâm trên tóc trùng trùng điệp điệp, đẹp đẽ hoa lệ nhưng lại nặng nề.

Hán Vương lắc lắc đầu, nói: "Không, ngươi đi trước."

Các nàng ngồi đối diện nhau, dựa vào rất gần, Vương phi sao có thể không phát hiện chuyển động của nàng ấy, nhưng ánh mắt đảo qua tóc nàng mới chối từ.

Tâm nàng mềm nhũn cả ra, nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn kia của Hán Vương, rất muốn sờ vành tai mềm mại nhỏ nhắn kia. Chỉ là nhớ tới thân phận các nàng mặc dù đã ngang nhau, chung quy vẫn chưa quen thuộc, để tránh làm nàng ấy sợ. Vương phi tạm thời kiềm chế, ôn nhu nói: "Được, vậy phiền điện hạ chờ ta một lát."

Hán Vương còn chưa biết người kia mơ ước vành tai nhỏ của mình đã lâu, mặt mày cong lên, phất tay một cái nói: "Nhanh đi nhanh đi."

Trong điện có dục phòng [2], sớm có hoạn quan ở bên trong chuẩn bị tốt nước ấm rồi.

[2] Dục phòng (浴房): phòng tắm.

Hán Vương ngồi chờ ở tẩm điện, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nước truyền đến. Nàng đầu tiên là ngồi thẳng, sau đó lại dựa vào bàn nhỏ, lại chờ một lúc, cơn buồn ngủ dần kéo đến, không biết có phải là men rượu dâng lên hay không, hay là hôm nay quá mức mệt nhọc, con mắt Hán Vương dần trở nên nặng nề.

Nàng cố gắng mở mắt, nhưng mí mắt càng thêm nặng nề, đầu cũng mờ mịt, cơn buồn ngủ tựa như bóng đêm dày đặc lan trên mặt nàng. Hán Vương dựa vào bàn nhỏ, cuối cùng không chống đỡ nổi, ngủ thϊếp đi.

Không biết qua bao lâu, Vương phi từ điện phụ trở về, nhìn thấy điện hạ đã ngủ thϊếp đi.

Nàng thả nhẹ bước chân, chậm rãi đi tới. Hán Vương ngủ say, từ đầu đến cuối không tỉnh lại.

Vương phi ngồi xuống bên người nàng, ôm lấy thân thể Hán Vương, đẩy bàn nhỏ ra, để nàng ấy tựa vào lòng nàng. Thân thể Hán Vương mềm mại, trên người còn có hương thơm nhàn nhạt, nàng ngủ thật say, càng không hề phát hiện, tùy ý để Vương phi thao túng.

Ý cười trong mắt Vương phi tràn ra, nàng gỡ ngọc trâm trên tóc nàng ấy xuống, cởi mũ miện kia ra, để xuống một bên bàn nhỏ. Hai con mắt Hán Vương trầm tĩnh, hai hàng lông mày cũng giãn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, mềm mại như lá sen non ngày hè ở bên hồ, còn mang theo hạt sương buổi sớm.

Nàng được cởi bỏ mũ miện rồi, trong giấc mộng dường như cũng cảm thấy thoải mái, mặt mày càng giãn ra, đầu cũng nhích lại gần vào trong lòng Vương phi, lộ ra cái tai nhỏ trắng nõn mềm mại.

Vương phi nhìn thấy, vui vẻ đưa tay sờ sờ, mềm mại trơn bóng, rất là thuận lợi. Nàng thỏa mãn mà cong môi, thu tay về, chuẩn bị chờ lúc điện hạ thức dậy sờ nữa, có lẽ sẽ nhìn thấy con ngươi láy của nàng ấy lộ ra vẻ khó chịu, sau đó gò má hơi nhô lên, dáng vẻ thở phì phò.

Ngồi trên giường nhỏ hồi lâu đã thỏa đáng, Vương phi lại giúp nàng cởi bỏ cổn phục, chỉ để lại một quần áo trắng tinh bên trong, thu xếp cho Hán Vương xong rồi, mình cũng nằm xuống bên cạnh nàng.