Đào Hoa Khúc

Chương 4

"Vật này được xin từ sơn tự, tránh được tai họa."

Thiếu niên trợn tròn hai mắt, tươi mát như lá mềm đẫm sương mai trong rừng.

Nữ tử không nhịn được muốn đưa tay sờ vành tai nhỏ trắng nõn mềm mại gần như trong suốt của nàng, nhớ tới thân phận hai người chênh lệch, cuối cùng nhịn xuống.

Hán Vương thu hồi dáng vẻ nhỏ bé kinh hoảng của nàng, nghiêm túc che giấu nói: "Cô không có tâm sự."

Nữ tử gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Hán Vương thấy nàng cũng không không tin, thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Có người đã mở miệng, đánh vỡ tịch mịch liền dễ dàng hơn nhiều. Hán Vương lại dò xét nữ tử một chút, vừa suy nghĩ tìm tời ngôn từ, vừa cân nhắc nói: "Ngươi có biết, vì sao Thái Thường. . . Muốn kết thân với Hán Vương phủ không?"

Hôn sự này đến đột nhiên như thế, nàng dù sao vẫn phải làm rõ nguyên do.

Nữ tử nhìn nàng một chút, bên môi hiện lên ý cười thâm thúy: "Điện hạ nghe xong, sợ rằng sẽ cực kỳ hoảng sợ."

Chân mày Hán Vương cụp xuống, gò má hơi nhô lên, không phục nói: "Ngươi nói đi, ta không sợ!"

Nữ tử nhìn nàng một chút, thấy nàng ấy tuy nói chắc chắc, cặp mắt long lanh kia, rõ ràng là căng thẳng. Nàng thầm lắc đầu trong đầu, ôn thanh nói: "Thái Thường không biết từ đâu nghe được, điện hạ mệnh cách vô cùng quý. . ." Nàng dừng lại chốc lát, ý tứ sâu xa mà nhìn Hán Vương, "Có hình ảnh đế vương."

Hán Vương cực kỳ hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch nói: "Hồ, nói bậy! Ta mới không có!"

Nàng biết, trong triều không ít đại thần cho rằng nàng giả vờ si ngốc, kì thực là kẻ rắp tâm hại người, mơ ước ngôi vị hoàng đế đã lâu.

Nhưng nàng không có!

Hán Vương lại tức giận, lại oan ức, nàng không có tâm tư này, nhưng luôn có người đem ra nói, cũng như ngóng trông nàng có, để bọn họ có thể xem một hồi nào nhiệt.

Vừa mới còn tức giận như một cái bánh bao nhỏ đầy thịt, viền mắt liền lập tức đỏ lên. Trong mắt nữ tử lại xẹt qua một tia luống cuống, nhẹ nhàng an ủi: "Ta cũng nghĩ là nói bậy, chuyện mệnh cách, thật sự không thể tin."

Hán Vương gật gù, nhẫn nhịn không để nước mắt rơi xuống. Thật ra nàng có chút sợ, nếu như việc này có người biết được, đối với nàng mà nói, chính là tai hoạ. Nàng lại giương mắt, hỏi: "Thái Thường vì vậy nên mới muốn kết thân với ta?"

"Đây là một trong số đó. Ông ấy cũng biết chuyện mệnh cách, không biết được chính xác, bởi vậy liền bồi thêm tiền đồ tính mạng, không khỏi bất cẩn." Nữ tử giải thích.

Nàng vào kinh không lâu, chuyện của Hán Vương đã sớm nghe thấy.

Hai năm trước trong kinh có một trận cung biến, sau lần cung biến, Ai Đế băng hà, các chư vương hoặc bị gϊếŧ hoặc lưu đày, chỉ còn sót lại vẻn vẹn hai người con trai là Hán Vương và Đằng Vương. Lúc đó ngôi vị hoàng đế bỏ trống, Đại Ngụy vô chủ, Hán Vương lớn hơn Đằng Vương, nếu theo tiền lệ, các đại thần sẽ nâng đỡ Hán Vương lên ngôi, chủ trì đại cục. Nhưng mà khi đó, con gái thứ bảy của tiên đế Bộc Dương công chúa đã quyền khuynh triều chính, sau khi nàng bình định cuộc nổi loạn của Tấn Vương, thuận thế đăng cơ xưng đế, ngồi vững ngôi vị hoàng đế.

Đã như thế, tình cảnh của Hán Vương, liền lúng túng.

Quan lại trong kinh thành thành vì vậy, rất ít người nguyện kết thân với Hán Vương, e sợ hôm nay thành thân, ngày mai lại bị cho là nghịch đảng.

Thái Thường chỉ vì chuyện mệch cách, liền đem nữ nhi gả cho Hán Vương, vậy quá hồ đồ rồi.

Đôi mắt Hán Vương vẫn còn đang chờ mong nhìn nàng, chờ nàng nói xong. Nữ tử không khỏi nhẹ dạ, ánh mắt càng thêm mềm nhẹ, tiếp tục nói: "Điện hạ năm nay đã mười bốn, việc hôn nhân chưa tin tức, vì thế bệ hạ, cũng rất lo lắng. Thái Thường muốn cùng điện hạ kết thân, chưa từng mời bà mai bái kiến, ngược lại bẩm báo với bệ hạ trước tiên, chính là vì bệ hạ giải trừ mối ưu tư này."

Như vậy, nếu Hán Vương thật sự có ngày đó, hắn chính là Quốc Trượng, nếu như mệnh cách sai, hắn đã lập công trước bệ hạ. Tiện cả hai việc, chỉ bỏ ra một đứa con gái mà thôi, Thái Thường cho rằng, thật sự có lợi.

Hán Vương nghe thấy rõ ràng, nàng sững sờ chốc lát, cụp mắt xuống, hạ giọng nói: "Như vậy xem ra, chuyện này đã không thể cứu vãn rồi."

Việc này đã truyền đến thánh thượng, bệ hạ đã ngầm cho phép. Nàng không thể không cưới, người đối diện cũng không thể không gả.

Hán Vương cúi đầu xuống, ủ rũ không thôi. Hạ sam mỏng manh, hoa quan vấn tóc, nàng xem có chút khí chút khí thế đại nhân, thật ra vẫn còn một nửa thiếu niên, thời điểm trong lòng không vui, liền biểu hiện lên mặt, liền cái tai trắng nõn mềm mại đáng yêu kia, dường như cũng xìu xuống.

Trên mặt nữ tử xẹt qua một tia áy náy, trong mắt Hán Vương ẩn hiện lệ quang, nàng giơ tay cúi đầu, dụi dụi con mắt, rầu rĩ nói: "Cũng không còn sớm nữa, ta nên về thôi."

Mắt nàng đỏ ngầu, như một chú thỏ đơn độc đáng thương, một cái dụi liền đỏ hơn, nhìn qua, vô cùng đáng thương.

Nữ tử lòng sinh trìu mến, từ trong tay áo lấy ra một miếng bội nang (*), đưa đến cho nàng: "Vật này được xin từ sơn tụ, tránh được tai họa."

(*) Bội nang (佩囊): Những cái túi nhỏ treo bên hông được may thành nhiều hình thù.

Mấy ngày nữa chính là Tiết Trung Nguyên (*), ngày ấy bách quỷ xuất hành, âm khí rất nặng. Năm rồi, Hán Vương đều trốn ở trong vương phủ, kéo gia lệnh đến chịu trận với nàng, thật ra, chỉ là muốn ai đó đến bồi nàng mà thôi. Nhưng nàng vẫn cảm thấy âm u sợ hãi.

(*) Tiết Trung Nguyên (中元節): Truyền thuyết dân gian cho rằng, từ mùng 2/7 (âm lịch), Diêm Vương ra lệnh bắt đầu mở Quỷ Môn Quan. Các ma quỷ sẽ túa ra tứ phương và đến sau 12 giờ đêm ngày 14/7 thì kết thúc và các ma quỷ phải quay lại địa ngục. Bởi vậy, vào đêm 14/7, người ta thường đốt nến, vàng bạc hoặc gϊếŧ gà vịt cúng quỷ đói để cầu được bình an và những điều tốt đẹp, không bị ma quỷ hại phá. Đó cũng chính là nguồn gốc của tên gọi Tết Quỷ. Nguồn cội của Tết Quỷ gắn liền với văn hoá Đạo giáo của Trung Quốc, bởi Phật giáo không có chủ trương sát sinh hoặc đốt vàng bạc hàng mã để cúng tế quỷ thần.

Nghe thấy vật đó có thể tránh tà, Hán Vương theo bản năng liền muốn nhận lấy, đầu ngón tay còn chưa chạm vào bội nang, nàng chợt nghĩ đến vì sao nàng ấy phải tặng vật ấy cho nàng? Nhất định đã nghe nói chuyện nàng sợ tối sợ quỷ rồi. Hán Vương không muốn bị xem thường, khuôn mặt nhỏ non mềm miễn cưỡng phồng lên, mất hứng nói: "Ta có rồi."

Nữ tử lại mỉm cười, kiên nhẫn nói: "Cái này, linh hơn một chút."

Hán Vương liền có chút động lòng, trong phủ của nàng không thiếu linh phù tránh quỷ, nhưng đều không có hiệu quả, nàng vẫn sẽ sợ hãi. Cái này, có lẽ thật sự linh hơn một chút.

Nàng len lén nhìn nữ tử kia một chút, thấy nàng ấy thật lòng tặng vật đó cho nàng. Hán Vương kỳ quái đưa tay tiếp nhận, lại kỳ quái nói một tiếng đa tạ.

Nữ tử thấy nàng đưa bội nang vào tay áo rồi, mới ôn nhu nói: "Điện hạ khách khí rồi."

Hán Vương mím mím môi, nhìn nàng một cái, nghĩ đến cái gì đó, lại chần chờ một chút, có chút không yên lòng nói: "Ngươi tặng nó cho ta rồi, còn ngươi thì sao?"

Nếu vật đó chỉ có một cái, vậy thời điểm Tiết Trung Nguyên, nàng ấy phải làm sao bây giờ? Nếu nàng ấy không có vật ấy, có phải cũng sợ hãi không.

Nữ tử không ngờ nàng ấy còn hỏi điều này, nàng nhìn Hán Vương, con ngươi trong suốt, nhất thời như ánh trắng rơi xuống mặt đất, lưu quang sáng ngời. Hán Vương có chút khó chịu động đậy nửa người dưới, vẫn chờ đợi câu trả lời của nàng như cũ.

Trong mắt nữ tử chứa đựng hơi ấm, nàng cong cong khóe môi, ngữ ý ôn hòa nói: "Điện hạ yên tâm, ta vẫn còn."

Hán Vương và nàng ngồi chưa lâu, không lâu lắm, tỳ nữ dẫn đường kia đã trở lại, đưa Hán Vương trở lại thính đường.

Hán Vương biết Thái Thường có mưu đồ, cảm thấy rất chán ghét. Biết được việc từ chối mối hôn sự này là vô vọng, nàng cũng không nguyện nhiều lời với Thái Thương, rất nhanh liền cáo từ. Thái Thường đúng là có ý định nói vài câu với nàng, chỉ thấy nàng không vui, cũng không tiện ép ở lai, cung kính đưa nàng ra bên ngoài phủ, nhìn nàng lên xe rời đi.

Hán Vương trở lại vương phủ, liền đến thuỷ tạ. Mấy ngày nữa sẽ có chiếu thư tứ hôn ban xuống, nàng liền thật sự phải có Vương phi rồi. Khuôn mặt Hán Vương sa sút. Vương phi không giống người bên người, nàng rất lo lắng ngày nào đó nàng không chú ý, thân phận bị Vương phi phát hiện. Đến lúc đó, sẽ không tốt.

Hán Vương ưu sầu đánh cờ một lúc, chợt nhớ tới mảnh bội nang kia.

Nàng lấy bội nang từ trong tay áo ra, nâng trong lòng bàn tay nhìn một chút. Màu xanh của nước, thêu hoa văn cát lợi, may vô cùng tinh xảo. Chỉ là không nhìn ra đặc biệt linh ở chỗ nào.

Hán Vương đảo ngược lại nhìn, phát hiện lỗ hổng vẫn chưa vá trên đó, buộc chặt viên ngọc châu bằng lụa vào hai đầu, Hán Vương vén vén miệng túi, mở dải lụa ra.

Đồ vật tránh ma quỷ, đại để chính là phù chi (lá bùa), tỳ hưu hoặc ngọc bội đuổi tà. Hán Vương cho rằng bên bội nang sẽ có chứa những vật này, nàng đưa tay ra, đổ ra lòng bàn tay, nhưng lại đổ ra được mấy cành cây nhỏ.

Trong mắt Hán Vương xẹt qua một tia hiếu kỳ, để bội nang qua một bên, đặt mấy cành nhỏ lên bàn con, lại giơ lên trước mũi, cẩn thận tỉ mỉ một phen.

Những cành nhỏ trên bàn con này, dường như là bẻ từ cành non xuống, mang theo mùi thơm tươi mát của cây cỏ, trong đó một cành cây còn mang một miếng lá cực nhỏ, chỉ có một chấm xanh nho nhỏ trên đó mà thôi. Chấm xanh tuy nhưng no đủ, như muốn căng phồng lên. Dường như vừa bẻ không lâu.

Hán Vương suy nghĩ một hồi, nỗ lực phân biệt một trận, mới nhớ tới, bên trong cây cỏ, đào mộc tránh tà tốt nhất, đây nhất định là cành đào.

Sách cổ có ghi: "Ngọc hành tinh tán vi đào." Cây đào là do vì sao trên trởi háo thành.

《Bản Thảo Kinh》có nói: "Kiêu đào không tàn, gϊếŧ bách quỷ",《Điển Thuật》cũng nói: "Đào giả ngũ mộc chi tinh dã, áp đảo tà khí, trị bách quỷ."

Hán Vương trịnh trọng đem cành nhỏ đặt lại vào trong bội nang, sau đó treo bên hông. Có nhiều điển cố làm chứng như thế, nàng cảm thấy, bội nang này, khẳng định thật sự rất linh.

Tại sao từ trước đến nay nàng không nghĩ đến, mùa xuân năm sau, nàng muốn ở trong phủ có thêm vài cây đào.

Bội nang mang màu xanh của nước, cùng một thân quần áo của Hán Vương thật xứng đôi.

Gia lệnh vội vã chạy tới, sau khi hắn hành lễ xong, lát sau liền thấy bên hông Hán Vương có món trang sức mới, lắm miệng hỏi một câu: "Bội nang rất khác biệt, điện hạ từ đâu có được vậy ạ?"

Hán Vương cẩn thận sờ sờ, lo lắng sẽ chạm hỏng, sẽ không linh. Con mắt nàng mang theo quý trọng nói: "Con gái Thái Thường tặng cho ta."

Ánh mắt gia lệnh sáng lên, ánh mắt kinh ngạc nhìn phía Hán Vương, lại vô cùng trấn an, hắn sờ râu bạc trắng, thở dài nói: "Không ngờ điện hạ lại có năng lực này, ngày xưa thần mắt vụng về, nhìn nhầm điện hạ rồi."

Hán Vương sững sờ, sâu kín nhìn gia lệnh, đỏ mặt, cả giận nói: "Gia lệnh, ngươi nhầm rồi."

Gia lệnh lại từ ái nhìn nàng, sáng nay hắn còn lo mối hôn sự này không thích hợp, trước mắt xem ra, thực sự là lo xa rồi, lại sợ Hán Vương da mặt mỏng ngượng ngùng, làm hết chức trách mà khuyên nhỏ: "Tình cảm thiếu niên là thơ ca, điện hạ đừng thẹn thùng, luôn có một lần như thế."

Hán Vương nói không lại hắn, không thể làm gì khác ngoài việc để hắn lui ra.

Gia lệnh cảm thấy tiểu điện hạ lớn rồi, không muốn tâm sự với hắn nữa rồi, cảm thấy thoáng thương cảm, nhưng nghĩ đến tiểu điện hạ sắp thành thân rồi, rất nhanh sẽ là người lớn, tinh thần hắn lại hưng phấn lên, hoan hoan hỉ hỉ mà chuẩn bị lễ vật thành thân.

Mấy ngày sau, chiếu thư quả nhiên ban xuống.

Hán Vương điện hạ cùng con gái Thái Thường kết thành lương duyên, ngày hỉ quyết định vào ngày 10 tháng 10 ba tháng sau.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu khóc túi sắp thành thân rồi.