"Hán Vương trừng mắt nhìn nàng, con mắt căng tròn, còn có chút kinh hoảng, như con thỏ chui nhầm hang ổ mất rồi."
Hán Vương đã từng suy nghĩ đến, cự hôn là một chuyện, nói chung đều trông vào bản thân nàng.
Sau ba ngày, Thái Thường đưa thiệp mời đến, mời Hán Vương điện hạ đến phủ một chuyến. Hán Vương liền biết, là muốn xin nàng đích thân đến gặp một lần. Hán Vương đào rỗng đầu óc để suy nghĩ đến ba ngày, rút cuộc cũng nghĩ ra chút đối sách.
Nếu như nàng khước từ mối hôn sự này, sợ là sẽ trở ngại thanh danh con gái Thái Thường, không bằng ngược lại để Thái Thường đến xoi mói nàng.
Tình cảnh của nàng, Thái Thường phải biết, nàng phân trần với hắn, nói vậy Thái Thường, cũng không đến nỗi chấp nhất.
Ngày hôm đó là ngày đến phủ Thái Thường.
Hán Vương y quan nghiêm túc, mang chừng mười tên gia nô, lên xe đến quý phủ của Thái Thường.
Trời vừa sáng Thái Thường liền ra trước cửa đợi, chờ trước cửa hồi lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy vương giá đến. Hắn vội đi xuống bậc thang, đứng ở cửa quỳ xuống hành lễ nghênh đón.
Vương giá dừng lại trước phủ. Hoạn quan theo hầu vương giá tiến lên mở cửa, ở bên xe ngựa khẽ gọi một tiếng: "Điện hạ, đến rồi."
Thái Thường thoáng thẳng thân, ngẩng đầu nhìn về phía cửa xe, chỉ thấy lát sau, một thiếu niên từ trong xe bước ra. Thiếu niên mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng, da thịt tinh tế giống đồ sứ, có vẻ tính cách trẻ con chưa mất đi. Xuống xe, ánh mắt nàng nhàn nhạt dừng trên người hắn, giương khóe môi, xem như là đã cười, trong miệng lấy chức quan tương xứng: "Thái Thường miễn lễ."
(*) Mi thanh mục tú (眉清目秀): Lông mày dài nhỏ, mắt đẹp, chỉ diện mạo đẹp đẽ.
Thái Thường nói: "Tạ ơn điện hạ." Mới đứng dậy, cười dẫn Hán Vương vào trong phủ.
Hán Vương đi theo bên cạnh hắn, một đường đi vào bên trong, đến về phía thính đường.
Thái Thường ngôn từ khôi hài, nói chuyện lý thú với nàng, Hán Vương cũng chăm chú lắng nghe, nhưng rất ít mở miệng. Câu chuyện vừa dứt, không khỏi chuyển đến chủ đề chính.
Thái Thường thở dài: "Tiểu nữ lúc mới sinh, mẹ của nàng, bởi vì khó sinh mà mất."
Hán Vương vẫn chỉ lắng nghe chứ không nói, đôi tai dựng đứng cả lên.
"Nàng là trưởng nữ của thần, khi đó, thần cũng là lần đầu tiên làm cha, khá là mới lạ, qua mấy tháng, vi thần lại tái giá, cữu huynh của vi thần lại sợ trong nhà bận rộn, chăm sóc cho tiểu nữ không tốt, phái người đến đón nàng đi. Mãi đến mùa xuân năm nay, cữu huynh mất, cha con thần mới vừa gặp lại, chấm dứt ngày đêm mong nhớ của thần."
Thái Thường ngữ khí tịch liêu, chậm rãi nói.
Hai người đã ở công đường ngồi xuống, tỳ nữ dâng trà lên, Hán Vương đã nâng chén trà lên, nghe được lời ấy, lại thả chén trà xuống bàn con, quay đầu lại, thân thể cũng nghiêng theo, hướng về Thái Thường, không hiểu nói: "Nếu như Thái Thường nhớ nhung lệnh ái như vậy, tại sao mười bảy năm không gặp nhau?"
Khuôn mặt Thái Thường cứng đờ, lại vội vàng mỉm cười lần nữa, nói: "Điện hạ có chỗ không biết, đường xa núi cao, đi đường bất tiện, lúc đó nàng tuổi nhỏ, làm sao chịu nổi bôn ba? Thần cũng vậy. . ."
Hắn còn chưa nói hết, Hán Vương liền nghiêm túc gật gật đầu, nghiêm túc nói: "Thái Thường quả nhiên tâm địa từ phụ."
Thái Thường liền nghẹn lời, cười hai tiếng, lại có chút không đáp lại được.
Hán Vương quay đầu đi, cũng không nói. Nàng có chút tức giận. Nàng cũng không có ngốc, sao nghe không ra Thái Thường bởi vì tục cưới, lo lắng con gái của nguyên phối, ngại mắt tân phụ, mới đưa nàng đi, vừa đi là mười bảy năm, chẳng thèm quan tâm.
Hai ngày trước nàng chỉ lo lắng xem làm thế nào để bỏ qua mối hôn sự này, nhưng không ngờ tới, vì sao Thái Thường phải đem con gái gả cho nàng. Trước mắt xem ra, nhất định không phải là nghĩ cho con gái.
Nàng vốn muốn phân trần với Thái Thường, nếu như để con gái gả cho nàng, là họa không phải phúc. Lần này cũng không tiện mở miệng rồi.
Cũng là, Thái Thường thân ở trong triều, há có thể không biết tình cảnh của nàng, nhưng vẫn phải đem con gái gả cho nàng, nghĩ hẳn là đã tính toán kỹ càng, có mưu đồ khác.
Hán Vương tức giận, nếu lúc này bốn bề vắng lặng, gò má của nàng liền muốn nhô lên rồi.
Thái Thường ước chừng cũng thấy lúng túng, lại cười ha hả mở miệng: "Mệnh đồ của tiểu nữ khốn cùng, nếu may mắn có được phu quân như điện hạ. Cả bệ hạ, cũng cho là lương duyên."
Hắn lại lấy bệ hạ ra ép nàng. Hán Vương thầm hừ một tiếng ở trong lòng, đôi môi ngậm quá chặt, một chữ cũng không nói.
Thái Thường lại nói: "Trong đường oi bức, trong phủ của thần có một cái đình, mỗi đến ngày mùa hè, gió hạ đi qua đình, mát mẻ dị thường, nếu như điện hạ có hứng thú, sao không đi đến đó xem?"
Hán Vương không muốn ở chung một phòng với hắn, liền gật đầu đáp ứng.
Thái Thường gọi một tỳ nữ đến, bảo nàng đưa Hán Vương đi.
Lúc này Hán Vương mới nhớ đến, chắc hẳn đang ở trong đình, chính là người mà nàng phải gặp một lần.
Nàng nhất thời cảm thấy khẩn trương. Vừa đi ra ngoài, vừa nghĩ, tâm ý Thái Thường bên này đã kiên quyết, khó có thể dao động. Như vậy, không biết trong đình còn có thể cứu vãn hay không.
Thái Thường đưa nàng đến đường trước, nhìn nàng đi theo tỳ nữ đi càng xa, giơ tay vuốt râu, khe khẽ thở dài.
Đi qua một dãy hành lang, phong cảnh bỗng nhiên trở nên trống trải.
Tỳ nữ cười e lệ rụt rè: "Điện hạ, ở ngay phía trước ạ."
Hán Vương gật gật đầu, nhìn xung quanh một vòng, mắt lại nhìn thẳng. Thật ra nàng có chút câu nệ, nhưng cũng không biết thư giải làm sao, không biết che giấu thế nào, cứ dứt khoát mím môi không nói.
Nàng từ nhỏ rất ít đứng trước mặt người khác, cũng không qua lại với ai, chờ lớn một chút, thỉnh thoảng xuất cung ăn tiệc, không biết đối nhân xử thế như thế nào. Nàng khởi đầu khá là luống cuống, mãi đến tận ngày nào đó, ở quý phủ của Tấn Vương huynh, lúc đó bệ hạ vẫn là công chúa nhìn thế gia tử ồn ào chỉ cười nhạt, cũng không phản ứng, thế gia tử ban đầu vẫn chưa nhìn ra cái gì, sau khi nhìn ra công chúa bất mãn, liền cung kính lui xuống.
Nàng bỗng nhiên hiểu được. Các nàng đều là hoàng tử hoàng nữ, thân phận cao quý, nàng không nói lời nào, người bên ngoài nhiều nhất cho rằng nàng ngạo mạn, nhưng không đến nỗi đến quấn quít nàng, trêu nàng mở miệng.
Thế là sau đó, mỗi khi nàng không biết ứng đối ra sao, nàng chỉ im lặng không nói gì, miễn cưỡng vượt qua.
Lúc này là như thế.
Lại tiến lên, liền có thể thấy cái đình trong miệng Thái Thường kia.
Trong đình có người, đang đoan chính ngồi quỳ chân ở một bên, đối diện với nàng, còn một chỗ trống, đang chờ đợi.
Ánh mắt Hán Vương rơi xuống người nữ tử kia. Nàng ấy ngồi nghiêng, trên người mặc một bộ váy dài màu lam, dáng người yểu điệu, dáng vẻ đoan trang. Hán Vương lại bước về phía trước thêm mấy bước, tới gần hơn, nàng có thể nhìn thấy dung sắc hờ hững của nữ tử, nghiêng mặt nhìn lại, vô cùng thong dong. Nàng ấy nghe được tiếng vang, chậm rãi quay đầu lại.
Hán Vương thấy rõ dung nhan của nàng ấy, đột nhiên cảm thấy, nữ tử này, dường như nàng đã gặp ở đâu rồi.
Nhưng nàng không nhớ ra được. Hán Vương không khỏi tiếc nuối một trận.
Nữ tử nhìn thấy người tới, từ chỗ ngồi đứng dậy, bước xuống khỏi bậc thềm đình chào đón. Nàng đứng ở chỗ đó, Hán Vương không biết làm sao, càng cảm thấy căng thẳng. Nàng mím môi càng thêm chặt, vẻ mặt nghiêm túc đi về phía trước, muốn dùng vẻ mặt này để che dấu bất an trong lòng.
Nữ tử nhìn thấy nàng đến gần, cúi người thi lễ một cái.
Hán Vương gật gật đầu, khuôn mặt nhỏ căng thẳng nói: "Miễn lễ."
Nữ tử ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn Hán Vương một chút, ánh mắt nàng nhàn nhạt, nhưng không lạnh nhạt, tựa như hoa đào trong núi đột nhiên nở rộ, mang theo gió xuân lướt nhẹ qua mặt, nhạt nhẽo, nhưng rất ấm áp.
Nữ tử nhiệt tình như vậy, lúc này Hán Vương có phần giương khóe môi không được, khuôn mặt nhỏ cũng nhanh chóng không kiềm lại được, trong mắt lóe lên một tia luống cuống, câu nệ đứng ở nơi đó.
Nữ tử nhìn nàng, trong mắt nhuộm ý cười nhợt nhạt, thanh âm ôn hòa vang lên: "Điện hạ, trong đình xin mời."
Trong đình chỉ có hai đệm ngồi, trên bàn chưa đặt mâm, chưa chuẩn bị trà, các nàng hai người một nam một nữ, lại chưa thành hôn, có thể đơn độc ở chỗ này một hồi, đã là hiếm thấy, tự nhiên sẽ không chờ quá lâu.
Hán Vương ngồi xuống, nhưng một đường qua đây, lời nói đã chuẩn bị không biết mở miệng như thế nào. Nàng nhanh chóng nhìn nữ tử kia một chút, chỉ thấy nàng ấy đang nhìn nàng, không mất tự nhiên như nàng, ánh mắt nữ tử trong suốt, vẻ mặt ôn hòa, rất thản nhiên.
Hán Vương bỗng nhớ tới ngày đó bệ hạ miêu tả nàng ấy, tính tình dịu dàng, làm việc thoả đáng, tướng mạo cũng dịu dàng. Ba câu này, mặc dù câu từ hoa mỹ, khen ngợi quá mức, nhưng Hán Vương lại cảm thấy, câu nói này của bệ hạ, miêu tả quá chuẩn bị.
Nàng ấy ngồi đối diện nàng, tĩnh mỹ ôn nhu, không vội lên tiếng, cũng không biểu hiện ra lo lắng, dường như các nàng đến đó chỉ gặp nhau một lần, đến lúc, liền có thể đường ai nấy đi, không hỏi kết quả ra sao.
Hán Vương thận trọng chậm rãi biến hóa thành hiếu kỳ. Con mặt nàng đen như mực, len lén nhìn nữ tử kia. Nàng hiểu được, các nàng hôm nay gặp, nếu như không có không thích hợp, liền phải thành thân.
Nghĩ đến đây, Hán Vương lại ảo não một hồi, Thái Thường vừa đem tâm ý kết thân nói cho bệ hạ, chính là đã quyết định rồi, nữ tử trước mặt này, sợ là không thể làm chủ. Cho dù nàng nói cho nàng ấy tình cảnh của mình ở trong triều, cũng chỉ làm nàng ấy lo lắng mà thôi.
Hán Vương nghĩ đến đây, lại len lén nhìn người ta một chút, trong lòng không tự chủ được thầm nghĩ, nàng ấy thực sự xinh đẹp, vẫn không nên để nàng ấy lo lắng.
Lời bệ hạ ngày ấy, là rất tán thành mối hôn sự này, nếu như nàng không có đủ lý do, bệ hạ chắc hẳn sẽ không để ý đến. Muốn Thái Thường đến xoi mói nàng sợ là không được rồi, chẳng lẽ nàng thật sự muốn chỉ vào người đối diện là không thể, lấy lý do này để khéo léo từ chối?
Hán Vương vừa nghĩ, vừa lại lén nhìn lén người ta một chút, có chút khổ sở mà nghĩ, như vậy không được, cha nàng ấy vốn cũng không từ ái, nếu nàng không cưới nàng ấy, cha nàng ấy nhất định sẽ trách cứ nàng.
Ánh mắt của nàng tối đen, mới đầu còn nhút nhát nhìn sang, sau đó lá gan dần lớn hơn, càng nhìn nhiều hơn, mà dáng vẻ còn vô cùng xoắn quýt. Nữ tử há có thể không phát hiện sao.
Nàng cuối cùng bất đắc dĩ, cũng là quan tâm, hỏi một câu: "Dường như điện hạ tâm sự nặng nề?"
Bị nhìn thấu rồi! Hán Vương trừng mắt nhìn nàng, con mắt căng tròn, còn có chút kinh hoảng, như con thỏ chui nhầm hang ổ mất rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Hán Vương bày tỏ, để ta tự khuyên nhủ chính mình một chút, chúng ta có thể thành thân rồi.