"Trẫm thấy, cùng a đệ, rất xứng đôi."
Vừa lúc một cơn gió nổi lên.
Thanh âm của nữ tử kia, hòa vào trong làn gió mát ở núi rừng, lại tiến vào trong tai Hán Vương.
Hán Vương nghiêng nghiêng đầu, nhìn nữ tử kia một chút, cười cười: "Nhấc tay chi lao [1], không cần để ý."
[1] Nhấc tay chi lao (举手之劳): việc nhỏ, không đáng đề cập, tiện tay mà làm.
Dứt lời, lại thấy tôi tớ chờ nàng ở phía trước, liền khách khí cáo từ nữ tử kia. Bước chân nàng ôn hoãn, đi không nhanh không chậm, bộ cẩm bào trên người, cũng giống như cả vườn hồng phấn, tương phản sắc màu thật thú vị.
Nữ tử cười nhàn nhạt, nhìn nàng đi xa.
Hoa đào ngày đó, là niềm vui bất ngờ.
Sau khi Hán Vương hồi kinh, vẫn rất vui vẻ, lại tìm chút tiền nhân du ký để xem, ở trong Hán Vương phủ kéo dài niềm vui bất ngờ này.
Không lâu sau thì trở nên nóng ẩm, nổi khổ mùa hè của Hán Vương, cả người đều có chút ỉu xìu ảo não, giống như chồi non phơi khô vậy, khô quắt khô queo.
Ở lứa tuổi thiếu niên, đa số đều không chịu được nhàn hạ. Gia lệnh e sợ điện hạ ở trong phủ sẽ dần già đi, sẽ ngột ngạt chết nàng. Liền nói với nàng: "Thần nghe nói mấy ngày gần đây có múa rối, rất là thú vị. Nếu như điện hạ thích, có thể gọi vào phủ, diễn cho điện hạ xem?"
Đôi mắt Hán Vương sáng lên, chợt tối sầm lại: "Không được, ta không muốn xem."
Lần trước, nàng xuất kinh trở về, liền bị triều thần hạch tội, nói nàng không làm việc đàng hoàng, cứ lêu lổng khắp nơi, không vì nước mà mưu cầu lợi ích, chỉ mưu cầu thú vui của bản thân. May mắn được bệ hạ bảo vệ, khiển trách đại thần kia, nàng mới không đến nỗi bị những đại thần khác hợp lại công kích.
Tuy sợ bóng sợ gió chuyện không đâu một hồi, nhưng chỉ có một lần này thôi, nàng vẫn nên yên ổn một chút mới tốt.
Gia lệnh cũng nghĩ đến, lại thử thăm dò: "Dưới bếp mới làm ít thức ăn giải nhiệt, điện hạ có muốn nếm thử không?"
Hán Vương suy nghĩ một chút, gật gù: "Cũng được."
Đồ ăn trong vương phủ làm rất đặc biệt, thức ăn nhẹ theo mùa càng là đẹp đẽ. Hôm nay đưa tới, chính là băng lạc. Băng lạc làm ra từ sữa bò, sữa bò nấu thành bơ, ở trong kim khí làm thành dáng dấp dãy núi, rồi bỏ vào hầm băng làm đông, ở bên trên rưới một tầng tương hoa quả.
Tương hoa quả làm từ vỏ cam tươi, lột phần thịt quả, điều chế thành, cho đường, lại không làm mất vị chua hoàn toàn, trong chua có ngọt, trong ngọt có chua. Rưới lên băng lạc, hương vị thấm vào bên trong băng lạc, thanh thanh lành lạnh, vô cùng ngon miệng.
Hán Vương đưa thìa bạc đến, ngồi xếp bằng trên giường nhỏ, từng miếng từng miếng thưởng thức, rất nhanh quên mất nỗi buồn vì không xem được múa ruối. Nàng nếm một cái, liền nheo mắt lại, dáng dấp vô cùng thỏa mãn, như chồi non khô khéo gặp trận mưa rào, trở nên tươi tốt một lần nữa.
Mỗi ngày một phần băng lạc đã trị hết nổi khổ mùa hè của Hán Vương.
Nàng thấy bàn cờ bị bỏ xó trong điện, không có ai dùng đến, liền lấy trong thư phòng mấy quyển kỳ phổ, học đánh cờ vây. Đánh cờ vây lúc mới học vô vị, lại vào mùa hè, cái thời tiết khiến người ta buồn ngủ, cực dễ khiến người ta trở nên nóng nảy. May mà Hán Vương học, suy nghĩ ra mấy phần thú vị.
Nàng sai người đưa bàn cờ đến thủy tạ, mỗi ngày sau giờ ngọ, dùng xong băng lạc liền đến nơi đó.
Trong phủ không có người có thể đánh cờ với nàng, nàng liền tự chơi với mình, tay trái cầm quân trắng, tay phải cầm quân đen, giả vờ như đối diện có một người ngồi.
Từ nhỏ nàng đã chỉ có một mình, sau khi mẫu thân qua đời, càng không dám quen thân với người khác, lúc này tự chơi với mình, ngược lại cũng không cảm thấy cô quạnh.
Thuỷ tạ thanh tịnh, gió hạ nóng bức thổi qua mặt nước, như lọc đi cái nóng, trở nên mát mẻ hơn, Hán Vương hạ xuống hạ xuống, bất giác chìm vào giấc ngủ.
Nàng ngồi trước bàn cờ, đầu buông xuống, từng điểm từng điểm, ngủ cũng không thoải mái, qua không biết bao lâu, nàng nặng nè ngủ, thân thể cũng dần buông lỏng, nghiêng về phía trước. Hán Vương ở trong mộng chợt thấy mình sắp rơi xuống vách núi, rơi xuống giữa không trung, lại dường như có đôi tay đỡ lấy nàng, nàng gấp rút mở mắt tỉnh lại, vô thức giơ tay dụi dụi con mắt.
Sắc trời đã tối, màn tơ bên trong rủ xuống đất, không biết buông xuống từ lúc nào, nhẹ nhàng phất phơ theo làn gió mát, mang theo một luồng hương hoa thanh u. Hán Vương cúi đầu liếc mắt nhìn, tay trái của nàng vẫn còn ôm bát đựng quân trắng, quân đen bên tay phải không biết bị đổ từ lúc nào, quân cờ đổ một chỗ, lại nhìn những quân còn sót lại trên bàn cờ, vẫn là dáng vẻ trước khi nàng ngủ.
Hán Vương chợt nhớ tới hoa đào ngày ấy trên sơn tự, nở nhiệt liệt như vậy, như ở tiên cảnh, người trong rừng không nhiều, cũng đều chìm đắm bên trong mỹ cảnh, ít người nào lên tiếng, có thể chí ít khi đó, là có người cùng nàng làm bạn ngắm cảnh.
Hán Vương rủ lông mày xuống, trong mắt dấy lên cô đơn nhàn nhạt, nàng đột nhiên có một ý nghĩ. Nếu ở trong phủ, có thể có người nàng chơi cờ, cùng nàng thoại bản, cùng nàng chợp mắt sau giờ, nàng có không một mình bước đi nữa, một mình dùng bữa, lại một mình điều khiển quân đen quân trắng, là được rồi.
Bình minh ngày hôm sau, trong cung chợt có người đến tuyên triệu, lệnh Hán Vương vào cung yết kiến.
Lúc này Hán Vương không nghĩ gì cả, vội vàng đổi triều phục, y quan nghiêm túc, theo sứ vào cung.
Nàng là một nhàn vương, bệ hạ bình thường cũng không triệu kiến nàng, song một khi triệu kiến, thường là có chuyện quan trọng. Lúc Hán Vương bước vào cửa cung liền nơm nớp lo sợ, lại không dám biểu hiện ra, chỉ mím chặt khóe môi, yên lặng cất bước.
Hoàng Đế đang ở bên trong Tuyên Đức Điện, lúc Hán Vương đến, nàng đang xem một đạo tấu chương, thấy nàng đến, Hoàng Đế cười cười: "Hoàng đệ đến rồi?"
Hán Vương vội quỳ xuống hành lễ.
Hoàng Đế lại nở nụ cười, ôn thanh nói: "Hoàng đệ gặp trẫm, không cần nhiều lễ nghi như vậy." Nàng lại lệnh người ngồi xuống.
Hán Vương từ dưới đất bò dậy, cẩn thận ngồi xuống tháp.
Hoàng Đế nhìn nàng một chút, mở miệng hỏi: "Hán Vương đệ năm nay đã mười bốn, không biết đã có người trong lòng chưa?"
Hán Vương ngẩn ra, ngơ ngác lắc lắc đầu: "Vẫn, vẫn chưa có."
Hoàng Đế nhoẻn miệng cười, nói: "Như vậy vừa đúng lúc, trong nhà Thái Thường có một cô con gái, muốn cùng hoàng đệ kết thành lương duyên, đệ thấy có được không?"
Hán Vương nhất thời kinh sợ, vội hỏi: "Không, không được, thần..." Nàng sốt ruột tính toán lý do từ chối, cái thứ nhất chính là trong lòng đã có người khác, nhưng mà điều này, đã bị bản thân bác bỏ vừa nãy rồi. Lúc này Hán Vương gấp đến độ mồ hôi lạnh đổ khắp người, vốn muốn nói một chút, lúc này càng nói càng không lưu loát, thật vất vả mới nghĩ ra một vài từ, gập ghềnh trắc trở mà nói ra: "Thần, thần còn còn nhỏ, không vội."
Hoàng Đế lắc lắc đầu: "Mười bốn đã không còn nhỏ nữa, nên thành thân rồi. Con gái của Thái Thường, lớn hơn đệ ba tuổi, nghe nói tính tình dịu dàng, làm việc thoả đáng, tướng mạo cũng dịu dàng, trẫm thấy, cùng a đệ, rất xứng đôi."
Hán Vương biết ánh mắt của bệ hạ luôn rất cao, nàng nói nữ tử kia tính tình dịu dàng, làm việc thoả đáng, tướng mạo cũng dịu dàng, nữ tử kia nhất định là tính tình dịu dàng, làm việc thoả đáng, tướng mạo cũng dịu dàng.
Cô gái tốt như vậy, ngàn vạn không thể bị nàng trì hoãn.
Huống chi, nàng cũng rất sợ thân phận bị người khác vạch trần.
Hán Vương cố lấy dũng khí: "Thần tư chất thường thường, cũng không có điểm mạnh, sợ là không xứng với người ta."
Hoàng Đế dần dần lộ ra ý cười, ý cười này, hiển nhiên chân thực hơn lúc nãy, nàng ôn nhu hỏi: "Chẳng lẽ đệ đã gặp nữ tử kia rồi?"
Hán Vương không biết vì sao nàng hỏi vậy, cứ thế lắc đầu: "Chưa từng gặp."
Hoàng Đế nghe thấy câu này, trong mắt càng ôn nhu thêm mấy phần, ôn thanh nói: "Cũng chưa từng gặp, không bằng liền đi gặp một lần? Đừng cô phụ nhân duyên tốt như vậy."
Nói đến đó, không thể không theo, không khỏi quá sức. Hán Vương chỉ phải đáp ứng.
Hoàng Đế gọi nàng đến, chỉ vì một chuyện này, nói xong rồi, Hán vương liền cũng lui ra.
Nàng đi ra ngoài Tuyên Đức Điện, cửa điện còn chưa kịp khép lại, xuyên qua một khe hở, Hán Vương nghe thấy thanh âm thanh uyển của bệ hạ mơ hồ truyền ra: "Mấy ngày nay trên Mang Sơn có khỏe không? Thiếu cái gì, lập tức đưa đến..."
Sau đó không nghe rõ nữa.
Thì ra bệ hạ, nhớ nhung hoàng phu rồi.
Hán Vương nặng nề xuất cung, cả một đường nàng tính toán nên từ chối thế nào, mới có thể khiến Thái Thường không mất mặt. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra biện pháp thoả đáng.
Nàng vừa lúc bắt đầu vẫn bình tĩnh, nhưng càng nghĩ càng sợ, nàng đã đến tuổi, khéo léo từ chối một lần, sẽ lại có lần tiếp thoe, thoái thác, là thoái thác không được. Nàng có thể phật ý bệ hạ một lần, cũng không thể khước từ nhiều lần.
Hán Vương nghĩ đến đây, gấp đến độ sắp khóc.
Trở lại phủ, gia lệnh đi tới hỏi vì sao bệ hạ triệu kiến. Hán Vương kể, gia lệnh đại hỉ: "Nếu như điện hạ có Vương phi chăm sóc, không còn gì tốt hơn rồi. Không biết là thục nữ nhà ai? Thần liền đi chuẩn bị, ba thư sáu lễ, như thế cũng không quá khinh mạn."
Hắn một chút cũng không cảm thấy nàng ưu thương. Hán Vương tức giận, nghiêm mặt, nói: "Không vội."
Gia lệnh chưa có phát hiện, vẫn vui cười hớn hở như cũ: "Vậy là, vậy là, đương nhiên là phải trịnh trọng rồi, không vội được, không vội được." Dứt lời, lại vội vã không nhịn nổi hỏi: "Không biết Vương phi là con gái nhà ai ạ?"
Hán Vương mím mím môi, âm thầm cắn răng, không nói một lời xoay người quay về tẩm điện.
Gia lệnh không hiểu sờ sờ râu mép, thở dài nói: "Điện hạ cao hứng đến choáng váng."
Tác giả có lời muốn nói:
Kinh hỉ luôn đến bất chợt như vậy.
Editor có lời muốn nói:
Bé muốn bắt Hán Vương về nhà nuôi ! ! !