Editor: Lạc Hi (@Express9)
Beta: Didi
"Vậy chốc nữa ngươi đi theo ta, ta sẽ bảo vệ ngươi."
Trống gõ năm lần, trong vương phủ lục tục đốt đèn, đầu tiên là tôi tớ thị tỳ từ hạ phòng, sau là dưới bếp, lại tràn đến các nơi trong phủ. Đèn đuốc lấm ta lấm tấm thành một vùng, không giống với ngọn đèn lười biếng vào ban đêm, vào lúc này, trời đã sáng, ngày mới sắp đến, lúc này là thời gian rực rỡ nhất trong ngày.
Bên trong tẩm điện, vẫn yên tĩnh, cho đến khi nắng sớm yếu ớt chiếu đến, một hàng tỳ nữ nâng chậu rửa mặt ngoài cửa, thị nữ dẫn đầu gõ gõ cửa, khẽ gọi hai tiếng, không lâu lắm, cửa liền mở ra.
Vương phi đứng ở cửa, ra hiệu các nàng đi vào.
Chúng thị nữ nối đuôi nhau đi vào, ở ngoài điện xếp thành hai hàng, trước tiên hầu hạ Vương phi rửa mặt, thay y phục, trên đường thỉnh thoảng có tiếng nước, cũng không tiếng người.
Lại chờ một lúc, Vương phi đã thay đổi quần áo xong, nội thất vẫn không có tiếng vang, thị nữ dẫn đầu bước lên phía trước, nhỏ giọng nhắc nhở: "Vương phi, nên gọi điện hạ dậy rồi."
Hôm nay tân phụ nhập môn, các nàng vẫn cần đi đến tông miếu, bái kiến tổ tiên.
Vương phi khẽ vuốt cằm, vòng qua bức bình phong, đi vào nội thất.
Bên trong nội thất tối tăm không có ánh sáng, trên giường rộng lớn ở bên trong, Hán Vương vùi đầu vào gối, ngủ rất trầm.
Vương phi ngồi xuống bên cạnh nàng, cách áo ngủ bằng gấm vỗ vỗ thân thể nàng, ôn nhu gọi: "Điện hạ, nên dậy rồi."
Hán Vương bị quấy rầy, mở hai mắt mông lung, nàng vẫn còn buồn ngủ, trên mặt ngây ngốc, Vương phi ở bên cạnh nhìn, cũng không giục nàng, chỉ chờ đợi nàng tỉnh táo.
Một cái nhỏ tay từ trong áo ngủ bằng gấm dò ra, bắt được mép váy Vương phi, một cái tay khác dụi mắt lim dim, ngọ nguậy bò dậy, con ngươi mê man nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng ngả lên cơ thể người bên cạnh, mơ mơ màng màng hỏi: "Giờ gì rồi?"
Vương phi nhẹ giọng trả lời: "Đã qua đầu Mão (5-7AM) rồi."
Hán Vương gật gật đầu, nàng vẫn còn mờ mịt, ngồi trên giường một lúc. Ngủ một đêm, búi tóc đã được chải chuốt chỉnh tề cũng rối loạn. Vài sợi tóc không nghe lời chỉa ra trên đầu nhỏ, ngơ ngác, rất là đáng yêu.
Vương phi nhịn một chút, cuối cùng lại không nhịn được, đưa tay sờ sờ mấy sợi tóc sau đầu nàng, ôn nhu nói: "Nếu như điện hạ dậy rồi, liền rời giường đi."
Hán Vương bị sờ đầu vẫn chưa phản ứng lại, lại đưa tay xoa nhẹ mắt một trận, xốc áo ngủ bằng gấm lên, đem bàn chân nhỏ trống trơn giẫm lên sàn.
Cuối mùa thu, trời rất lạnh, mặc dù trong phòng ấm áp, sàn nhà vẫn lạnh lẽo, mũi chân Hán Vương vừa chạm lên mặt đất, liền vội vàng rút về.
"Lạnh quá. . ." Nàng hàm hồ nói.
Vương phi bất đắc dĩ, ôn nhu nói: "Điện hạ chờ một chút."
Đứng dậy đi đến tủ đồ lấy một đôi vớ trắng mới, nói: "Điện hạ mang vớ trước đi."
Hán Vương bị lạnh tỉnh táo không ít, nàng nhận lấy vớ trắng mang vào.
Vương phi lại đưa y phục còn lại cho nàng, nàng cũng từng cái từng cái tự mình mặc vào. Hôm nay phải bái kiến tông miếu, nàng mặc một thân công phục màu tím, đeo vàng mang ngọc, đội mũ.
Hán Vương đem y quan mặc chỉnh tề, cũng tỉnh táo rồi, nàng cười với Vương phi: "Đa tạ Vương phi."
Vương phi cũng cười lại: "Điện hạ mau rửa mặt đi."
Sau bình minh, chính là bữa sáng.
Hai người đi đến tiền thính dùng bữa. Dọc đường tôi tớ tỳ nữ trên mặt đều mang ý cười chào các nàng. Gia lệnh đã chờ đợi ở nhà chính hồi lâu, thấy điện hạ và Vương phi cùng nhau đi đến, vội vàng tiến lên bẩm báo: "Xe ngựa đã chuẩn bị xong, điện hạ và Vương phi dùng xong bữa sáng, liền có thể lên xe đi đến tông miếu rồi."
Hán Vương gật gật đầu, nhìn qua Vương phi. Vương phi nhân tiện nói: "Phiền gia lệnh lo liệu."
Gia lệnh bận bịu nói đây là bổn phận của mình, lại tránh người qua, mời hai người đi vào dùng bữa.
Hán Vương vốn không cần tế bái tông miếu, chỉ là hai ngày trước bệ hạ đặc biệt cử người đến, dặn dò sau khi nàng thành thân, cùng Vương phi đi đến tông miếu bái kiến tiên đế, lúc này Hán Vương mới phải đi một chuyến.
Tông miếu nằm ở phía thành Đông, từ Vương phủ đi đến, là một đoạn đường dài.
Hán Vương ngồi trong xe, len lén liếc nhìn Vương phi bên cạnh nàng một chút. Xe ngựa này ngoài nàng ra chưa bao giờ có người thứ hai ngồi qua, nàng hầu như đều ở trên xe một mình, bên người đột nhiên có người ngồi cùng, Hán Vương cảm thấy hơi không thoải mái.
Nàng thỉnh thoảng lén lút liếc mắt nhìn Vương phi, trong mắt mang theo chút hiếu kỳ.
Không biết Vương phi có khẩn trương hay không. Hán Vương nghĩ thầm. Tông miếu trang nghiêm, thờ cúng các đời tiên vương. Lúc nàng còn nhỏ lần đầu tiên đến đây, liền rất hồi hộp.
Nghĩ đến đây, Hán Vương vội lấy bội nang từ trong tay áo ra, đưa đến bên hông. Bội nang màu lam, ở trên áo bào màu tím, ngược lại cũng không đối lập. Hán Vương chạm lên bội nang, thở phào một hơi, quay đầu, liền thấy Vương phi mỉm cười nhìn nàng.
Hán Vương trợn tròn hai mắt, nghĩ đến mình là đi tế bái tổ tiên, lại mang theo bội nang, nàng lộ ra vẻ quẫn bách, thấp giọng giải thích: "Tông miếu, có chút âm u. . ."
Vương phi nghe này, trong mắt hiện ra vẻ nghi hoặc, tựa như đang suy tư điều gì đó.
Hán Vương sợ nàng ấy hiểu lầm nàng là đồ nhát gan, vội nói: "Thật đó, không phải at sợ đâu."
Vương phi mỉm cười: "Vậy sao điện hạ lại đeo cái này vào?"
Hán Vương mím mím môi, dường như khó có thể mở miệng, qua một lúc, nàng mới thấp giọng nói: "Ta luôn cảm thấy bên trong tông miếu, có cái gì đó. . . Chính Đán năm ngoái [1], bệ hạ thay đổi niên hiểu, ta cùng với bách quan theo bệ hạ tế bái tiên vương." Nàng nói đến đây, dừng lại.
[1] Chính Đán (正旦): Mùng một Tết.
Vương phi hỏi: "Làm sao?"
Hán Vương yên lặng nhìn Vương phi đã trúng kế bên cạnh, đem thân thể dán lên người nàng: "Luôn cảm thấy bên trong lạnh lẽo."
Nàng dứt lời, lại hơi di chuyển về phía Vương phi, tay phải không tự chủ để lên trên bội nang.
Vương phi biết nàng đang sợ, cũng không vạch trần nàng, chỉ thoáng nhích về phía sau một chút, để Hán Vương đến gần thêm chút nữa. Hán Vương phát hiện bên người bỗng nhiên có khe hở, nàng hơi rùng mình một cái, lại vội vã xê dịch, cả người đều muốn trốn bên trong l*иg ngực Vương phi.
Vương phi ôn nhu an ủi: "Điện hạ yên tâm, bội nang này, rất linh."
Hán Vương gật đầu liên tục: "Rất linh." Nàng dứt lời, lại hỏi, "Ngươi đã mang hay chưa?"
Vương phi lắc lắc đầu.
Hán Vương thở dài, nhìn nàng, khuôn mặt lộ ra vẻ lo lắng, suy nghĩ một chút, chân thành nói: "Vậy chốc nữa ngươi đi theo ta, ta sẽ bảo vệ ngươi."
Đại điện kia thờ phụng linh vị tiên vương, vô cùng u ám, lại thêm nhanh đèn quanh quẩn quanh năm, thân ở trong đó, tựa như ngâm trong nước lạnh lẽo âm u, rất là âm u quỷ dị.
Vương phi không mang theo bội nang, tốt nhất nên theo sát nàng, như vậy các nàng có thể dùng chung một cái rồi.
Vương phi nín cười, cũng giống như Hán Vương, trịnh trọng mà gật gật đầu.
Trên mặt Hán Vương lộ vẻ an tâm, nắm chặt tay Vương phi. Vương phi không nghĩ tới nàng ấy bỗng nhiên nắm lấy tay nàng, theo bản năng rụt lại, Hán Vương vội hỏi: "Ngươi đừng né a. Chúng ta phải theo sát nhau mới được."
Vương phi nhẹ nhàng cắn cắn môi, thật nhanh liếc nàng một chút, liền thật sự không né nữa.
Cái bàn tay nhỏ ấm nóng kia, dán vào mu bàn tay nàng, vững vàng nắm lấy, một chút cũng không buông ra. Mặt Vương phi hơi ửng hồng, tâm nàng xoắn lại một hồi, lại buông lỏng.
Lúc này có bội nang rất linh, Hán Vương quả nhiên không cảm thấy âm u nữa.
Hai người bái tế tông miếu xong, đã là giữa trưa, Hán Vương nhẹ nhàng thở một hơi, mặt mày cong cong mà nhìn Vương phi, rất là đắc ý.
Vương phi cũng không nhịn được cười cười, giơ tay thay nàng ấy chỉnh lại y quan, rồi cùng nàng ấy, lên xe hồi phủ.
Ngày hôm đó, liền không có chuyện gì cần ra khỏi phủ rồi.
Dùng xong bữa trưa, Hán Vương có vẻ tâm sự nặng nề.
Trong tưởng tượng của nàng trước đó, sau khi kết hôn, nàng liền muốn đổi tẩm điện, trước khi nàng ở nơi đó, làm tân phòng, liền để cùng Vương phi.
Dù sao nàng vẫn lo lắng một ngày nào đó bí mật bị lộ ra, vẫn nên tách ra sẽ tốt hơn một chút.
Nhưng mà lời này, cũng rất khó mở miệng.
Vương phi đang nghe gia lệnh bẩm báo mọi việc trong phủ, quản sự các nơi trong vương phủ cũng đều tiến đến, bái kiến chủ mẫu.
Gia sản Hán Vương phủ khá lớn, bây giờ có Vương phi, tất cả nội vụ đều phải thông qua nàng. Rất nhiều quản sự, trong một ngày muốn gặp hết, tất nhiên là không thể, gia lệnh tỉ mỉ, phân thành năm nhóm, khi nào Vương phi rảnh rỗi, liền gặp một nhóm, luôn có thể gặp hết.
Lại có sổ sách, cũng đều chuyển giao cho Vương phi.
Hán Vương ngồi ở bên cạnh, nghe Vương phi cùng các quản sự nói chuyện. Thái độ nàng ấy thân thiện mà không thiếu đi vẻ đoan trang, ngữ khí ôn hòa lại không mất đi uy nghi, rất có chừng mực.
Vương phi như thế, cùng lúc cùng một chỗ với nàng không giống lắm. Hán Vương buồn bực ngán ngẩm mà ngồi xuống, duy trì vẻ mặt trầm tĩnh, trong đầu lại mông lung nghĩ đến mấy chuyện vụn vặt.
Ước chừng là tính cách ngây thơ, lại không quen ở chung với người khác, Hán Vương đối với người tốt người xấu đều vô cùng mẫn cảm, ai đối xử tốt với nàng, ai đối xử không tốt với nàng, mặc dù nàng không nói, nhưng trong lòng rất rõ ràng.
Vương phi đối xử nàng, chính là rất tốt.