Thượng Song Tử vốn đã tránh mặt Nhân Mã từ hôm qua rồi, tối qua anh cũng không về ký túc xá, đến sáng thì lại quanh quẩn ở cổng ký túc. Anh bật điện thoại lên, bấm vào số của ai đó rồi đặt lên tai, nói:
- Alo, Tuyết Tuyết, em đang ở đâu? Có thể gặp riêng được không?
"A... Anh Song Tử, em..."
Đầu dây bên kia có vẻ hơi lúng túng, Song Tử liền nói ngay:
- Nếu em rảnh thì mình gặp riêng đi, địa điểm vẫn là chỗ cũ, em đến ngay nhé! - Nói xong, anh liền cúp máy, rồi trèo lên xe máy điện, phóng nhanh đi.
---
Thượng Song Tử ngồi ở thư viện "Cá chép" để đợi Bùi Như Tuyết. Nói là thư viện nhưng không gian ở đây lại có một căn phòng đọc sách giống y như một quán cà phê. Song Tử đợi khoảng mười phút thì thấy Bùi Như Tuyết tới, vừa nhìn thấy Song Tử, Bùi Như Tuyết đã lập tức chuyển sang sắc thái đáng thương:
- Anh Song Tử, em tới muộn quá, anh đợi lâu chưa?
- Anh mới đến. - Song Tử chỉ đáp vỏn vẹn có một câu ngắn ngủi, càng khiến cho Bùi Như Tuyết tăng thêm cảm giác lo sợ. Chẳng phải từ trước đây nay anh rất yêu quý cô, lúc nào gặp cô cũng nhiệt tình vui vẻ sao? Tại sao bây giờ lại lạnh nhạt đến mức này? Anh không phải... đã biết chuyện đó rồi chứ?
- Thượng Song Tử, anh hẹn em ra đây chắc là có chuyện muốn nói? - Bùi Như Tuyết hỏi, đôi mắt long lanh cứ nhìn đắm đuối vào Song Tử nhưng anh liền quay mặt né đi:
- Ừ, không dài dòng nữa, anh muốn hỏi một chuyện. Em có quen ai tên là Tiểu Nhân Mã không?
Bùi Như Tuyết chợt lặng người, hai mắt hiện lên tia sửng sốt, anh thật sự đã biết chuyện đó rồi sao? Chẳng lẽ gọi cô ra đây là để vạch trần vụ việc liên quan đến Tiểu Nhân Mã sao?
Bùi Như Tuyết cắn răng: "Con đê tiện đáng ghét, nó vậy mà lại dám mách lẻo với Song Tử. Chuyện này nhất định mình phải nghĩ ra cách giải quyết!"
- Em chưa nghe đến cái tên này lần nào.- Bùi Như Tuyết đáp, cố gặng ra một nụ cười ngây thơ giống với mọi ngày nhưng điều đó càng khiến Thượng Song Tử nghi ngờ hơn. Trông anh bây giờ nghiêm túc đến độ Bùi Như Tuyết muốn nói ra hết những bí mật trog lòng ra để không phải đối mặt trong tâm trạng lo lắng bồn chồn như thế nữa. Thượng Song Tử cất lời:
- Mong là em không nói dối anh. Bùi Như Tuyết, nếu em đυ.ng đến Tiểu Nhân Mã, cũng đồng nghĩa với việc em đυ.ng tới anh, em hiểu chứ? Đến lúc đó dù có nể tình thân thiết bấy lâu nay anh cũng không nương tay với em đâu.
Thượng Song Tử lập tức đứng lên đưa tiền cho nhân viên thư viện rồi rời khỏi nơi đó, trông anh như đã biết tất cả mọi chuyện khiến Bùi Như Tuyết chỉ biết ngồi chết lặng, không dám nhúc nhích. Tại sao? Người mà Bùi Như Tuyết cô thầm yêu bấy lâu nay lại có thể Theo đuổi con hoa khôi đê tiện đó?
Bùi Như Tuyết cúi đầu xuống, giấu đi nụ cười gian xảo, thầm nói:
- Tiểu Nhân Mã, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, dám đυ.ng vào người con trai của tao, để tao xem mày yên ổn đến chừng nào!
~~~~~~~~
Nhân Mã hiện vẫn còn yên ổn tại ký túc xá, "yên ổn" chỉ là cái từ tạm thời, tâm trạng của cô bây giờ nói ra phải đúng nghĩa với từ "rối rắm". Cô không muốn giáp mặt với Thượng Song Tử lúc này chút nào, nhưng cũng không muốn anh vì cô mà cả đêm không về ký túc xá. Nhân Mã đưa tay xoa lên vùng có vết thương, vẫn còn đau và nhức, hoạt động rất khó khăn, nhưng vì mỗi ngày cô đều chăm chỉ bôi thuốc nên nó cũng đỡ hơn chút ít.
Nhân Mã bật điện thoại lên gọi điện cho Sư Tử, người mà cô muốn gặp nhất lúc này. Sư Tử tuy từ nhỏ đến lớn luôn gây sự với Nhân Mã nhưng mỗi khi cô có chuyện, Sư Tử luôn là người ở bên cạnh giúp đỡ cô từ đầu đến cuối, coi cô như chị em một nhà. Nhưng Nhân Mã có phần hơi ngạc nhiên khi người ở đầu dây bên kia lại không phải là Sư Tử, đó là một giọng của nam giới!
Nhân Mã sợ đến run tay, cô nói:
- A... anh là ai? Sao lại giữ điện thoại của con Sư?!!! A... anh bắt cóc nó phải không, thả nó ra nhanh đi, tôi nói cho anh biết, nó là đai xanh taekwondo, vừa mới đi học thêm karate đó nha, anh đừng có mà bắt nó để chuộc tiền! Nó tuy giàu nhưng một đồng nó có chết cũng không nhả ra cho anh đâu!!!
"Khùng hả bà nội, tôi bắt cóc bạn cô hồi nào! Tôi tên Mặc Thiên Bình, học cùng lớp với bà đó!" Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói, to đến nỗi Nhân Mã phải bịt tai lại, nhưng gương mặt vẫn còn sự ngỡ ngàng, cô hỏi:
- Vậy... sao anh lại có điện thoại của nó?
"Hờ, chẳng phải nhờ cô bạn thân của cậu đem đến cho tôi quá nhiều phúc lộc sao? Đang đi chơi ngon lành tự nhiên lăn đùng ra ngất, tôi phải vác vào bệnh viện đây này!"
- Gì chứ?! - Nhân Mã hốt hoảng - Vậy nó có sao không? Đã tỉnh chưa?
"Không sao, nhưng nằm nãy giờ chưa tỉnh." Mặc Thiên Bình đáp.
- Cậu đưa nó đến bệnh viện nào, tôi sẽ tới ngay. - Nhân Mã lấy cái áo khoác trên móc treo mặc nhanh vào người rồi hỏi Thiên Bình.
"Phòng 5480 lầu 5, bệnh viện Tào Xuyến." Vừa dứt lời, Mặc Thiên Bình đã cúp máy. Nhân Mã lấy điện thoại bỏ vào túi xách, nhanh chóng khoá cửa ký túc xá rồi chạy nhanh đến đó.
---
- Sao rồi, nó tỉnh chưa? - Nhân Mã vừa tới nơi đã hấp tấp vào phòng hỏi Thiên Bình đang ngồi đó.
- Chưa, nãy giờ vẫn ngủ như lợn đấy. - Mặc Thiên Bình đưa tay chỉ vào Sư Tử đang nằm trên chiếc giường trải ga trắng đặt bên cạnh.
Nhân Mã bỏ túi xách xuống rồi tiến đến giường bệnh nhìn Sư Tử một lúc, đến khi đã yên lòng hơn, cô mới quay sang hỏi Thiên Bình:
- Sao tự nhiên nó ngất vậy? Bác sĩ có nói lý do không?
Mặc Thiên Bình lắc đầu:
- Không biết, đang đi thì cô ta không chú ý, sa chân ra lề đường, mắt thì cứ dán chặt vào quyển sách nên suýt bị cái xe đằng sau tông trúng. Tôi đã kéo cô ta lại kịp thời rồi, nhưng lúc đó sắc mặt cô ta trắng bệch, còn khóc nữa cơ. - Thiên Bình im lặng rồi nói tiếp - Sau đó người của Bạch Sư Tử mỗi lúc một run, phải trụ vào người tôi mới đứng vững. Sau đó... liền ngất. Bác sĩ bảo có lẽ chuyện này có liên quan gì đó đến quá khứ của cô ta...
- Phải. - Thiên Bình chưa nói xong đã bị Nhân Mã ngắt lời, cô nhìn Thiên Bình rồi nở một nụ cười thâm thuý - Anh... có muốn nghe không? Chuyện liên quan đến quá khứ của Bạch Sư Tử.
---------------------------------------------
Đọc truyện chính cống tại s1apihd.com
Những nơi khác đều là sao chép truyện chưa có sự đồng ý của tác giả. Nếu yêu thích truyện, các cậu hãy vào s1apihd.com để cập nhật chương mới nhất đồng thời ủng hộ tác giả nhé!
Yêu!