[12 Chòm Sao] Thời Thanh Xuân Tươi Đẹp Của Chúng Tôi

Chương 51: Quá Khứ Của Bạch Sư Tử (1).

- Bạch Sư Tử, cô... - Thiên Bình sững sờ nhìn cô gái đang run rẩy trước mặt. Gương mặt cô hiện đầy tia đau khổ, dường như đã cố kìm nước mắt nhưng vẫn không thể, cô khóc nấc lên, khóc rất nhiều. Cái thân thể mềm nhũn ấy càng lúc càng dựa vào người Thiên Bình nhiều hơn. Mặc Thiên Bình có thể nghe được tiếng lẩm bẩm phát ra từ miệng cô:

- Dì Cự Nhiên...

Thiên Bình nhìn cô đầy khó hiểu, rồi liền nói:

- Bị gì vậy hả? Sao tự nhiên khóc, người hổ báo như cô chắc đâu đến nỗi phải sợ đến mức đó! Ông chú ấy đa dừng xe kịp thời rồi mà!

- Anh thì biết cái gì chứ... - Cô nói lại, giọng nói lúc này của cô tuy nhỏ nhưng lại có cảm giác rất nguy hiểm. Cô sợ, rất rất sợ, miệng sau đó liền im bặt rồi chẳng nói gì, cô đẩy Thiên Bình ra rồi liền quay lưng trở về ký túc xá, nhưng vừa nhấc đôi bàn chân nặng nề lên đi được vài bước thì đã ngã xuống.

- Bạch Sư Tử! - Thiên Bình hốt hoảng chạy lại, một tay đỡ đầu cô lên, sắc thái của gương mặt cô hiện giờ rất tệ, bất tỉnh một cách kỳ lạ, Mặc Thiên Bình dù có gọi bao nhiêu cô cũng không tỉnh.

- Chết tiệt! Đúng là con nhỏ phiền phức! - Anh phán nhanh một câu, sau đó liền đỡ cô lên lưng, cõng Sư Tử tới bệnh viện gần đó.

--- Tại ký túc xá phòng Bảo - Ngư ---

- Chán ghê, mới gần mùa đông thôi mà tụi có người yêu đã rải rắc cơm chó khắp nơi rồi! Làm con tim bé nhỏ của tôi cũng muốn tìm một anh "người iu" để trú ngụ qua mùa đông lạnh giá! - Song Ngư vì quá ế, chẳng biết than thở với ai nên đành ngồi tâm sự với Bảo Bình.

Doãn Bảo Bình cũng không quan tâm đến chuyện của Ngư lắm, anh cầm lọ thuốc mới chế trên tay lên, lắc lắc vài cái rồi nói: - Cuối cùng cũng xong!

Song Ngư bĩu môi:

- Đồ độc ác, tôi chỉ muốn tâm sự thôi mà... Sao cậu lại không để ý đến tôi chứ?!

- Theo nghiên cứu của tôi thì không thằng con trai nào xứng với chiều cao của cậu đâu. - Nói xong, anh liền bỏ đi, để lại Liễu Song Ngư đang đứng đơ người ở đó, một vài giây sau như đã định hình được, cô liền hét lên:

- Doãn Bảo Bình, tôi gϊếŧ chết cậu!!!! - Song Ngư tức giận đuổi theo đánh Bảo Bình, nhưng anh đã nhanh chóng cầm lọ thuốc vàng vàng xanh xanh kia rồi bỏ trốn khỏi ký túc. Bảo Bình chưa chạy được bao xa, Song Ngư đã vác cái chảo trong nhà bếp ra đứng trước cửa phòng ký túc xá, chĩa thẳng vào Bảo Bình đang chạy thục mạng phía xa rồi hét lớn:

- Tối nay tôi thách cậu dám về đây đấy! Cậu mà dám léng phéng đến cái cửa tôi sẽ cưa nát chân cậu!!!!

Bảo Bình tuy đã chạy xa những vẫn nghe được tiếng la hét phía sau của Song Ngư, anh lắc lắc đầu:

- Hờ... con nhỏ này đúng là lật mặt như lật bánh, lúc thì dễ thương như thiên sứ, lúc thì đòi cưa chân người ta!

---

Hôm nay, nhân dịp 1 tháng yêu nhau, Hàn Bạch Dương đã bảo sẽ đưa Kim Ngưu đi bất kỳ nơi nào cô thích. Sau khi rời khỏi ký túc xá, hai người họ bất ngờ bắt gặp Song Tử ở bên ngoài cửa ký túc xá, Kim Ngưu định hỏi thăm nhưng đã bị Bạch Dương kéo đi, anh nhìn Song Tử bằng con mắt khiển trách, sau đó liền kéo Ngưu đi trong khi cô chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Đi được một đoạn, cô quay sang hỏi Bạch Dương:

- Anh và Song Tử đang giận nhau sao?

- Sao em lại hỏi vậy? - Hàn Bạch Dương nhìn cô rồi hỏi ngược lại.

Kim Ngưu hơi cúi thấp đầu xuống, cô nói:

- Em cảm thấy anh đang cố ý tránh mặt cậu ấy...

Bạch Dương nhìn thẳng vào mắt cô, đáp lại:

- Nó đã làm tổn thương đến bạn thân của em, đến anh còn hận nó, em lại có thể thản nhiên như vậy sao?

Gương mặt của Bạch Dương lúc này nghiêm túc đến nỗi Kim Ngưu không ngờ rằng đây là Bạch Dương của thường ngày nữa, cô không ngước mặt lên nhưng vẫn đáp lại:

- Em biết chuyện đó chứ, nhưng em cảm thấy cậu ta cũng chẳng làm gì Nhân Mã cả, em cảm thấy lỗi lầm không hoàn toàn là của cậu ta. Em biết Nhân Mã hiện đang rất suy sụp, nhưng em biết chúng ta không thể dồn tất cả tội lỗi lên Song Tử được.

Nói xong, cô liền ngước mặt lên, ánh mắt lúc này lại trở nên cứng rắn lạ thường:

- Người chúng ta phải trả thù là Bùi Như Tuyết, con nhỏ đã dám đánh đập Nhân Mã hôm đó. Em sẽ moi cho bằng được những kẻ đã cười cợt vào mặt cậu ấy, em sẽ khiến cho chúng nó sống không yên ổn trong cái trường này!

Khoé môi của Bạch Dương chợt cong lên, anh véo nhẹ má Kim Ngưu, rồi liền mắng:

- Em đúng là đại nguy hiểm, anh bắt đầu lo cho chúng nó rồi đây.

Kim Ngưu nghe xong liền cười tinh nghịch, sau đó liền chuyện chủ đề sang chuyện khác.

---

- Xin chào, anh là người nhà của bệnh nhận Bạch Sư Tử? - Một bác sĩ nữ mở cửa phòng khám ra, vừa gặp Thiên Bình đã hỏi ngay.

Mặc Thiên Bình đứng bật dậy, anh đáp:

- Vâng, là tôi.

- Cô ấy bị sang chấn tâm lý, vì sợ quá nên mới ngất thôi, có lẽ chuyện này liên quan đến một vấn đề nào đó trong quá khứ của cô ấy, chứ tôi nghĩ một cô gái 17 tuổi sẽ không thể sợ đến mức này.

- Vậy... cậu ấy tỉnh chưa ạ? - Thiên Bình hỏi.

Chị bác sĩ mỉm cười rồi nói: - Tỉnh rồi, nhưng còn yếu lắm, cần nghỉ ngơi thêm. Cậu cầm tờ giấy này rồi ra kia lấy thuốc cho cô ấy nhé.

Cô ấy đưa cho Thiên Bình một tờ giấy, anh gật đầu nói cảm ơn rồi liền nhanh chân đi lấy thuốc cho Sư Tử. Dù đi rất nhanh nhưng anh vẫn đang còn ngẩn ngơ trong dòng suy nghĩ:

"Liên quan đến quá khứ của Sư Tử sao? Rốt cuộc trước đây cô ta đã phải trải qua những gì?"

Suy nghĩ mãi nhưng có lẽ vẫn chưa nghỉ ra cái kết luận thích hợp, anh liền tạm gác chuyện ấy sang một bên, đi lấy thuốc cho cô ta trước rồi tính sau.