- Liên quan đến quá khứ của Bạch Sư Tử? - Thiên Bình nhìn Nhân Mã bằng con mắt ngỡ ngàng - Chuyện này... có thật sao?
- Cậu muốn nghe không? - Nhân Mã hỏi, đưa cặp đồng tử của mình rảo đi nơi nào đó trong căn phòng vắng lặng, chỉ còn lại duy nhất ba người.
- Cậu kể đi, tôi cũng muốn biết. - Mặc Thiên Bình nói, vừa dứt lời thì Nhân Mã đã bật cười:
- Haha, bạn học Mặc, cậu vui tính thật đấy, chuyện này đâu phải tuỳ tiện nói ra.
- Cậu có ý gì? - Cặp chân mày của Thiên Bình hơi nhíu xuống khiến Nhân Mã cũng không dám cười nữa, cô vung vẩy nhẹ hai cánh tay, nói:
- Ý của tôi là... thứ gì cũng phải có qua có lại. Tôi nói cậu nghe, chuyện mà tôi sắp kể thật ra đáng đồng tiền bát gạo lắm đấy, muốn nghe thì thoả thuận với tôi một điều kiện.
Mặc Thiên Bình liếc mắt nhìn cô: - Điều kiện gì? Nếu đừng quá khó khăn thì tôi có thể thực hiện.
Tiểu Nhân Mã chợt mỉm cười, một nụ cười bí ẩn hơn mọi ngày, cô liền đi gần lại nói nhỏ cho Thiên Bình nghe về điều kiện của mình, Mặc Thiên Bình vừa nghe xong thì liền sững người lại, anh liền nói:
- Điên à? Sẽ không bao giờ có chuyện đó!
Tiểu Nhân Mã gỡ gỡ chút tóc rối trên đỉnh đầu, nói:
- Tùy cậu thôi. Đến lúc đó có hối hận cũng không kịp nha~
- Được rồi, mau nói cho tôi biết đi, rốt cuộc Bạch Sư Tử trước đây đã từng xảy ra chuyện gì?
Nhân Mã chợt im lặng một hồi, đôi mắt nhìn ra phía chiếc cửa sổ đang có luồn gió mát thổi vào, không quá mạnh nhưng đủ khiến cho tấm rèm cửa bay lên phần phật. Cô cất giọng:
- Sư Tử trước đây, từng tận mắt chứng kiến một vụ tai nạn mà cậu ấy cũng có liên quan.
- Tai nạn? - Mặc Thiên Bình sửng sốt hỏi cô gái đang quay lưng về phía mình.
- Phải. Trước đây, cậu ấy đã chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng đầy máu me, người đau khổ nhất không phải là cậu ấy, nhưng người cảm thấy có lỗi nhất và luôn giữ mãi cái tội lỗi trong lòng đến tận bây giờ chính là cậu ấy, mỗi tối cũng thường hay gặp ác mộng. - Nhân Mã cúi đầu xuống một chút, rồi nói tiếp - Mẹ của Thiên Cự Giải, trước đây đã chết vì cậu ấy.
- Thiên Cự Giải? Cô ta là bạn thân của Bạch Sư Tử phải không? Là cô gái tóc hồng anh đào, ở cùng phòng ký túc với thằng Thiên Yết.
Nhân Mã chợt quay mặt lại nhìn anh:
- Đúng rồi, chính là cậu ấy. Trước đây... cũng đã khá lâu rồi, tính đến nay đã hơn mười năm, Sư Tử vì bất cẩn mà không chú ý, chạy vào lòng đường. Lúc đó cậu ấy còn rất nhỏ, vốn là tiểu thư danh giá nên đi đâu cũng có người giám sát, nhưng hôm đó do cậu ấy trốn đi nên chẳng có ai đi theo để bảo vệ cả. Cậu ấy cứ thế mà sa chân vào cái nguy hiểm, chủ nhân của một chiếc ô tô vì ngủ gật mà mất lái, tông thẳng về phía của Sư Tử. Một cô bé gần bảy tuổi như cậu ấy lúc đó chỉ biết lúng túng đứng ngây ra, cậu ấy tuy sợ nhưng cũng chẳng biết nên làm gì. Đến khi chiếc xe đã tới gần quá mức, đã có một bàn tay ôm chặt lấy cậu ấy, giữ cho cậu ấy được an toàn. Người đó chính là bà Cự Nhiên, mẹ ruột của Thiên Cự Giải. Bà lúc đó đã dũng cảm đem cả tấm lòng hy sinh mà cứu Sư Tử thoát ra khỏi bàn tay của Diêm Vương, nhưng chính bà ấy lại phải thay thế vào vị trí đó. Chiếc xe đó đã đè nát xương thịt của bà ấy, nhưng cánh tay của bà Cự Nhiên vẫn ôm chặt lấy Sư Tử. Bạch Sư Tử lúc đó nằm trong một cái xác đầy máu, sợ hãi đến nỗi cơn đau tim của cậu ấy liền trỗi dậy, khó khăn lắm mới giữ được tính mạng, còn bà Cự Nhiên thì không sống sót được nữa.
Cô nói tiếp:
Bạch Sư Tử lúc đó đúng nghĩa với chuyện một đứa trẻ gần bảy tuổi chất trong mình biết bao nhiêu tội lỗi, chính cậu ấy là người đã cướp đi sinh mạng của người phụ nữ nhân từ đó. Bạch Sư Tử chính là sai lầm của Bạch Gia lúc đó, khiến cha đẻ của cậu ấy cũng phải tránh mặt Sư Tử một thời gian để định hình và suy xét lại mọi chuyện. Còn cậu ấy, một linh hồn sống trong biển lỗi lầm, cậu ấy lúc đó chỉ biết trách móc, chửi mắng, tự hành hạ bản thân mình. Đã từng bỏ ăn, bỏ uống suốt một thời gian, có hôm vì kiệt sức mà bất tỉnh trong phòng, may mà có người đưa đến bệnh viện kịp thời. Chuyện đó tuy đã xảy ra khá lâu, nhưng đối với Bạch Sư Tử nó lại là cả một nỗi ám ảnh mà khi nào nhìn vào Cự Giải cậu ấy cũng chợt nhớ đến. Sư Tử chỉ còn biết bảo vệ Cự Giải để bà Cự Nhiên có thể yên lòng nơi chín suối, đó là lý do vì sao cậu ấy sợ hãi đến mức ấy, chiếc xe lúc nãy chắc hẳn rất giống với chiếc xe năm đó đã tông chết bà Cự Nhiên.
Mặc Thiên Bình im lặng nghe từng chữ từng chữ mà Nhân Mã thốt ra, tập trung đến nỗi không muốn bất kỳ câu từ nào bị rơi rớt ra ngoài. Anh lại quay mặt nhìn Sư Tử đang nằm trên giường bệnh, cái con nhỏ lúc nào cũng ngáo ngáo khùng khùng, không ngờ lại từng xảy ra cái chuyện khủng khϊếp như vậy, cũng không thể ngờ rằng cô lại luôn chất chứa những điều ấy trong lòng.
- Người nhà của bệnh nhân Bạch Sư Tử xin mời ra đây kí giúp tôi vào tờ giấy khám bệnh với ạ! Tiện để tôi dặn dò vài thứ. - Chị y tá bất ngờ đi vào phòng khiến Nhân Mã hơi giật mình, nhưng sau đó cũng vui vẻ đi lại:
- Tôi tới ngay.
Tiểu Nhân Mã đứng ngoài cửa nghe chị y tá dặn dò những điều không nên cho Sư Tử làm sau khi xuất viện, dặn đi dặn lại rất nhiều thứ. Mặc Thiên Bình đưa mắt nhìn hai người họ một cái, rồi quay mặt lại nhìn Sư Tử vẫn còn nằm trên giường bệnh, đến giờ vẫn chưa tỉnh. Không hiểu sao lúc đó nhìn vào gương mặt của cô, anh lại cảm nhận được điều gì đó rất buồn, một cái buồn chỉ thoáng qua vội vã rồi liền biến mất.
Mặc Thiên Bình đưa tay vén lọn tóc còn vương trên mặt của Sư Tử:
"Cậu vất vả rồi."