Bóc Kẹo

Chương 28: Tự An Ủi

Chương 28: Tự an ủi

Nhóm dịch: Chiêu Anh Các

Lâm Uyên ôm eo của cô, nhấc cả người cô lên, dùng cánh tay ước lượng một chút, trầm giọng nói một câu với đám người đứng ở ngoài cửa: "Tôi không đi." Sau đó mặc kệ đám người kia có không ngừng thúc giục như thế nào đi chăng nữa cũng không để ý, lập tức đi vào bên trong, tới bên giường.

So với cái gọi là tiệc sinh nhật kia, anh còn có chuyện càng quan trọng hơn phải làm.

Anh ném Khương Đường lên giường, cô nằm ngửa mặt ra, thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, trận vận động dữ dội nữa nãy khiến

làn da của cô tỏa ra một màu đỏ hồng quyến rũ, hô hấp có chút nóng hổi.

Khương Đường còn cho là anh sẽ trực tiếp nhào lên, cho nên đã chuẩn bị sẵn sàng tách hai chân ra cho anh đâm vào.

Nhưng anh lại chỉ đứng ở đầu giường, ngậm một điếu thuốc, nói: "Tự an ủi cho tôi xem."

"Hả?"

"Giả vờ nghe không hiểu à?” Anh cười lạnh, sau khi kết thúc làʍ t̠ìиɦ anh lại quay trở về dáng vẻ lạnh nhạt bất cần đời trong ngày thường, ngón tay luồn vào trong tóc cô: “Trước đó không phải còn gửi ảnh khiêu da^ʍ cho tôi sao? Tự mình tự an ủi quá tịch mịch có phải không, còn đặc biệt gửi tới cho tôi xem cái huyệt nhỏ lẳиɠ ɭơ kia của em nữa, thích được người nhìn như thế thì tôi sẽ thỏa mãn em, em không vui sao?"

“Nhưng mà…” Cô theo bản năng nắm lấy tay anh: “Em thích được anh làm hơn.”

"Nhanh lên.” Anh không hề bị cô lay động: ”Nếu em làm tôi hài lòng thì sẽ cho em ăn dươиɠ ѵậŧ của tôi.”

Khương Đường nghe anh nói, thực ra bên trong động nhỏ vẫn đang chảy nước, miệng âʍ đa͙σ còn chưa kịp khép, lộ ra lớp thịt mềm mại hồng nộn bên trong. Cô với bàn tay xuống bên dưới, nhẹ nhàng vuốt ve ở xung quanh miệng huyệt.

“Mở rộng chân ra.” Anh ra lệnh.

Cô xếp chân của mình thành hình chữ M, để anh đang đứng ở cạnh đầu giường có thể nhìn thấy toàn cảnh. Tay cô kẹp hạt đậu nhỏ của mình, hơi hơi nhào nặn di động, một tay khác lại thăm dò ở trên miệng huyệt, một ngón tay khác tiến vào.

Âm đế bị ma sát sau trận mây mưa ban nãy khiến bây giờ vô cùng mẫn cảm, cô chỉ hơi đυ.ng vào cơ thể đã bắt đầu ngứa ngáy, điện lưu kɧoáı ©ảʍ như sóng triều trào dâng chảy khắp các mạch máu, đi khắp cơ thể… Không đủ, một chút cũng không đủ.

Cô cắm vào ba ngón tay.

Ba ngón tay cùng chuyển động, bắt chước tư thế làʍ t̠ìиɦ nhanh chóng rút ra cắm vào, mỗi lần cô rút ra lại đi kèm một chút dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra.

Khương Đường khẽ nhếch miệng, không nhịn được thở gấp: “A… Thật thoải mái, đâm em đi, mạnh vào..."

Thế giới này còn có chuyện gì càng tốt đẹp hơn so với làʍ t̠ìиɦ sao?

Không có.

Cô mơ mơ màng màng nghĩ, hai mắt nhìn chằm chằm Lâm Uyên, tốc độ ngón tay rút ra cắm vào tăng nhanh, ánh mắt mê ly, phảng phất như thứ xen vào trong không phải là ngón tay mà là gậy thịt của anh vậy.

Lâm Uyên thả một làn khói thuốc, quả nhiên anh không nhìn lầm, cô thực sự vừa lẳиɠ ɭơ vừa quyến rũ, lúc chơi tới điên thì căn bản không để ý tới lễ nghĩa liêm sỉ gì nữa, bảo cô tự an ủi cô cũng ngoan ngoãn nghe theo, ánh mắt của anh nóng rát, trực tiếp coi anh là đối tượng ảo tưởng.

"Ngực thì sao? Không sờ à?”

Khương Đường nghe anh nói như vậy thì di chuyển ngón tay đang gảy trên âm hạch, sau khi cảm giác kɧoáı ©ảʍ đi qua cô liền bắt đầu ở ngay trước mặt anh mặt đùa nghịch bầu ngực lớn của mình, ngực rất lớn, tay của cô căn bản không thể nào nắm hết được toàn bộ.

Cô hơi nghiêng đầu, nhào nặn bầu ngực thành các loại hình dạng, no đủ lại có co dãn, như hai chiếc bánh bao lớn.

Lâm Uyên còn có chút dư vị cảm giác mình được sờ lên, thật sự chỉ hận không thể cắn xuống một cái.

Sau khi kɧoáı ©ảʍ âm đế mang đến Khương Đường kết thúc, mấy ngón tay rút ra cắm vào huyệt nhỏ đã không còn có thể thỏa mãn được cô nữa, điểm G của cô quá sâu, ngón tay căn bản không thể chạm tới nơi đó, chỉ muốn có một thứ gì đó càng thô càng dài càng lớn hơn tiến vào đâm tới.

Cô vừa đùa bỡn bản thân mình vừa cầu xin anh, hai mắt lóe sáng long lanh, còn có hơi nước: “Anh đâm vào em đi có được không? Huyệt nhỏ lẳиɠ ɭơ này sắp không xong rồi, chảy rất nhiều nước, nóng quá... Mau tới ngâm dươиɠ ѵậŧ của anh vào trong đó có được không? Huyệt nhỏ sẽ kẹp chặt anh, sẽ rất thoải mái, nó rất nhớ anh.”