Bóc Kẹo

Chương 29: Vừa Đơn Thuần Vừa Quyến Rũ

Chương 29: Vừa đơn thuần lại quyến rũNhóm dịch: Chiêu Anh Các

Lâm Uyên nhấc chân lên, đặt chân lên trên hoa huyệt của cô, thật sự rất ẩm ướt, đã bị dâʍ ɖị©ɧ trào ra ướt đẫm.

Động tác cô tự an ủi không quá thành thạo, tất cả các bước đi đều học từ chỗ của anh, nhớ lại trước đó anh làm cô như thế nào, vừa mô phỏng theo vừa càng muốn hơn.

Khương Đường kẹp chặt chân của anh, trong đôi mắt nhàn nhạt xuất hiện những đốm lửa nhỏ, cô bỗng nhiên cúi đầu, liếʍ anh một chút.

Lâm Uyên khẽ ưm một tiếng.

Không nhẹ không nặng hôn lên đầu gối, nhẹ như lông chim.

Anh ném một hộp bαo ©αo sυ lên trên người cô: “Giúp tôi.”

Khương Đường xé mở vỏ bọc plastic bên ngoài, ở bên trên viết, có vị dâu tây... Thứ này còn có thể có mùi vị giống như kẹo sao? Cô buông mi mắt xuống, hơi ngạc nhiên ngửi một cái, muốn biết thứ này có thật sự có vị dâu tây hay không.

"Nhanh lên đi.” Lâm Uyên nhìn dáng vẻ hồ đồ của cô thật sự sắp điên mất, dươиɠ ѵậŧ cương cứng nóng bỏng của anh lúc này chỉ muốn nhanh một chút cắm vào nơi ấm áp kia: “Từ từ sẽ cho em nếm đủ.”

Khương Đường đỏ mặt nắm chặt gậy thịt của anh, đeo bαo ©αo sυ lên, kích thước lớn nhất đeo vào vẫn hơi chặt, trong nháy mắt, tay vừa mới đeo bao xong cô liền bị kéo lên đẩy ngã ở trên giường, đôi chân bị mở ra hết cỡ, lộ ra động nhỏ hồng nộn, thứ kia cắm thẳng một đường vào trong.

Dâʍ ŧᏂủy̠ thật sự rất nhiều, gậy thịt đi vào căn bản không gặp chút trở ngại nào. Anh di động ra vào mấy chục lần, mỗi lần đều đâm đến tận cùng bên trong cô, qυყ đầυ đâm vào điểm G của cô, kɧoáı ©ảʍ từ xương cụt một đường xông tới hai bầu ngực, cơ thể xấu hổ đến độ nóng bừng bừng.

“Sâu quá.” Cô yêu kiều dính sát lên thân thể anh, hai người dán sát vào nhau, chỉ có gậy thịt vẫn luôn ra ra vào vào.

Anh dùng lực rất lớn, có mồ hôi nhỏ xuống từ thái dương, chảy một đường lên trên bầu ngực của cô, mỗi lần cô bị đâm vào tới nơi sâu nhất hai bầu ngực đều sẽ nảy lên một cái, trông như hai viên kẹo sữa lớn.

Khương Đường vuốt bụng dưới, nơi đó có chút nhô lên, chính là dấu vết dươиɠ ѵậŧ của anh đang ở trong cơ thể cô, thứ đó sắp đẩy thẳng vào cửa tử ©υиɠ của cô rồi.

“Cho em ăn tất, đồ kỹ nữ không biết xấu hổ, vừa tan học liền tới đây cho tôi đâm, có phải khi đi học vẫn luôn nghĩ phải làm như thế nào mới có thể bò lên trên giường của tôi không? Đi học không học cho giỏi, suốt ngày chỉ nghĩ làm sao mới có thể ăn được tϊиɧ ɖϊ©h͙ của tôi, còn nhỏ tuổi đã muốn to bụng sao?"

Bình thường anh đều không nhiều lời, chỉ có khi ở trên giường, lúc hai người trần trụi cô mới có thể nghe được anh nói nhiều lời như vậy.

Mặc dù tất cả đều là những lời thô tục, nhưng nghe nhiều rồi, cũng thực hưởng thụ…

Những lời anh nói, hoàn toàn chính là những suy nghĩ trong nội tâm cô.

Mỗi lần hết tiết học ngồi lại ở trong phòng học đầy đầu của cô đều là anh, trên tờ giấy nháp phô bày hết những điều trong lòng cô, mỗi một nét bút đều là tên của anh. Đến ngay cả vừa nãy, lúc có người tới gõ cửa, cô cũng sợ anh sau khi làm cô xong lại đi gặp cô gái khác, trong phút chốc cảm giác nguy hiểm khiến cho ý muốn sở hữu trong cô bạo phát.

Nếu như anh chỉ thuộc về một mình cô thì tốt biết mấy.

Đêm nay, bọn họ đã làm rất nhiều lần, từ trên giường ra tới thảm lông ngoài ban công, toàn bộ mọi chỗ trong căn phòng đều tràn ngập hương bị sau khi hoan ái của bọn họ, cô rất phối hợp, có lòng muốn hút khô anh, phối hợp với tất cả các loại tư thế, âm thanh rêи ɾỉ liên tục vang lên y như đóa hoa ăn thịt người nở rộ, vừa nguy hiểm lại mỹ lệ.

Trời tờ mờ sáng hai người mới ở bên trong đống bừa bãi qua loa ngủ.

Không giống lần đầu tiên tách nhau ra ngủ, đến tận phút cuối hai người vẫn duy trì tư thế dươиɠ ѵậŧ chôn chặt trong huyệt động, anh ôm cô từ phía sau, cánh tay vững vàng cố định ở trên eo cô, bảo đảm cô không có khả năng sau khi dậy bỗng dưng chạy loạn mới yên tâm ngủ.

...

...

Đến tận buổi trưa cửa phòng Lâm Uyên còn chưa mở ra một lần nào.

Phạm Vi không để ý sự ngăn cản của A Hách, vội vội vàng vàng xông tới phá cửa: "Lâm Uyên, anh đi ra đây! Em có chuyện muốn tìm anh!”

A Hách ở bên cạnh hút thuốc: “Đại thiếu gia tám phần mười còn đang ngủ, tính khí cậu ấy khi mới rời giường có thể san bằng toàn bộ khu du lịch này đấy, cậu tới đây để nghe mắng à?”

“Tối qua anh ấy về phòng từ rất sớm, thế mà tới tận bây giờ còn chưa ra ngoài, đồ ăn cũng không gọi.” Phạm Vi tiếp tục gõ cửa: “Cậu không sợ…”

A Hách: "Sợ cái gì?"

“Nhỡ anh ấy xảy ra chuyện không may thì sao?" Cô ả lớn tiếng nói: "Không phải cậu là bạn tốt nhất của anh ấy sao? Sao chẳng có chút lo lắng nào thế hả?”

A Hách nghĩ thầm, tôi con mẹ nó lo lắng cái rắm ấy.

Với cái tình hình chiến trận này đoán chừng là ông tướng kia đã đại chiến ba trăm hiệp với người đẹp rồi, đây rõ ràng nói ra anh em nhà anh có thể lực tốt, hông lớn tiểu jj to, anh ta phải thấy hào hứng mới đúng… Nếu như thật sự gặp chuyện không may, anh suy nghĩ một chút, lại nghĩ về thân thể gầy gò kia của Khương Đường.

Hơn nửa là cô em kia phải vào bệnh viện mới đúng.

Phạm Vi thu hết biểu tình của A Hách vào mắt, nỗi nghi ngờ trong lòng càng thêm được khẳng định.

Cô không tin người có thể hấp hồn được Lâm Uyên sau khi tắm suối nước nóng, chơi với anh từ đêm qua tới tận hừng đông hôm nay là một nữ sinh nhỏ thuần khiết gì đó đâu, chút xíu che che giấu giấu kia cô ta há có thể không biết sao?

Cô ta muốn nhìn xem là con hồ ly tinh nào dám ở ngay dưới mí mắt của cô ta hấp dẫn anh!

Cô ta nhiều lần lấy lòng đều bị từ chối, hơn nửa là bởi vì con tiện nhân kia!

Khương Đường mở mắt ra, cảm giác bị đánh thức khiến đầu cô đau như búa bổ, cô giãy giụa một hồi ở trong l*иg ngực Lâm Uyên, vừa hơi dịch thân đã bị anh túm lại.

Anh vừa mới tỉnh ngủ, âm thanh còn có chút kiềm chế: “Em đừng đi, tôi ra mở cửa là được.”

Anh rất muốn nổi giận đập đồ, lại sợ làm thế sẽ dọa nhóc con trong ngực này sợ.

Khương Đường thấy chân dài của anh bước xuống giường, lấy ra chiếc áo tắm đen có hoa văn treo trên tủ đồ khoác lên người, rời khỏi khu vực phòng ngủ, đi ra mở cửa.

“Bị điên à?”

Phạm Vi nhìn dáng vẻ thanh thanh đạm đạm của anh, ánh mắt đảo về phía sau anh, muốn nhìn ngó bên trong, vừa nhìn liền thấy một chiếc váy bị ném trên ghế salon, quả nhiên!

“Em sợ anh bị đói nên cố ý đi qua đây mang đồ ăn cho anh.” Cô ả cười nói, cơ thể lại muốn nhích về phía trước, muốn nhìn xem rốt cuộc là ai ở bên trong.

Khương Đường ở trên giường yên tĩnh ngồi thêm lát nữa.

Con gái?

Chính là Phạm Vi kia sao?

Cô nhíu nhíu mày.

Lâm Uyên không tránh đường, cơ thể chắn ở cửa ra vào: “Tôi không ăn.” Lại nhìn A Hách: “Phiền cậu dắt cô ta cút đi.”

Phạm Vi còn muốn nói gì, tầm mắt vẫn luôn một mực điên cuồng quét mắt nhìn phía sau anh, bỗng nhiên dừng lại.

Sau tấm màn trong suốt mềm mại che đi sân nhỏ có một suối nước nóng trong phòng, cô ta

nhìn thấy có một bóng người ngồi ở bên trong, tóc dài được vén qua một bên, hơn nửa bờ vai trần tựa vào bên bờ.

Da như mỡ đông.

Còn mơ hồ có thể thấy được phần xương cánh bướm, cái cổ thiên nga và đường nét bả vai tuyệt đẹp, không cần nhìn mặt cũng có thể đoán được đây nhất định là cực phẩm.

Huống chi đủ loại dấu vết nhợt nhạt nông sâu trên lưng kia đều lộ ra, trên lưng toàn là vết đỏ, tùy tiện nhìn thấy cũng khiến cho người ta đỏ mặt.

Vừa đơn thuần lại quyến rũ.