- Nhất Bác ! Giáo sư Hiên nói đã có giác mạc rồi , thật sự là có giác mạc cho cậu rồi!
Uông Trác Thành vỡ oà , vừa nhận được tin đã lập tức lái xe mấy tiếng đồng hồ về để báo cho Vương Nhất Bác .
- Thật... thật sao??? - Vương Nhất Bác không giấu khỏi vui mừng.
- Thật mà! Giáo sư Hiên vừa gọi cho tớ. Ông ấy từ đợt trước đến giờ luôn trăn trở về cậu, nên có người hiến giác mạc, lập tức gọi cho tớ , bảo thu xếp đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra luôn .
- Tốt quá , tốt quá rồi .
Chú Ái và dì Đàn cũng vui mừng khôn xiết . Bởi họ biết rằng một năm sống trong bóng tối của một cậu thanh niên còn bao nhiêu ước mơ đang dang dở thật không dễ dàng gì , nhưng trước mặt họ Vương Nhất Bác vẫn luôn vui vẻ tích cực , cố gắng thích nghi từng ngày , cuối cùng cũng đã đến ngày cậu được nhìn thấy ánh sáng .
Nhưng vừa nghĩ đến lúc Vương Nhất Bác phải rời xa nơi này , cả hai lại có chút không nỡ . Vương Nhất Bác ,lần đầu tiên cậu có cảm giác được yêu thương ,được chăm sóc , có cảm giác ấm áp của gia đình , một đứa trẻ bao năm qua thèm khát được sự yêu thương , thèm khát có một mái ấm nho nhỏ được quan tâm , giúp đỡ trong lúc khó khăn nhất , tất nhiên cũng không nỡ .
- Nào , mọi người có gì mà buồn chứ , Nhất Bác khỏi rồi , bọn con có dịp sẽ cùng Tử Băng về thăm hai người mà . - Trác Thành vui vẻ
- Được rồi được rồi ,hai đứa ngồi chơi với Đàn Đàn , chú lên sắp đồ cho . Gì chứ việc này phải lên luôn chứ chậm trễ ngày nào là khổ ngày đó . - Chú Ái hớt hải chạy lên phòng để xếp đồ cho Vương Nhất Bác .
Đợi chú Ái xuống rồi , Vương Nhất Bác mới nói Uông Trác Thành dìu mình đứng trước mặt họ , trịnh trọng quỳ xuống , bái một bái :
- Chú Ái , dì Đàn , cảm ơn hai người thời gian qua đã yêu thương chăm sóc con , ơn nghĩa này cả đời Nhất Bác không dám quên !
- Trời ơi cái thằng bé này , lúc nào cũng thế , chú với dì coi hai đứa như con trai trong nhà ấy mà , không cần khách sáo , ngoan ngoan ... đứng dậy nào ! - chú Ái vội vàng đỡ Vương Nhất Bác đứng lên . - Ngoan ,con trai ngoan , phẫu thuật xong rồi , rảnh thì về thăm chúng ta , ta nhất định sẽ đợi để được cổ vũ con ở giải đua mới . Đi đi về về đâu là chuyện bình thường , đừng lần nào cũng quyến luyến thế .
- Dạ vâng , chào cả nhà , tụi con đi ạ !
Vương Nhất Bác cùng Uông Trác Thành sau một hồi bịn rịn cũng phải lên xe . Chú Ái và dì Đàn vừa vui vui vẻ vẻ xong , Vương Nhất Bác vừa đi đã chạy lên phòng cậu khóc nức nở .
"Tôi nhớ thằng bé quá ...!"
"Tôi cũng thế ...! Nhà mình một năm qua có thêm nó vui biết bao!"
"Cái ông này sao sắp thiếu quần áo cho thằng bé à !"
"Tôi nhớ nó quá để lại một bộ treo trên giá cho đỡ nhớ !"
- Tử Băng đâu rồi ?
- Tử Băng hôm nay có lịch tập muộn , chắc tối mới qua nhà chúng ta ! Mà sao Vương Nhất Bác , có giác mạc rồi , cậu cũng sắp nhìn thấy ánh sáng , không còn lí do gì để xa anh ấy nữa,sao nhìn cậu bình thản vậy ? - Uông Trác Thành thật sự không hiểu
Vương Nhất Bác khẽ mỉm cười, gương mặt vô cùng bình thản , bình thản đến chua chát :
- Tớ nhận ra một điều , không phải điều gì chúng ta muốn cũng có thể quay lại như xưa được nữa . Cậu nhớ không , tớ cố bao biện ra muôn vàn lí do để rời xa anh ấy , khiến anh ấy đau khổ , khiến anh ấy tổn thương . Bây giờ tình cảm của bọn tớ cũng giống như ly nước , một khi cậu đã hắt đi , thì không thể lấy lại được nữa , cậu chỉ có thể đổ đầy ly bằng nước mới thôi !
- Tớ ... tớ không hiểu . Cậu có thể giải thích cho anh ấy mà !
- Anh ấy sẽ chỉ cảm thấy mắc nợ tớ thôi ! Thì ra , yêu nhau là một chuyện , còn ở bên nhau được hay không , lại là một chuyện khác !
- Được rồi, tớ không nhắc nữa !
Mọi bài kiểm tra sức khoẻ của Vương Nhất Bác đều tốt , khiến giáo sư Hiên cũng thấy an lòng phần nào , một năm qua lúc nào cũng day dứt với cậu , nên có thể phẫu thuật ghép giác mạc cho cậu càng sớm càng tốt , bởi vậy vừa có một vụ tai nạn xảy ra , bệnh nhân xin hiến giác mạc sau khi qua đời , giáo sư Hiên không ngần ngại gì nghĩ ngay đến Vương Nhất Bác . Thậm chí đến lúc phẫu thuật cho cậu còn có chút áp lực , tự nhủ bản thân phải thật cẩn thận , không thể để ra bất kì sai lầm nào xảy ra .
Vương Nhất Bác tên nhóc này vẫn vậy , lúc nào cũng bình thản , lạc quan đến kì lạ . Chẳng kêu đau bao giờ cũng chẳng than trách gì ai , lúc nào cũng liên tục cúi gập người mà cảm ơn ông .
Ông không biết một năm qua Vương Nhất Bác đánh vật với bóng tối thế nào , chỉ biết trên tin tức , Tiêu Chiến trở lại mang trên mình ánh hào quang rực rỡ, nụ cười tươi như ánh mắt trời và đôi mắt lấp lánh,ông đã từng nói , đôi mắt ấy của Vương Nhất Bác dành cho Tiêu Chiến , đẹp hơn bất kì trang sức quý giá nào , mà có tiền cũng không mua nổi .
- Sao , cậu thấy thế nào ?
Giáo sư Hiên từ từ tháo băng mắt cho Vương Nhất Bác ,ân cần hỏi .
- Hơi mờ ... hơi loá một chút .
- Thằng nhóc này, từ từ thôi, chầm chậm từng chút một thôi!
- Xin lỗi giáo sư , tại tôi háo hức quá !
Vương Nhất Bác nhắm mắt lại, chầm chậm mở ra một lần nữa. Trước mắt cậu không còn là khoảng không màu đen đáng ghét nữa , cậu có thể thấy phòng bệnh , thấy giáo sư Hiên , thấy Uông Trác Thành , thấy cả bầu trời xanh trong đẹp đẽ sau khung cửa ngột ngạt của bệnh viện .
- Thôi thấy rồi ! Giáo sư Hiên , thật sự , thật sự cảm ơn ông rất nhiều .
- Được rồi . Vẫn quy định cũ cần dặn bệnh nhân , chắc mọi người đều biết rồi nhưng tôi dặn lại này là Vương Nhất Bác cậu phải chăm sóc mắt cho tốt, luôn đeo kính để bảo vệ mắt , thời gian này đừng có đi đua xe nữa nhé . Nhớ chưa ?
- Tôi biết mà , cảm ơn ông rất nhiều .
- Rồi, xong xuôi hết rồi thì thanh toán rồi làm thủ tục ra viện là có thể về nhà rồi !
- Được rồi! Về nhà thôi, tớ nấu cơm cho cậu ăn !
Vương Nhất Bác lâu lắm rồi mới được về nhà , về căn phòng thân thương gắn bó với mình đã bao năm . Mọi thứ Uông Trác Thành vẫn đều sắp xếp gọn gàng , không có gì thay đổi , chỉ có điều, chủ nhân của nó từng ấy thời gian đã có nhiều đổi thay .
- Đi tắm đi , tớ nấu cơm rồi đợi Ái Tử Băng qua nữa là vừa . Tớ vừa bảo là mắt cậu bình phục rồi , cô ấy vui lắm , xin giám đốc cho về sớm luôn !
- Lúc nào cô ấy qua chả được , cậu phiền hà thế !
- Tớ nhớ cô ấy , cậu hiểu được người có tình yêu sao ? - Uông Trác Thành bĩu môi
- À... tớ không hiểu !
Lúc này Uông Trác Thành mới biết mình nói hớ , vội vàng ấp úng :
- Tớ .. tớ xin lỗi , tớ không cố ý...
- Thì tớ không hiểu thật mà.. có gì đâu , tớ đi tắm đã , cậu nấu cơm đi !
Vương Nhất Bác trở về làm một Vương Nhất Bác bình thường , quản lí tiệm mô tô nhỏ xinh của mình , đôi khi rảnh rỗi sẽ đến võ đường hướng dẫn các lứa học trò mới của sư phụ cậu vài động tác đơn giản hoặc giúp ông trông coi chúng khi ông không có ở đây .
Trở về làm một Vương Nhất Bác chăm chỉ nhiệt huyết trước đây , nhưng không cần phải cố gắng , mệt mỏi vì ai nữa . Cậu ấy không phải đi sớm về khuya , không phải buồn vu vơ vì ,khi vui có thể cậu ấy sẽ bịt thật kín , trà trộn vào dòng người ở concert của người đó giống như ngày xưa , rồi lại lặng lẽ trở về nhà . Cậu ấy vui vẻ , làm điều cậu ấy thích , cậu ấy , tự do rồi .
- Hôm nay là sinh nhật cậu, chúng ta đổi gió đi Bar một chút đi !
- Gì vậy Uông Trác Thành hôm nay cậu lại chơi lớn vậy ? - Vương Nhất Bác có phần hơi ngạc nhiên . Trước giờ cả hai cũng đều không phải là người thích những nơi ồn ào như vậy.
- Thì đi thử cho biết ! Tớ với cậu tắm rửa ăn mặc chải chuốt rồi đi đón Tử Băng , oke không ?
- Được rồi , tuỳ cậu ! Nhưng dù sao cậu cũng bảo Tử Băng nguỵ trang kĩ vào. Với bọn mình đi bar là bình thường nhưng không tốt cho cô ấy đâu !
- Tớ biết rồi mà
- Thì ra đi Bar cũng bình thường nhỉ , chúng ta chỉ đứng nhảy nhót thế này thôi sao ?
- Chứ cậu muốn làm gì nữa ?
- Chứ anh định làm gì ? - Ái Tử Băng khẽ lườm Uông Trác Thành , véo tai cậu một cái thật mạnh .
- Ừ thì bọn mình đi nghe nhạc uống rượu xả stress lành mạnh có gì đâu. Còn tớ nghe người ta nói á , những người nhà giàu thường chơi kiểu khác , họ vào đây có phòng riêng , có bóng cười, thậm chí có cả ma tuý và mại da^ʍ đó ... - Uông Trác Thành bây giờ , hệt những bà hàng xóm có thể tám chuyện xuyên quốc gia xuyên lục địa .
- Cậu làm gì có tiền hả Uông Trác Thành ?
Vương Nhất Bác cũng vui vẻ nhâm nhi một ly Rio , thật cảm ơn vì sinh nhật không cô đơn, còn có họ bên cạnh nữa .
- Tớ đi nghe điện thoại chút!
Vương Nhất Bác thấy điện thoại rung liên hồi , thì ra là chú Ái gọi. Ở đây quá ồn , Vương Nhất Bác phải cố gắng tìm nhà vệ sinh để gọi lại .
"Dạ con chào dì,chú!"
"Ba đứa đi đâu mà gọi mãi cũng không ai nhấc máy thế ?"
"À hôm nay sinh nhật con nên bọn con rủ nhau đi chơi một chút , Tử Băng với A Thành chắc không để ý điện thoại thôi ạ !"
" Vậy chúc Nhất Bác sinh nhật vui vẻ nhé , chú và Đàn Đàn nhớ ba đứa lắm , có dịp sớm về nhé , lát đi chơi về rồi gọi sau , ba đứa chơi đi ! "
"Vâng ạ!"
Vương Nhất Bác toan cất điện thoại vài túi bước ra ngoài , thì nhìn thấy ở hành lang có một bóng dáng quen thuộc .
Tiêu Chiến một tay cầm điếu thuốc , tay còn lại ôm chặt eo một cô gái ngoại quốc , gương mặt hơi đỏ , có lẽ chắc cũng đã ngà ngà say . Vương Nhất Bác cứ ngỡ mình mắt kém , chỉ là giống anh thôi , nhưng thật sự , người đó chính là Tiêu Chiến . Sau khi hôn cô ta đến sưng đỏ cả môi, Tiêu Chiến mới quyến luyến rời đi , lại tiếp tục hút thuốc . Sau một năm không gặp , Vương Nhất Bác chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp lại anh trong hoàn cảnh này , càng không nghĩ Tiêu Chiến lại trở thành người thế này .
Vương Nhất Bác trong tim nhói lên một cái , vội vã quay đi thì đã nghe thấy giọng nói khinh bỉ của Tiêu Chiến :
- Ồ . Không ngờ lại gặp người quen ở đây ! Bên Mỹ chắc lại hết vui rồi nhỉ ?