Tiêu Chiến dựa vào tường , đôi mắt nhìn vô định , thở ra làn khói trắng xoá giữa không trung rồi ném điếu thuốc xuống đất , nhếch môi cười :
- Sao ? Tôi nói sai sao ? Hay đến bây giờ vẫn không muốn nhìn mặt tôi ?
Vương Nhất Bác toan bỏ đi thì Tiêu Chiến đã hung hăng kéo Vương Nhất Bác lại :
- Cậu bỏ đi là ý gì ? Thái độ này là sao ? Không có gì muốn nói sao ?
- Tôi không có gì để nói với anh cả !
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác một lượt , gương mặt đó không có gì thay đổi , cậu mặc áo pull quần jeans đơn giản , còn anh thì khác , một thân âu phục đen , miệng phì phèo thuốc lá , dạo này ngoài việc ban ngày quay phim , chạy show , ban đêm Tiêu Chiến lại thích tụ tập với hội con nhà giàu trong thành phố để chơi bời, mấy điếu thuốc cỏn con này, có là gì ?
- Haha ! Thấy tôi đáng sợ , đáng khinh bỉ sao ? Không phải nhờ phúc của cậu sao Vương Nhất Bác ? - Tiêu Chiến cười lớn , tiếp tục nhả khói thuốc vào mặt Vương Nhất Bác
Vương Nhất Bác ho sặc sụa một hồi, gặp được anh với tình trạng này, quả thực chẳng hay ho chút nào . Tiêu Chiến cớ gì phải hành hạ bản thân mình như vậy , tự đưa bản thân vào những sa ngã này có đáng không:
- Anh nên chú ý hình tượng của mình , để người khác thấy sẽ không hay !
- Tôi đếch cần , tôi thích bay nhảy tụ tập với bạn tôi , cậu cũng đếch có quyền quản xem tôi thế nào ? Hình tượng ư ? Giỏi thì vào đây mà chụp !
- Tôi không quản anh, tôi chỉ nhắc nhở anh thôi. Nếu anh đã ghét tôi đến thế , thì tôi xin phép , tôi có hẹn với bạn tôi rồi , anh cứ việc vui vẻ với bạn gái đi ! Làm gì anh muốn . Tôi không bao giờ muốn gặp lại anh nữa !
Vương Nhất Bác lạnh lùng hất tay Tiêu Chiến ra , đi thẳng xuống dưới .
Gương mặt Tiêu Chiến hôn cô gái kia cứ quanh quẩn trong đầu Vương Nhất Bác, cậu đau lắm , cậu chưa từng nghĩ phải gặp anh trong hoàn cảnh thế này , và cũng chưa bao giờ mong Tiêu Chiến thành một con người như thế . Vương Nhất Bác cười chua chát . Tiêu Chiến nói đúng, rất đúng , chính do cậu tạo nên Tiêu Chiến của ngày hôm nay không phải sao , vì việc cậu rời đi , với anh ấy lúc trước , là một vết thương quá lớn .
Bây giờ cậu biết rồi , giữa hai người có một khoảng cách quá lớn nhưng một hàng rào dây thép gai , dù cậu có cố chạy lại ôm anh ấy , thì cũng chỉ khiến bản thân và cả anh ấy chi chít những vết thương. Chỉ một khúc mắc sau một thời gian không thể nào hoá giải được , lại khiến cho hai người khổ đau chồng chéo không một lối thoát.
- A Thành, Tử Băng , chúng ta về nhà được không ?
- Sao thế Nhất Bác , đang vui mà !
- Về đi rồi tớ nói!
Nói rồi Vương Nhất Bác lủi thủi ra xe , trùm mũ kín đầu .
- Sao thế , có chuyện gì thế ?
- Tớ vừa gặp anh ấy !
- Anh ấy ?
Cả Uông Trác Thành cùng Ái Tử Băng vô cùng ngạc nhiên .
- Anh Chiến trước giờ đâu có đi Bar , em nghe nhầm không vậy ?
- Không, là thật. Tôi vừa gặp anh ấy , mặc âu phục rất chỉnh tề nhưng lại hút thuốc , hơn nữa còn đang ân ái với một cô gái ngoại quốc ở cuối hành lang tầng hai !Sau đó tôi với anh ấy cãi nhau, rồi tôi đi !
- Thật không thể tin được ? Sao anh và anh ấy lại cãi nhau !
- Ừ thì... anh ấy trách tôi chuyện ngày trước. Khoảng cách của tôi và anh ấy ... đã xa lắm rồi !
- Anh Nhất Bác , anh vẫn không định nói cho anh ấy biết sao ?
- Có gì để nói sao ? Ví dụ bây giờ coi cô là anh ấy đi! Chẳng lẽ tôi phải chạy đến và nói với anh ấy rằng tôi hiến giác mạc cho anh đấy , biết ơn tôi đi , coi như chưa có gì và chúng ta lại bình thường với nhau sao ? Có những thứ đã quyết định rồi thì không thể thay đổi được, anh ấy hạnh phúc là tôi vui rồi .
- Vâng. Vậy chúng ta về nhà .
Ái Tử Băng có chút ấm ức thay cho Vương Nhất Bác . Cái gì cũng không bao giờ nói cho ai , chỉ lặng lẽ chịu đựng một mình , không chừng thấy Tiêu Chiến trở thành một người như thế , Vương Nhất Bác lại dằn vặt tự trách mình cũng nên.
Ấy vậy mà Tiêu Chiến lại lái xe điên cuồng đến nhà Vương Nhất Bác . Ba người còn ngồi chưa nóng chỗ , đang định gọi điện cho chú Ái và dì Đàn , chủ nhà đã gõ cửa phòng họ , mặt đầy buồn bã...
- Này cậu Uông, cậu Vương. Hai cậu thu xếp chuyển đồ đạc đi giúp tôi với!
- Chuyển đi ? Chuyện này là sao ?
- Chẳng sao cả ? Có người mua nguyên cái chung cư này rồi. Nhưng họ chỉ cần căn của cậu để trước , phiền hai cậu dọn đồ đạc đi ngay và luôn giúp tôi!
- Chú đang nói cái gì thế ? Bây giờ chuyển nhà cũng phải vào ba ngày mới xong được , bây giờ đêm hôm tự dưng bắt bọn cháu chuyển đi , chú làm thế là vi phạm hợp đồng đó ! - Uông Trác Thành tức giận .
Ông ta cầm một sấp tiền đô ném thẳng vào mặt ba người , thản nhiên
- Tiền bồi thường đấy , cầm và cút đi .
- Căn chung cư cũ nát và căn phòng sập xệ này cũng có người cần sao ? Còn ai vào đây nữa ! - Uông Trác Thành lầm bầm .
- Thì sao ? Tôi thích được không ? Đây là nhà của tôi rồi, tôi thích làm gì chẳng được !
- Anh Chiến , anh đang làm gì vậy? Anh có biết như vậy rất quá đáng không ? - Cả Ái Tử Băng và Uông Trác Thành đều không ngờ Tiêu Chiến có thể trẻ con đến mức này .
- Đấy là việc của các người , muốn đi đâu thì đi !
Vương Nhất Bác chỉ im lặng không nói ,chỉ vào trong phòng xách vali ra trước mặt Tiêu Chiến :
- Tôi đi là được chứ gì ?