Tiêu Chiến cứ lái xe trong vô định , lại cảm thấy có chút đói , muốn tạt xe vào cửa hàng tiện lợi mua chút đồ ăn . Vừa nhặt được vài bịch snack , trong đầu đã vang lên tiếng Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác lúc nào cũng sợ anh đói , nên trong người không mang theo cơm Uông Trác Thành làm nhất định sẽ mua thật nhiều snack khoai tây anh thích ăn. Nhưng anh chưa bao giờ để ý đến điều đó cả , lần trước còn ném hết snack và bánh cậu mua cho xuống đất .Phải , Tiêu Chiến chẳng bao giờ có thể thấy dáng vẻ lồm cồm ngồi nhặt từng miếng snack rơi xuống đất cùng gương mặt đầy thất vọng của Vương Nhất Bác . Tiêu Chiến cứ thế , ngồi trong xe vừa ăn vừa khóc .
Thiếu đi Vương Nhất Bác , cuộc sống của Tiêu Chiến bỗng trở nên vô cùng tẻ nhạt, mặc dù Vương Nhất Bác cũng là một người nhạt nhẽo, chậm nhiệt, với người khác chẳng có chút thú vị gì .
Tiêu Chiến như một thói quen , đôi lúc lại lẩm bẩm :
"Vương Nhất Bác tôi đói ..."
"Vương Nhất Bác hôm nay không đi làm sao ?"
"Vương Nhất Bác tôi muốn tập đi xe mô tô !"
"Vương Nhất Bác , nếu cậu còn không trả lời , tôi sẽ trừ lương của cậu."
Mặc nhiên, chỉ là những lời độc thoại của anh , chẳng có ai đáp trả anh cả . Tiêu Chiến vào siêu thoại Bác Quân Nhất Tiêu , Tiêu Chiến đọc những bài fan couple viết về hai người , Tiêu Chiến nhìn những tấm ảnh chụp hai người , thậm chí là những tấm fan edit ... Tiêu Chiến cứ đọc hết , đọc hết những bài viết đó, chỉ lặng lẽ để lại một bình luận bằng một chiếc nick ảo : "tôi cũng nhớ hai người họ!"
Những ngày tiếp theo , Tiêu Chiến đi lang thang ở trường đua thành phố. Giải đua đã kết thúc rất lâu rồi , đến giờ chưa có sự kiện gì mới , trường đua chỉ có một vài người thích tốc độ đến tập luyện . Tiêu Chiến cứ ngồi đó cả buổi nhìn xe vòng qua vòng lại , nghe tiếng phanh , nẹt bô lại thấy một Vương Nhất Bác đang ở vạch xuất phát, chuẩn bị đội mũ bảo hiểm , lên ga rồi phóng lên thật ngầu, mạnh mẽ lao về phía trước rồi dẫn đầu với những khúc cua đầy điêu luyện , sau đó sẽ cầm cúp mỉm cười thật tươi với anh rồi vui vẻ chạy đến ôm lấy anh mà ăn mừng . Anh còn chưa đi được mô tô mà . Nhưng không còn ai ngồi sau nhẹ nhàng hướng dẫn anh nữa , không còn ai kiên nhẫn dạy anh cả buổi mặc dù sau đó người đó vẫn phải vui vẻ lái mô tô đưa anh về .
Tiêu Chiến khi đói lại chịu khó lái xe đến tận ngoại ô chỉ để được ăn há cảo , nơi mà anh cùng Vương Nhất Bác đã từng ăn . Dù chỉ có một mình , nhưng lần nào Tiêu Chiến cũng gọi hai phần, sau đó lại chỉ ăn hết một phần. Tiêu Chiến nhớ dáng vẻ của Vương Nhất Bác khi ăn , nhớ cái má mochi núng nính lúc nào cũng phải ăn cả hai cái há cảo cùng một lúc cho hai bên má phồng ra , vừa ăn vừa kể chuyện ngày xưa ở đây thế nào . Theo thói quen lại mua thêm rất nhiều quà bánh cho lũ trẻ trong cô nhi viện , vừa nhìn thấy anh bọn chúng đã vui vẻ chạy ùa đến , bọn chúng đã không còn nhớ tên anh là ai, chỉ biết đây là caca đi cùng với anh Nhất Bác của chúng, lũ trẻ hỏi Tiêu Chiến , rằng anh sao lại đi một mình, dạo này chúng không gặp Vương Nhất Bác nữa . Tiêu Chiến chỉ lắc lắc đầu :
- Em ấy đang bận lắm !
Uông Trác Thành vừa tan làm , thì Tiêu Chiến cũng đón Ái Tử Băng đến cùng . Uông Trác Thành còn đang ngạc nhiên , Tiêu Chiến đã tiếp:
- Tạo điều kiện cho hai người gặp nhau , không vui sao ?
- Không... ý em không phải vậy !
Uông Trác Thành vừa ấp úng giải thích , Tiêu Chiến lại nhìn Uông Trác Thành bằng một gương mặt vô cùng buồn bã :
- Uông Trác Thành, tôi muốn ăn cơm , cậu nấu cơm đi !
- Anh vào nhà đi , em đang nấu rồi .
Tiêu Chiến cười chua xót , chỉ là Tiêu Chiến rất nhớ , bữa cơm ở căn nhà nhỏ có ba người rất vui vẻ , những món ăn Uông Trác Thành nấu chẳng có cao lương mỹ vị nào có thể đổi được , sau đó hai người họ lại tranh nhau đi rửa bát , anh nằm ườn trên ghế sofa chơi game , lúc ngủ sẽ nằm cuộn tròn trong cơ thể rắn chắc của Vương Nhất Bác , sáng dậy sẽ cùng cậu ấy đi làm .
Một ngày Tiêu Chiến muốn uống rượu, Tiêu Chiến ngồi một mình trong nhà thi đấu tối om , nhưng lại thấy rõ mồn một Vương Nhất Bác , một tên nhóc nhỏ bé nhất trong đám vệ sĩ đang khó khăn hạ gục từng người một , dù có bị quật ngã bao nhiêu lần , trên người có bao nhiêu vết thương, vết bầm tím vẫn không thể bỏ cuộc , chỉ để được đến gần anh. Tiêu Chiến nhớ lại từng câu từng từng chữ trong quyển nhật kí . Một tên nhóc mới hơn hai mươi tuổi đã phải bươn chải ngày đêm ở ngoài xã hội khắc nghiệt, tập luyện, kiếm tiền điên cuồng để có thể lo cho bản thân , để có thể gặp anh. Người đó đã đợi anh hơn mười năm rồi , chẳng lẽ đến lúc anh biết anh yêu cậu ấy rồi, muốn yêu thương bù đắp cho người ấy rồi, thì người ấy lại không muốn đợi nữa sao? Tiêu Chiến muốn uống say , bởi vì có phải lần nào uống say khi thức dậy cũng ở trong vòng tay của Vương Nhất Bác phải không ? Nhưng lần này một người tửu lượng kém như Tiêu Chiến uống mãi cũng không say , phải chăng khi người ta đau lòng, càng uống lại càng thêm tỉnh phải không? Khi anh thức dậy,cũng là mình anh trên nền đất lạnh lẽo , chẳng có Vương Nhất Bác nào cả .
Tiêu Sở thấy Tiêu Chiến buồn bã tiều tuỵ từng ngày , thật ra cũng rất buồn . Nhưng cô càng chưa thể chấp nhận được chuyện này nếu hai người còn qua lại, nói gì đến việc bây giờ Vương Nhất Bác bỏ Tiêu Chiến mà đi với một người khác , cắt đứt mọi liên lạc khiến Tiêu Chiến đau khổ đến thế , Tiêu Sở chỉ càng thêm khó chịu với Vương Nhất Bác mà thôi.
Vương Nhất Bác từng ngày từng ngày cố gắng làm quen với bóng tối , vết thương vặt trên người do va đập vào nhiều nơi trong nhà, rồi không may ngã trên người cũng chẳng đếm nổi nữa , nhưng Vương Nhất Bác dần quen rồi, Vương Nhất Bác dần dần chấp nhận khoảng không màu đen trước mắt mình , đem nỗi đau âm ỉ rỉ máu mỗi ngày và nỗi nhớ người cậu yêu nhất cất vào một góc con tim , cố biểu hiện sự tích cực vui vẻ trước mặt chú Ái và dì Đàn , đôi khi có thể còn giúp được chú và dì làm việc nhà.
Uông Trác Thành và Ái Tử Băng thi thoảng mới về thăm Vương Nhất Bác được , càng thấy Vương Nhất Bác vui vẻ bao nhiêu , họ càng đau lòng bấy nhiêu, vì đó rõ ràng chỉ là vỏ bọc mà cậu cố gắng tạo ra mà thôi.
Từ ngày ở đây, Vương Nhất Bác mới biết chú Ái cũng rất thích xem các giải đua xe . Nghe thấy tiếng chú cổ vũ cuồng nhiệt cùng tiếng xe nẹt bô trên truyền hình, Vương Nhất Bác lại thấy tim rộn ràng kì lạ , vui vẻ nói :
- Ngày trước con cũng là một vận động viên đua xe khá cừ của giải trẻ thành phố đó chú !
- Thật không vậy ? Chú ít xem giải trẻ nên không để ý , không ngờ Nhất Bác giỏi vậy luôn . Bây giờ chú phải xem mới được ! - Chú Ái nghe Vương Nhất Bác nói vô cùng phấn khích,quyết định tra giải trẻ thành phố để xem biểu hiện trước đây của Vương Nhất Bác thế nào .
Xem đi xem lại một hồi , chú Ái lại tấm tắc khen :
- Nhất Bác nhà mình thật giỏi , thật ngầu!
- Vâng ! Con cũng hơi nhớ đường đua rồi!
Nhìn vẻ bình thản của Vương Nhất Bác , chú Ái cũng thấy trong lòng xót xa lạ kì , thằng bé cứ thản nhiên như vậy , nhưng làm sao một vận động viên đua xe mất đi đôi mắt lại có thể vui vẻ nói rằng hơi nhớ đường đua rồi.
- Không sao mà ! Rồi một ngày Nhất Bác có thể nhìn thấy , chú sẽ lôi cả Đàn Đàn đến cổ vũ cho con , được không ?
- Chú nhớ nha!
- Chú Ái mà lại , chắc chắn sẽ không nuốt lời !
......
Cuộc sống của Vương Nhất Bác bây giờ cứ yên ổn mà trôi qua như vậy, thấm thoắt cũng được một năm .
Còn Tiêu Chiến cũng chẳng có thời gian mà buồn nữa rồi , mắt đã bình phục, trở lại showbiz sau nhiều lùm xùm , Xài Tiểu Cách cũng nhận tội , còn công khai xin lỗi Tiêu Chiến , khiến Tiêu Chiến vừa trở lại showbiz đã thu hút được quá nhiều sự quan tâm , show và quảng cáo đếm không xuể, còn được lựa chọn là nam chính của quá nhiều dự án phim lớn.
Tiêu Chiến chỉ vùi đầu vào công việc, tại sao anh phải nhớ Vương Nhất Bác chứ? Cậu ta nói yêu anh cũng là thật , rời bỏ anh theo người khác cũng là thật. Tiêu Chiến nhớ lại khoảng thời gian đau khổ tự hành hạ bản thân , chỉ biết cười trừ . Ở cái thế giới thực tại đầy rẫy cám rỗ này, anh còn tin vào tình yêu khắc cốt ghi tâm giống như trong phim , thật nực cười. Nói là quên cậu ta thì có chút không đúng, Tiêu Chiến dành cho bản thân mình một chữ hận để nhắc nhở bản thân mình , càng phải cố gắng hoàn hảo hơn nữa . Xưa nay chỉ có người rời bỏ Tiêu Chiến anh phải hối tiếc , chứ anh chưa phải hối tiếc vì điều gì . Tiêu Chiến vẫn là Tiêu Chiến của ngày xưa, cố chấp nhưng cũng rất ngạo kiều , yêu được thì sẽ bỏ được , đau khổ như vậy đủ rồi . Chắc gì mấy lời xáo rỗng con người đó viết trong nhật kí đã là thật ? Tiêu Chiến chẳng muốn tin ai nữa cả , cũng trả lại tự do cho Ái Tử Băng rồi, em ấy muốn yêu thương ai thì là quyền của em ấy , em ấy cũng được truyền thông quan tâm rồi, sau đó anh cũng chẳng cần khổ sở che giấu mối quan hệ với con người kia , tốt nhất là nên buông tha cho em ấy .
———-
Ôi vãi tôi vừa gõ gõ gõ cật lực vl mà quên k ấn lưu mới tức chứ ngồi gõ lại lục tìm kí ức và chất xám muốn chớt 🤣🤣🤣
À nhân tiện nhiều người hỏi tôi là bao giờ cho hai người gặp nhau thì tôi xin trả lời là mai nha , nhưng gặp vui hay gặp buồn thì đó lại là chuyện của tôi nhé! Thân ái các cô, hôm nay tôi bị khó ở , gặp nhiều chuyện bực , đáng ra không nên viết truyện =))