Anh Đã Yêu Một Ngôi Sao Cô Đơn [Bác Chiến]

Chương 60

Vừa sáng sớm , Ái Tử Băng đang chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà cùng dì Đàn , dường như còn chưa an tâm , còn thì thầm với bà :

- Anh Nhất Bác còn mới phẫu thuật xong, thời gian đầu làm quen với bóng tối thật sự rất khó , con và A Thành không có ở đây mẹ với ba chịu khó thông cảm và giúp đỡ anh ấy nha , tính anh ấy có chút khó gần nhưng với người lớn thật sự lễ phép , với bạn bè cũng rất ấm áp .

- Mẹ sinh ra con đó Ái Tử Băng, còn phải dặn mẹ sao . Có thêm Uông Trác Thành hay cả cái cậu Tiêu Chiến gì đó mẹ cũng chăm được hết !

Dì Đàn vui vẻ

- Mẹ à , con với anh ấy không có gì , cũng là bạn bè bình thường thôi .

Nghĩ đến chuyện này , dì Đàn thấy Ái Tử Băng cũng chịu nhiều uỷ khuất rồi , chỉ khẽ xoa đầu cô:

- Có khó khăn mới là cuộc sống , con mới là một thực tập sinh , còn phải trải nghiệm nhiều , còn người ngoài nói gì , cứ mặc kệ đi !

Vừa nói xong thì chú Ái đã tay xách nách mang bao nhiêu đồ về . Thì ra là sáng sớm đã đi chợ mua thêm đồ , nào là bịt góc bàn , tủ để Vương Nhất Bác dễ bề đi lại , còn mua gậy dò đường cho cậu nữa . Từ sáng đến giờ , Uông Trác Thành cũng tích cực dắt Vương Nhất Bác đi mọi ngóc ngách căn nhà để Vương Nhất Bác có thể quen dần .

Vừa thấy chú Ái đang hăng hái bọc lại các mép bàn , Uông Trác Thành không khỏi cảm động , từ hôm qua đến giờ , Uông Trác Thành thấy ba mẹ "vợ" của mình đối xử với Vương Nhất Bác rất thật tâm ,cũng coi như có thể yên tâm gửi gắm Vương Nhất Bác ở đây rồi.

- Chú đã về rồi ạ !

- À, A Thành với Nhất Bác đây rồi , lại đây xem chú mua cho Nhất Bác cái gì này . -Chú Ái hớn hở đưa cây gậy cho Vương Nhất Bác. Có cái này Nhất Bác đi lại sẽ dễ hơn .

- Vương Nhất Bác sờ nắn cây gậy một hồi, vui vẻ :

- Cảm ơn chú nhiều lắm.

- Có gì đâu , A Thành dạy Nhất Bác cách sử dụng nhé . Ta đi bịt nốt góc bàn vào đã , xong rồi cả nhà mình ăn sáng .

Vừa ngồi xuống ăn cơm , chú Ái và dì Đàn thi nhau gắp thức ăn cho Vương Nhất Bác và Uông Trác Thành , khiến Ái Tử Băng phải phụng phịu :

- Con rốt cuộc có phải con ruột hai người không vậy ?

- Không , ngày xưa ta nhặt con ở bãi rác đó ! - Chú Ái cười lớn .

Tiếng cười vui vang lên khắp căn bếp nhỏ có lẽ là niềm an ủi cuối cùng xoa dịu trái tim đang ngày ngày rỉ máu của Vương Nhất Bác , khiến một đứa trẻ cô độc như cậu, hiểu cảm giác thế nào là gia đình !

Vì công việc Ái Tử Băng và Uông Trác Thành cũng chẳng thể ở lại nhà lâu được , được vài hôm đã phải rời đi , Uông Trác Thành còn cẩn thận giúp Vương Nhất Bác cài khẩu lệnh trên điện thoại , cần gì cứ mở máy bằng khẩu lệnh , gọi cho ai thì nói Siri gọi , Uông Trác Thành cũng lưu số mình, Tử Băng và bố mẹ cô giúp cậu rồi.

- Tớ phải đi đây , nghỉ việc nhiều quá thất nghiệp mất , có dịp sẽ tranh thủ về thăm cậu liền .

- Hai người còn có việc riêng mà, tớ ở đây còn có chú Ái dì Đàn , sẽ ổn thôi ! - Vương Nhất Bác vui vẻ trấn an Uông Trác Thành ! - Có việc tớ cũng biết gọi cho cậu mà, nếu cậu bận thì cứ tắt máy đi , rảnh gọi lại cho tớ.

- Được rồi được rồi hai đứa mau đi đi cứ lưu luyến có mà hết ngày ! - Chú Ái dì Đàn thúc giục .

Cũng đúng , về thành phố sớm cũng là tránh để Tiêu Chiến thêm nghi ngờ . Dù trong lòng lưu luyến, cuối cùng Uông Trác Thành và Ái Tử Băng cũng phải lên xe .

Tiêu Chiến mệt mỏi trở về nhà cùng mọi người sau tháng ngày đánh vật ở bệnh viện . Điều đầu tiên khi về phòng anh làm , là gọi điện cho Vương Nhất Bác . Nhưng đúng cậu ấy đã lên kế hoạch rời đi , làm sao anh có thể liên lạc được . Điện thoại chỉ tút tút vài tiếng thuê bao, wechat  cũng xoá anh luôn .Anh thật không thể tin nổi Vương Nhất Bác thay đổi nhanh với anh đến vậy , càng không thể tin nổi Vương Nhất Bác cứ thể mà biến mất khỏi cuộc sống của anh , chẳng còn chút dấu vết .

Anh muốn hỏi Uông Trác Thành , muốn hỏi rất nhiều lần nhưng lần nào Uông Trác Thành cũng chỉ nói không biết .

Uông Trác Thành vừa đưa Ái Tử Băng về nhà đã bắt gặp Tiêu Chiến đứng ở cửa tự bao giờ , đêm cũng đã muộn, vậy mà Tiêu Chiến lại đi một mình , người mặc một cây đen kịt từ đầu đến chân .

- Hai người đi đâu về vậy ?

- Bọn em... em đã là bạn gái anh ấy rồi , nên bọn em ra ngoài cùng nhau một chút thôi ! - Ái Tử Băng ấp úng .

Tiêu Chiến tức giận nắm chặt cổ tay Ái Tử Băng, gằn giọng :

- Em đừng quên em vẫn là bạn gái của anh. Em ra ngoài công khai tình cảm với cậu ta , để người khác bắt gặp thì thế nào ? Hai người, hai người có phải giấu tôi, lén lút đi gặp Vương Nhất Bác , đúng chứ ?

- Anh bỏ tay cô ấy ra đi . Em ra ngoài với cô ấy là em sai . Nhưng nếu bọn em muốn đi gặp Vương Nhất Bác thì cũng là đường đường chính chính , chẳng có gì phải lén lút. Em cũng nói với anh rồi, Vương Nhất Bác cậu ấy đang vui vẻ bên ở bên Mỹ với gia đình. Cũng chẳng bận tâm về anh như thế nào?

Nói rồi Uông Trác Thành đưa điện thoại của mình lên cho Tiêu Chiến xem .

- Nhìn ảnh cậu ấy đăng lên vòng bạn bè mà xem , xem có chút gì là đang buồn không ?

Tận mắt Tiêu Chiến thấy những bức ảnh Vương Nhất Bác đăng lên , cậu ấy cười rất tươi , bên cạnh một cô gái rất xinh đẹp , họ đang quây quần với nhau bên một bữa tiệc nhỏ.

Ái Tử Băng không thể nói đây chính là bữa tiệc chia tay để sang Mỹ của bạn cô được. Cũng may tính cô ấy hồ hởi , nhờ một chút là nhiệt tình giúp liền .

Thấy Tiêu Chiến có vẻ tin rồi , Uông Trác Thành tiếp :

- Anh nghĩ có ai rảnh để diễn những thứ này không? Anh là một minh tinh , anh còn có cớ là đánh lừa truyền thông , pr phim hay đánh bóng tên tuổi . Nhưng cậu ấy chẳng là ai cả , cậu ấy chỉ là Vương Nhất Bác thôi. Anh muốn trách cậu ấy cũng được , nhưng những lúc anh vui vẻ bên cạnh người khác có bao giờ anh nghĩ cậu ấy sẽ đợi anh đến tận sáng mà không dám ăn không ? Anh có bao giờ nghĩ cậu ấy ngày ngày phải cố gắng vất vả chịu bao nhiêu đau khổ để được bên anh không ? Anh có bao giờ nghĩ từng lời anh nói có thể rất bình thường nhưng lại khiến cậu ấy đau thấu tâm can không ? Cậu ấy cũng chỉ là một con người mà thôi, cậu ấy mệt rồi, anh cũng mệt, thì tốt nhất nên buông tha cho nhau đi , cậu ấy không muốn gặp lại anh , thì anh cũng đừng cố gắng tìm cậu ấy làm gì. Anh cũng nghe chị Tiêu Sở nói rồi, hai người, mãi mãi ở hai thế giới, không thể có kết quả tốt đẹp gì đâu!

Tiêu Chiến lại lầm lũi lái xe trở về, giống như người vô hồn, gương mặt nhợt nhạt chẳng biểu lộ một chút cảm xúc gì cả . Nhưng trong lòng thì đau , đau lắm . Uông Trác Thành nói không sai , vốn dĩ là anh làm khổ cậu trước , vậy suốt quãng thời gian anh nằm viện, chẳng lẽ Vương Nhất Bác chỉ quan tâm anh, ngọt ngào yêu thương anh như một sự thương hại hay sao ?

Tiêu Chiến cười khổ , sang Mỹ , còn sắp kết hôn ? Thật nực cười, bây giờ có cho người lục tung Mỹ lên để tìm cậu ta , thì làm được gì không? Hay như Uông Trác Thành nói, là phiền hà đến cuộc sống riêng của cậu ta bây giờ ?

—————————

Mưa + lạnh buồn quá...

P/S : tôi cũng muốn hai ng họ gặp nhau lắm nhưng theo mạch truyện thì phải từ từ các cô ạ !