Anh Đã Yêu Một Ngôi Sao Cô Đơn [Bác Chiến]

Chương 59

- Cuối cùng cũng đợi được đến ngày này, tôi biết chắc là mắt cậu Tiêu sẽ tiếp nhận giác mạc mới mà .

Giáo sư Hiên dù có chút buồn , nhưng dù sao mắt Tiêu Chiến cũng đã hồi phục , nên mừng cho anh mới phải.

Ông từ từ tháo băng mắt ra cho Tiêu Chiến , từng chút , từng chút một :

- Cậu từ từ mở mắt ra xem , nhẹ nhàng thôi !

Tiêu Chiến từ từ mở mắt , mọi thứ xung quanh từ mờ ảo , hiện ra từng chút một , rõ dần . Có mẹ anh Hiểu Thanh , chị gái anh Tiêu Sở đều đang rưng rưng nước mắt , còn người bạn gái hờ đối xử với anh rất tốt Ái Tử Băng thì lúc nào gương mặt cũng hớn hở như vậy, anh Vỹ thì im lặng không nói gì, nhưng người mà anh muốn nhìn thấy nhất , cuối cùng lại không có ở đây .

Sự rời đi của Vương Nhất Bác như vết thương cứa âm ỉ mãi trong trái tim Tiêu Chiến, chỉ là anh không thể làm quá lên như trước được , còn người thân của anh , dù thế nào họ cũng sẽ đau lòng .

- Nhìn thấy là tốt rồi , phẫu thuật giác mạc xong mắt của cậu cần được bảo vệ , theo dõi , nghỉ ngơi , ít nhất là một năm mới có thể lành hẳn , thời gian này dành cho bản thân để nghỉ ngơi đi, đừng có đi đóng phim hay quay show gì phải hoạt động dùng sức nhiều , ra ngoài hay quay show nhớ đeo kính, vừa thời trang lại bảo vệ mắt tốt hơn . Tôi biết tâm trạng của cậu không tốt, nhưng cậu có biết hàng ngày có hàng nghìn người đợi được ghép giác mạc và có may mắn được ghép , nên trân quý nó , cũng là lời cảm ơn đến người hiến tặng cậu.

- Phiền giáo sư rồi ! Cảm ơn ông nhiều !

Lúc này mọi người cũng đều cúi đầu cảm ơn giáo sư Hiên , ông chỉ gật đầu rồi lặng lẽ ra ngoài . Không biết giờ thằng nhóc cố chấp kia thế nào rồi ?

- Chiến Chiến , con nghe lời bác sĩ nhé , mẹ sẽ không cho con nhận phim trong năm nay đâu nhé!

Dì Hiểu Thanh vui vẻ cốc cốc đầu anh. Cũng lâu lắm rồi mới thấy bà cười , có lẽ vì thấy con trai của mình được nhìn thấy ánh sáng , tất nhiên phải vui rồi. Thật cảm ơn trời , thật cảm ơn người đã tặng lại giác mạc , chỉ cần hai đứa con của bà luôn bình an , bà sẽ chẳng cần ai cả , cũng chẳng cần phải đau khổ vì ai nữa.

- Không sao rồi mẹ , mọi chuyện qua hết rồi . Chiến Chiến sẽ luôn bên cạnh mẹ . A Sở , Tử Băng , cũng thật vất vả rồi !

Đến anh Vỹ cũng mếu máo mà không kìm được nước mắt , may mắn là cuối cùng người anh coi như em trai mình, cũng nhìn thấy được rồi . Còn Vương Nhất Bác , anh cứ ngỡ thời gian dài này hiểu được tâm tư cậu , nhưng cuối cùng vẫn là cậu đi mà chính anh cũng không biết lý do, nhưng có lẽ , tên nhóc đó có lí do riêng thôi , chuyện cá nhân có thể anh không hiểu , nhưng chuyện tên nhóc đó yêu Tiêu Chiến đến thế nào , anh làm sao có thể không biết ?

Thật trùng hợp , ở một nơi khác ...

- Vết mổ lành rồi , tháo băng cho cậu ấy được rồi ...

- Vâng , cảm ơn bác sĩ...

Uông Trác Thành rối rít cảm ơn bác sĩ , Vương Nhất Bác lại chỉ khẽ cười :

- Dù lành hay không lành tớ cũng có thấy gì đâu !

Uông Trác Thành nhìn Vương Nhất Bác , vẫn là ánh mắt trong veo đó , chỉ là, Vương Nhất Bác đã không nhìn thấy gì nữa rồi . Cậu ấy rời xa người cậu ấy yêu rồi , thế giới của cậu ấy , cũng chẳng còn màu sắc gì nữa rồi , vậy mà cậu ấy vẫn có thể lạc quan được , lạc quan đến nỗi khiến người khác thật đau lòng!

- Này cậu xem , Vương Nhất Bác tớ còn đẹp trai không ? Nhìn vẫn ổn chứ ?

- Ổn , lúc nào cậu chẳng đẹp trai ! Có điều ....

- Uông Trác Thành ngập ngừng .

-Điều gì ?

- Không đẹp trai bằng tớ!

Uông Trác Thành vỗ vỗ vai Vương Nhất Bác cười lớn .

- Được rồi , đợi chiều nay Tử Băng đến , chúng ta sẽ cùng đi . Tớ với cô ấy bàn kĩ rồi , tớ không để cậu sang Mỹ được đâu . Cậu về nhà cô ấy đi , có ba mẹ cô ấy chăm sóc, tớ với cô ấy ở đây cũng dễ đi lại thăm cậu . Thỉnh thoảng tớ còn báo cáo tình hình tiệm mô tô cho cậu nữa chứ . Cậu yên tâm , Tử Băng nói với ba mẹ cô ấy rồi , đồng ý với tớ , được không ?

- Tớ chỉ sợ ...

- Anh ấy không biết được đâu !

- A Thành cảm ơn cậu .

- Ơn cái đầu cậu! Bao lâu nay tớ với cậu khác gì người thân của cậu , cậu nói câu cảm ơn nữa , tớ đập chết cậu giờ ! - Uông Trác Thành khẽ đấm Vương Nhất Bác một cái .

Vương Nhất Bác chính ra , còn mong Ái Tử Băng đến hơn cả Uông Trác Thành , bởi vì sáng nay Ái Tử Băng có nói , anh Vỹ bảo hôm nay anh Chiến cũng tháo băng nên cô mới đi thăm anh Chiến , đợi cô ấy về thật tốt, có thể biết anh Chiến như thế nào rồi .

- Tử Băng , đến rồi sao ?

Vừa nghe thấy Uông Tra Thành gọi Ái Tử Băng , Vương Nhất Bác đã rối rít đến luống cuống :

- Tử Băng , anh Chiến sao rồi ? Anh ấy nhìn thấy được chứ ?

- Vương Nhất Bác lúc nào anh cũng thế ? Còn anh đấy , anh thấy thế nào ? Ổn chưa ? - Ái Tử Băng cũng vội chạy lại xem mắt Vương Nhất Bác tháo băng ra sẽ thế nào, cũng may là nhìn không có gì khác bình thường , chỉ là, cậu không thấy gì nữa rồi.

- Tử Băng nhìn mắt tôi đi , bình thường rồi mà, còn anh ấy , anh ấy thế nào ? - Vương Nhất Bác sốt sắng .

- Anh yên tâm , hôm nay giáo sư Hiên cũng dặn dò anh ấy đủ thứ rồi , anh ấy có thể nhìn lại được , anh yên tâm .

- Tâm trạng anh ấy thế nào ?

- Tuy anh ấy cố bình thường với mọi người , nhưng em biết anh ấy rất buồn .

- Được rồi được rồi , anh ấy không sao là tốt rồi , mọi chuyện sẽ dần nguôi ngoai thôi . A Thành cũng làm xong thủ tục rồi , vậy chúng ta về nhà thôi . - Vương Nhất Bác níu lấy tay Uông Trác Thành.

- Được ! Em gọi xe rồi , cũng qua nhà anh lấy đồ giúp anh luôn rồi , chúng ta về nhà em thôi!

Vương Nhất Bác thật sự rất xúc động , bởi trước giờ ngoài Uông Trác Thành , Tiêu Chiến và anh Vỹ , chẳng có ai thật sự đối xử tốt hay quan tâm cậu cả . Nay Ái Tử Băng còn cùng với Uông Trác Thành chăm sóc cho cậu , còn để cậu ở nhà cô ấy một thời gian , nhờ ba mẹ mình chăm sóc cậu .

- Cảm .. cảm ơn cô Tử Băng !

- Không có gì mà . Từ lúc em được gặp anh và anh Chiến , em thực sự rất quý hai người, cũng may mắn gặp được anh Thành , được ở bên anh ấy , thì anh khác gì người nhà của em đâu. Anh không cần khách sáo !

- Đúng đó , cậu lại muốn ăn đấm sao Vương Nhất Bác ?

- Cậu dám sao ?

- Được rồi được rồi , chúng ta về thôi ! Anh còn không mau đỡ anh ấy .

- Về nhà thôi !

Ngồi đến cả mấy tiếng xe lắc lư đế ê ẩm cả người mới về đến nhà của Ái Tử Băng .

Căn nhà nhỏ xinh không quá lớn nhưng cũng rất đầy đủ , lại còn yên bình, xung quanh non nước hữu tình , quả thực khiến người ta đôi khi muốn vứt bỏ cuộc sống ngột ngạt mệt mỏi mà tìm về.

- Ba , mẹ , Tử Băng về rồi đây !

Ái Tử Băng vui vẻ gọi lớn, lập tức trong nhà , hai người đang đeo tạp dề vội vàng chạy ra ngoài :

- Tử Băng về rồi sao ? Ba mẹ đang chuẩn bị toàn món con thích đây !

Ái Tử Băng vội kéo Uông Trác Thành và Vương Nhất Bác đến :

- Ba mẹ , đây là hai người rất thân với con , đã giúp đỡ con rất nhiều. Đây là Uông Trác Thành , đây là Vương Nhất Bác .

- Dạ, tụi con chào cô chú ạ !

Vương Nhất Bác cùng Uông Trác Thành lễ phép .

Ba mẹ của Ái Tử Băng vô cùng phấn khởi, vỗ vỗ vai cậu và Uông Trác Thành :

- Ta là ba của Tử Băng , gọi ta là chú Ái là được .

- Còn ta là mẹ Tử Băng , cứ gọi là dì Đàn cho gần gũi.

- Vâng ạ.

- Nào mấy đứa vào nhà nào, hôm nay dì chuẩn bị rất nhiều món ngon đó nha .

Chú Ái nhanh chóng giúp Uông Trác Thành đỡ vali:

- Để ta cầm lên phòng giúp con , hai đứa có muốn lên xem phòng bọn ta đã chuẩn bị cho Nhất Bác không?. Mấy đứa đi đường xa về cứ đi tắm rửa sạch sẽ rồi ăn cơm .

- Dạ phiền chú rồi ạ !

- Có gì đâu mấy đứa nhỏ này, ơn huệ gì . A Thành con đỡ bạn cẩn thận nhé !

- Vâng ạ !

Cả Vương Nhất Bác và Uông Trác Thành đều thầm cảm kích, có lẽ Ái Tử Băng đã kể rất kĩ với ba mẹ mình về họ , đến nỗi vừa về họ đã biết hai cậu tên gì , tình trạng Vương Nhất Bác thế nào mà hết mực nhiệt tình đối đãi . Vương Nhất Bác và Uông Trác Thành còn đều là cô nhi, vừa gặp hai người , lần đầu tiên trong đời , cảm nhận được một chút ấm áp của gia đình .

- Cậu tắm trước đi Nhất Bác ! Tớ giúp cậu chuẩn bị quần áo nhé !

- Nhà ta nhiều phòng tắm mà . A Thành sang phòng ta tắm cũng được, không phải đợi đâu , giúp Nhất Bác chuẩn bị quần áo là được . Ta xuống phụ Tử Băng và Đàn Đàn của ta dọn đồ ăn , mấy đứa tắm nhanh lên nha !

Nói rồi chú Ái hí hửng xuống dưới nhà . Uông Trác Thành cũng nhanh chóng đi lấy đồ cho Vương Nhất Bác rồi dìu cậu vào phòng tắm .

Cẩn thận kiểm tra nước, rồi xả nước ấm đầy bồn tắm , đặt tay Vương Nhất Bác lên:

- Tớ xả sẵn nước ấm ra rồi đó , cậu chỉ việc tắm thôi, đừng có sờ mò vòi nước cẩn thận bỏng đó , hoặc là vòi hoa sen sẽ xịt cậu ướt chết ! Nhất Bác à, tớ biết thời gian đầu mọi chuyện sẽ rất khó khăn , nhưng dần sẽ ổn thôi.

- Tớ biết rồi mà , mấy việc cỏn con này cậu không phải lo . Cậu cứ giúp tớ thế , đến lúc cậu đi rồi tớ lại không tự làm đươc. Cứ để kệ tớ đi , rồi tớ sẽ quen thôi!

- Rồi , có gì nhớ gọi tớ ! Tớ đi tắm đây !

- Được rồi mà , tớ biết rồi ! Đi mau , tắm nhanh không mọi người chờ .

Quả thực , trước mặt Vương Nhất Bác lúc này là một khoảng tối đen , Uông Trác Thành đóng cửa vào rồi , Vương Nhất Bác mới ngồi sụp xuống , thật sự cảm giác không thấy gì hết , quả thật rất đáng sợ , nó chẳng hề dễ chịu chút nào. Vương Nhất Bác thật sự muốn khóc , thế nhưng đã tự nhủ bản thân không thể vì chút chuyện cỏn con này mà rơi lệ , hơn nữa , đã tặng giác mạc của mình cho Tiêu Chiến , Vương Nhất Bác tuyệt đối không hối hận , dù có cho cậu lựa chọn thêm trăm nghìn lần nữa , cậu vẫn sẽ chọn thôi . Cậu còn tự nhủ , cậu hiến giác mạc ngay, anh được phẫu thuật ngay mà còn phải tĩnh dưỡng ít nhất một năm mới hồi phục hẳn, vậy để anh đợi người khác hiến giác mạc thì đến bao giờ, thật may , thật may...

Lần đầu tiên tắm thì không có vấn đề gì vì Uông Trác Thành đã chuẩn bị hết , chỉ là đến lúc mặc đồ xong Vương Nhất Bác loạng choạng tìm cửa ra , không may quơ phải cốc đặt trên bồn rửa mặt , khiến nó rơi xuống vỡ tan tành.

Uông Trác Thành vừa tắm xong, còn cả chú Ái cũng vội chạy lên mở cửa cho Vương Nhất Bác .

Vương Nhất Bác run run , tay sờ soạng khắp nơi nhặt những mảnh cốc vỡ lên , Uông Trác Thành và chú Ái nhìn đôi tay cậu bị mảnh cốc cứa đến chảy máu , trong lòng xót xa cùng cực. Uông Trác Thành vội chạy lại đỡ Vương Nhất Bác dậy :

- Cậu không may làm vỡ cốc thì phải gọi tớ chứ !

- Không, tớ không sao ? Tớ làm vỡ cốc rồi , nhặt lên không có người dẫm vào thì chết .

- Cậu nghĩ năng lực của cậu bây giờ nhặt được sạch sẽ vụn sứ trên nền nhà sao ? Tay cậu chảy máu hết rồi!

Chú Ái cũng vội đỡ Vương Nhất Bác cùng Uông Trác Thành , vỗ vỗ vai cậu :

- Không sao mà, con mới từ bệnh viện về , việc gì cũng từ từ thôi, vỡ cốc chú Ái mua cái mới , chú Ái thiếu gì tiền . Việc gì chú và Đàn Đàn cũng làm được , may mà có Nhất Bác về để chú dì chăm sóc , chứ Tử Băng cứ đi suốt, chú và mẹ nó sắp chán chết rồi .

Nói rồi chú Ái vội gọi Ái Tử Băng lên :

- Băng Băng mau cầm băng gạc lên cho Nhất Bác nhé !

Ái Tử Băng vừa nghe ba gọi , hớt hải chạy lên .

- Con mau băng vết thương lại cho thằng bé .

- Vâng!

Uông Trác Thành dìu Vương Nhất Ba ra để Ái Tử Băng cẩn thận sát trùng rồi dán băng gold lên giúp Vương Nhất Bác , còn chú Ái nhanh nhẹn lấy chổi ra quét sạch đống vụn sứ đi , vui vẻ :

- Đó , chỉ cần gọi chú Ái , 5 giây là xong! Rồi ba đứa xuống ăn cơm nào !

- Dạ vâng!

——-

Hôm nay viết dài gấp 3 bình thường, ghê thật 🤣🤣🤣

Chết rồi , tôi lại bị hội chứng sợ kết thúc r các cô ơi huhu