Editor: Hạ Phu Nhơn.
Dung Khâm nét đẹp khác hắn người thường, sau khi nhấm nháp xong long khẩu (miệng rồng) của tiểu hoàng đế, trên gương mặt thanh tuấn không giống người thường rốt cuộc cũng có một tia nhân tình, du͙© vọиɠ háo sắc nhanh chóng biến mất, đôi môi mỏng đỏ mọng chan chứa ý cười, tựa hồ sung sướиɠ lại tham lam không thỏa mãn.
"Sào Bệ hạ lại lừa vi thần, rõ ràng là rất ngọt."
Mềm mại ngọt ngào, thấu đến tận xương, thật khiến người ta muốn phát cuồng.
Sở Luyến bị nam nhân này gặm nhấm miệng nhỏ đến hoảng sợ, mà thủ phạm gây chuyện còn nói ẩu nói tả, theo bản năng tay nàng run rấy hưởng đến mặt Dung Khâm. Đôi tày yếu ớt căng chặt đánh vào gương mặt ưu nhã cao quý, phát ra tiếng vang thâm thúy.
Bang !
Dung Khâm hơi nghiêng đầu, dưới ánh đèn không sáng lắm, gương mặt thanh nhã tuấn mỹ hiện lên một tầng u ám, trong không khí tĩnh mịch ngưng kết lại, hắn chậm rãi quay đầu, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Sở Luyến đánh hắn, vuốt ve các xương ngón tay mảnh mai nhô ra, chỉ cần hắn hơi dùng lực, cánh tay nhỏ này của nàng cũng sẽ bị phế đi.
"Tính tình Bệ hạ thật lớn, cảm thấy thần không được nếm long khẩu sao?"
Từ nhỏ Sở Luyến đã không có gan lớn như vậy, Lâm thị nơm nớp lo sợ nuôi dưỡng suốt mười năm trong lãnh cung, tính tình nàng cũng dần mềm nhũn ra.
Đáng thương hơn nữa, nửa năm này nhìn thấy Dung Khâm nhiều lần hành động ác độc, càng thêm sợ hãi nam nhân này, sau cái tát vừa rồi, nàng đã thấy hối hận.
Nàng nhìn tay mình mà tim đập thình thịch, đôi mắt ướŧ áŧ không dám chớp mắt, vì sợ mở mắt sẽ mất tay.
"Bàn tay Bệ hạ mềm mại đẹp để như vậy, còn nhiều hữu dụng, thần sao nỡ lòng chặt đứt, ngoan, tự mình mở miệng ra." Hắn buông lỏng tay, rồi lại bóp sau cổ nàng, ra lệnh cho nàng bằng cách ôm nàng trong tay.
Sở Luyến có chút phẫn uất sợ hãi, đầu óc choáng váng càng thêm hỗn loạn, nhận thấy lòng bàn tay sau gáy càng tăng thêm lực độ, mới run rẩy mở miệng, đôi môi hồng nhuận sắc sớm đã bị Dung Khâm mυ'ŧ đến kiều diễm, hàm răng trắng sáng chỉnh tề mở ra một chút, lưỡi mềm nhỏ xinh tú mị muốn tránh cũng không được nên chỉ còn cách lộ ra tới.
"Thật ngoan."
Dung Khâm nhướng mày, ánh sáng mềm nhu hiện lên nơi khóe mắt, lúc này lệ khí cũng dần rút lui, để lại thần sắc ôn hòa.
Đầu ngón tay hắn phác hoạ viền môi nàng, tựa như đang mân mê cánh hoa mềm, hắn đưa ngón tay bỏ vào miệng nàng, ái muội chạm đến miệng thơm, ung dung thưởng thức từng tia biến hóa trên gương mặt của tiểu hoàng đế.
Hắn muốn nhìn thấy đến tột cùng nàng sẽ chán ghét hắn đến mức nào, tiểu gia hỏa đáng thương này càng ngày càng ngụy trang tốt hơn.
"Ngậm lấy."
Ngón tay với những khớp xương rõ ràng đảo qua môi lưỡi khiến nàng phát ngứa, đầu ngón tay mát lạnh có một lớp chai mỏng làm đầu lưỡi Sở Luyến đau đớn, nhíu chặt mày dùng môi ngậm lấy ngón tay hắn, gương mặt ửng hồng ốm yếu của nàng như những đoá hoa mùa xuân tụ lại tươi sáng diễm lệ. Không cần nhìn kỹ, cũng biết nàng đang vô cùng phẫn uất.