Editor: Hạ Phu Nhơn.
Sở Luyến khắc chế kháng cự, ngoan ngoãn ngậm lấy ngón tay Dung Khâm, rồi mặc cho hắn đâm thọc một cách nhẹ nhàng trong khoang miệng nàng. Vốn dĩ là hành động bình thường không có gì ngạc nhiên, nhưng bị hắn cố tình cắm vào rút ra có chút quỷ dị dâʍ đãиɠ. Lòng bàn tay hắn ma sát đôi môi kiều diễm của nàng, dùng các phương thức khác nhau cảm thụ được làn môi trơn mềm của nàng. Cắm vào hơi sâu chút và kẹp giữa hàm răng trắng tinh, khuấy động khoang miệng khiến đầu lưỡi nhỏ bé hơi run rẩy làm nước bọt quấy dính, một ngón tay nữa của Dung Khâm lại tiến vào trêu chọc.
"Ô...!"
Khuôn mặt nàng tựa như nhiễm phấn, cố sức giương môi, rõ ràng không thể ngậm hết hai ngón tay này, một sợi nước trong suốt chảy dọc theo ngón tay thon dài mảnh khảnh của hẳn, Sở Luyến thút thít, khóe mắt đỏ lên, bàn tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo Dung Khâm, phi ngư dệt kim phức tạp trên trường bào khiến lòng bàn tay đau nhức. "Nếu Bệ hạ lại dùng ánh mắt như vậy nhìn thần, e rång mọi chuyện không dừng lại ở đây."
Hắn trầm thấp mỉm cười, trong ánh mắt thanh nhuận lộ ra một tia nóng bỏng, mà xưa nay chưa bao giờ xuất hiện.
Tất nhiên Sở Luyến nghe không hiểu ý tứ trong lời nói này, nước bọt chảy ra nhiều hơn, cảm thấy cực kỳ xấu hổ, ngoan ngoãn bất chấp nắm lấy ngón tay đang đâm thọc của Dung Khâm, trung y thêu long phượng đơn bạc, lướt qua ngón tay trong miệng làm người khó chịu, trong thâm tâm không ngừng kêu gào đáng sợ chống lại vật cứng giữa hai đùi.
Trong lúc nguy hiểm, thân mình nhỏ xinh căng thẳng đến đáng thương.
Dung Khâm rút ngón tay ra tới, kéo theo sợi nước như chỉ bạc trong suốt, phía trên còn dính hương hoa nhài mật quế, ước chừng là do viên Hương hoàn mấy ngày trước cấp cho Sở Luyện bồi bổ thân thể, tuy hắn có thói ở sạch, cũng không nhịn được đưa ngón tay đặt ở trước môi mình và dùng đầu lưỡi liếʍ láp chất lỏng trong suốt.
Đó là ngón tay vừa rồi hưởng qua thơm ngọt trong miệng nàng.
"Long tiên (Nước bọt) của Bệ hạ có hương vị cực kỳ thơm, thần cực thích." Với dung mạo anh tuấn mỹ lệ của hắn, dù đang nếm nước bọt của người khác cũng làm đến vui mắt, ưu nhã mỹ lệ.
Thật là một tên hoạn quan đáng chết không biết xấu hổ, hành vi biếи ŧɦái của hắn khiến cho Sở Luyến tức giận, đột nhiên cổ tay bóp chặt sau gáy buông lỏng, vốn dĩ cho rằng hắn muốn buông tha nàng, lại không phòng bị Dung Khâm ôm lấy eo nhỏ, một phen ấn nàng trên long sàng.
Buông ta ra -- làm càn !"
Nàng chỉ vừa kịp hô lên vài chữ này, đã bị mắc kẹt ở trong chiếc chăn hình rồng mềm mại như mậy, trong phút chốc đã bị nam nhân tuấn tú áp chế không thể động đậy, khoảng cách gần gũi thân cận quá mức làm hô hấp của nàng đều trở nên hỗn loạn.
Lúc này đây, Dung Khâm càng làm cho người ta sợ hãi, chiếc lưỡi ấm áp liếʍ láp đôi môi đỏ mọng diễm lệ của nàng, hương thơm ngào ngạt từ hơi thở lạnh lẽo xông thẳng vào mặt nàng, có phần dồn dập, có phần nóng bỏng, hôn lên môi trên lướt vào hàm răng, hắn dùng sức áp bách sự kháng cự của nàng.
"Ưm - không ! Ưʍ..."