Editor: Hạ Phu Nhơn.
Hắn tận tình phóng thích bản chất thô bạo không phù hợp với dáng vẻ của mình, vẻ ngoài thanh lãnh trước đây đã hoàn toàn bị phá hủy vào lúc này, hắn ẩn giấu bản chất mãnh thú cuồng nhiệt đè ép thiếu nữ mềm mại thơm tho, hôn thật mạnh, hút thật sâu, tham lam chiếm hữu nàng hết thảy.
Tiếng thở dốc càng lúc càng năng nề, đôi tay xoa vuốt đường cong mảnh khảnh của nữ hài, toàn thân nàng đang run rẩy, thậm chí đang khóc, nhưng đầu lưỡi hắn vẫn mạnh mẽ chiếm đoạt, hút chặt không thể thoát ra được.
Cứ như vậy, càng hôn kịch liệt đáng sợ, tựa như ăn tươi nuốt sống liếʍ lấy mật hoa, hút lấy hương thơm từ miệng nàng, Sở Luyến dùng sức đấm đánh vào đầu vai Dung Khâm, bị hắn kẹp vòng eo mềm mại liên tục giấy giụa ở giữa hai chân, hắn cường thế chiếm cứ hô hấp của nàng, khuấy động chất lỏng trong miệng đến nghiêng trời lệch đất, quấn quýt dây dưa với sự ẩm ướt nóng bỏng trong miệng hắn. Tiếng nước ướŧ áŧ quấn quanh dâʍ ɭσạи không ngừng tràn ra trong miệng nàng.
Khi tiếng khóc của nàng yếu đi, lực đánh cũng mềm nhũn, hắn mới lưu luyến rời khỏi đôi mối mềm mại của nàng, để làn không khí tràn ngập miệng thơm, hẳn giữ một khoảng cách để cảm thụ được tiếng thở dốc của nàng.
"Đây quả thật là khí nhả như lan, hấp dẫn mê người, làm sao bây giờ, long khẩu của bệ hạ không đủ để cho thần ăn, còn thỉnh bệ hạ rũ lòng thương, đút nhiều long tiên cho thần một chút."
Từ trước đến nay, khi ở trước mặt nàng, hẳn đều tự cho mình là thần, tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghĩa quân thần, chỉ có những lúc như thế này, hắn mới tự xưng là vi thần khiến cho Sở Luyến không ngừng bất mãn, đầu óc chỉ có thể nghĩ ra những từ ngữ ác độc nhất, trăm ngàn năm qua, có thần tử nào dám đem hoàng đế đè trên long sàng mà không ngừng sờ soạng thân mật không?!
Dung Khâm hiển nhiên là người duy nhất không biết sợ hãi. Nụ hôn mãnh liệt đến nỗi vạt áo nàng đều bị xé toạc ra, lộ ra tảng da thịt trắng nõn mềm mại như sương, tuy tuổi tuy nhỏ, nhưng cần cổ trắng như tuyết đã thon dài xinh đẹp mê người, hầu hết những nơi hắn chạm qua đều không chịu được mà trở nên ửng hồng, quả thật vô cùng mịn màng oánh nhuận.
Trong khoang miệng giữa môi toàn là hơi thở nồng đậm của hắn làm Sở Luyến khó chịu, đôi môi nhỏ sưng tấy run lên, đối mặt đẫm nước hung hăng trừng mắt nhìn Dung Khâm.
Chỉ nghĩ đến nếu một ngày có thể cầm quyền, nhất định chém ngàn vạn nhát đao lên tên thiến nô đáng chết này mới có thể hoàn lại cơn hận ngày hôm nay của nàng.
Đôi mắt trong veo màu hố phách của Dung Khâm dường như có thể nhìn thấu hết thảy, tiểu hoàng đế mà hắn nuôi dưỡng nửa năm, càng có thể nhìn thấu tận xương tủy. Ngón tay hắn vuốt về đôi môi đỏ mọng nước diễm lệ của nàng, đôi môi mỏng của hắn nhếch lên nụ cười mê hoặc.
"Bệ hạ đang suy nghĩ gì vậy? Để thần đoán xem, là muốn học theo người đi trước, nhẫn nhục chịu đựng, nắm gai nếm mật, để ngày sau thời thế thay đổi mà gϊếŧ ta sao?"
Hắn nói quá đúng, khiến cho Sở Luyến kinh hãi hoảng sợ, dù sao thì tính nàng vẫn còn trẻ con, sức nhẫn nại không đủ, nàng vẫn là một đứa trẻ trong thời kì phát triển nên dù chỉ một lóng tay của Dung Khâm trêu chọc nàng đã giống như một con mèo nhỏ bị dẫm phải đuôi, xù lông ngay lập tức, mắt hạnh xinh đẹp trừng to, gan lớn quật cường lại nổi giận.
"Đúng ! Trẫm, trấm đường đường là hoàng đế... Sao phải khom người trước loạn thần tặc tử."
Thật hay cho một câu loạn thần tặc tử, khiến cho Dung đốc chủ làm càn đứng trên trăm triệu người không khỏi nở nụ cười, hắn ôm lấy tiểu hoàng đế khả ái rồi hôn mạnh nhiều lần.
Hắn quả thật không đành lòng nói cho nàng biết, nếu không có kế hoạch nhiều năm của hắn, chỉ sợ thân phận công chúa thật của nàng đã sớm xuống âm tào địa phủ mà xưng trẫm...