Editor: Hạ Phu Nhơn
Thời điểm Phương Thượng Cung bưng khay mạ vàng tiến vào, cung kính cong eo khom người, trầm ổn cúi đầu đi vào hai bước, ánh mắt không khỏi nhìn về phía long sàng, cảm thấy Dung Khâm hoàn toàn không kiêng kỵ, cả gan làm loạn ôm tiểu hoàng đế.
"Đốc chủ, bệ hạ bệnh nặng chưa khỏi, chớ để chân trần ngoài chăn bông."
Sở Luyến ốm yếu thân hình lả lướt nhỏ xinh mặc một bộ trung y màu vàng miễn cưỡng ngồi trong lòng ngực Dung Khâm, bàn chân nhỏ nhắn trắng hồng đang bị Dung Khâm mân mê trong lòng bàn tay, gót sen nho nhỏ cũng không lấp đầy bàn tay to lớn của hắn.
Dung Khâm cười như không cười nhìn Phương Thượng Cung liếc mắt một cái, thái độ uy nghiêm áp bức khϊếp người khiến nàng không dám nhiều lời, tay run rẩy đặt khay để chén thuốc trên ản kỉ, sau đó thật cẩn thận rời khỏi tẩm cùng.
Sở Luyến né tránh cánh tay ở bên hông mình, bởi vì bệnh nặng còn cô sử dụng ít sức lực, khiến nàng thở dốc không đều ở trong lòng ngực Dung Khâm, mặc cho hắn mềm mại vuốt ve, khoé mắt hạnh nhỏ ngấn lệ đỏ hoe trông đáng thương giống như con mèo nhỏ, nhưng trong nội tâm lại ẩn chứa tâm tư không thông minh.
Dung Khâm cúi đầu, kim quan giữa tóc rũ xuống, hai sợi tua rua đong đưa trên khuôn mặt ưu nhã, khóe mỗi mang theo ý cười, vỗ nhẹ vòng eo mềm mại của Sở Luyến, cánh tay hơi hạ xuống vị trí quá mức riêng tư, khiến Sở Luyến hơi choáng ngợp kẹp chặt hai đùi.
Trong nửa năm qua, Dung Khâm thường xuyên có những hành động thân mật quá mức, không hề phân biệt quân thần, làm Sở Luyến bao phen sợ hãi.
Nàng không biết những hành động đó có ý nghĩa thế nào...
Khi đút thuốc, Dung Khâm cũng không đặt tiểu hoàng đế trở lại long sàng, nhẹ nhàng múc từng muống, từng muỗng trong chén thuốc đưa tới miệng nàng, nhìn nước thuốc màu đen rót vào đôi môi hồng như cánh hoa nhỏ, ánh mặt hắn trầm xuống, vươn tay lấy khăn lau nước thuốc còn sót lại trên khóe miệng Sở Luyến, phương diện hầu hạ người này của hắn vô cùng cẩn thận tỉ mỉ.
"Thật đẳng..." Từ cổ họng đến tận gốc lưỡi đều cảm thấy chua xót, buồn nôn, Sở Luyến không uống được nữa, đẩy tay Dung Khâm ra, đau khổ lắc đầu.
"Phải không?"
Dung Khâm có vẻ do dự, dùng ngón tay vuốt ve môi Sở Luyến, ánh mắt trong vắt nghiêm nghị hiện lên một tia kỳ quái, Sở Luyến còn chưa kịp phân biệt rõ ràng, đã thấy gương mặt tuấn mỹ của Dung Khâm đột nhiên đè xuống.
Trong khuôn miệng nhỏ nhắn đang ngơ ngác mở ra, có thứ gì độ khác lạ xông vào!
Lưới của nam nhân rất lớn, ẩm ướt nóng bỏng lấp đầy khoang miệng thơm nhỏ của nàng, khuấy lên mùi thuốc đẳng trong đầu lưỡi, thân mật khăng khít cuốn lấy lưỡi nàng, dùng sức quấn quanh, liếʍ qua hàm trên, đảo qua hàm răng.
"Ô!"
Sở Luyến ý thức được điều này khổng đúng, vừa muốn giãy giụa, lại bị ngón tay thon dài như ngọc của Dung Khâm bóp lấy cắm, sau đầu cũng bị tay hắn cố định chặt chẽ, nụ hôn ban đầu có chút mới la, sau vị đẳng là dư vị ngọt ngào, bản năng nam nhân dần bộc lộ.
Nụ hôn tinh tế kéo dài, giao hoà nước bọt của hai người, nàng yếu ớt nức nở, hắn mạnh mẽ đoạt lấy.
Sở Luyến gần như nghẹt thở, há miệng nuốt chất lỏng tiết ra, trong đầu mê loạn mơ hồ, cảm giác ẩm ướt trong miệng từ từ rời đi, nàng tựa như vừa đến địa ngục một chuyến, mất hồn mất vía, phía sau lưng đều toát mồ hội lạnh.