Editor: Hạ Phu Nhơn.
Sở Luyến chỉ cảm thấy Dung Khâm hôm nay tệ quá mức, sau khi nghĩ lại o hắn nói, ước chừng đã hiểu ra mấu chốt của vấn đề.
"Khi Trinh ca ca đưa những đồ vật dân gian đó, vì trẫm chưa từng nhìn thấy qua, cho nên rất thích..."
Nàng rối rắm cắn môi, khi hàm răng buông ra, dấu răng in lên cánh môi hồng nhuận tươi đẹp, khi Dung Khâm nhìn lại nơi này, mặt phấn kiều diễm của nàng biểu tình khϊếp sợ, khiến trong đầu hắn hiện ra rất nhiều ý tưởng den tối, nhiều dục niệm tràn đầy dần bộc lộ ra bên ngoài.
"Nếu nói như thế, là do chúng thần thất trách, tự ý cho rằng cung phụng bảo vật trong thiên hạ có thể khiến bệ hạ vui cười, nhưng lại không sánh bằng những vật phàm tục trong dân gian." Hắn cầm thìa bạc khuấy đều, đem canh ngọc nhĩ ngọt nị đút vào trong miệng Sở Luyến.
Giọng nói thanh lãnh trầm ổn không khỏi khiến Sở Luyến cảm thấy bất an. Trong nửa năm nay, Đốc chủ đại nhân cực kì nhân đạo giăng lưới cướp bảo vật khắp thiên hạ tiễn đưa về cung Vạn Khánh như nước, nhưng vì thân phận thiến nô bên cạnh mà nàng căm hận hẳn.
Chẳng qua hôm nay, Sở Trinh chỉ dâng chút đồ vật tầm thường, nếu nàng yêu thích vui cười thoải mái không buông tay, có thể nào chọc giận hẳn hay không? Ngoan ngoãn nuốt xuống canh ngọt trong miệng, Sở Luyến năm lấy ống tày áo Dung Khâm, thấy hằn sắp đút tới một muỗng nữa thì lắc đầu nguầy nguậy nói: "Đồ vật Đốc chủ đưa cho, trẫm cũng rất ưa thích... Thật sự trẫm ăn không được nữa."
Tuy rằng biểu hiện yếu thế mềm mại nghe rất dễ chịu bên tai, nhưng sự khó chịu trong lòng Dung Khâm chưa từng giảm đi, cầm lấy thìa bạc khuấy canh trong veo lóng lánh trong bát, hắn khẽ nhúc nhích, ôn hòa hàm chứa một tia như có như không cười nói : "Thật sự ăn không được? Nhưng còn nhiều như vậy, bệ hạ nhẫn tâm lãng phí sao."
"Vậy thì, nếu không... Ngươi ăn đi?" ánh mắt dịu dàng của Sở Luyến nhìn vào đôi mắt trong veo của hắn, buột miệng thốt lên, sớm nhớ ra người này có thói quen sạch sẽ khác thường nên vội vàng nói: "Hay là thôi đi."
Đang nói chuyện, Dung Khâm lại đem thìa bạc đặt vào trong tay nàng, khuôn mặt ôn nhuận như ngọc tựa như tranh vẽ, nhếch lên khoé mội: "Thần đã thay bệ hạ giải quyết, không biết bệ hạ có thể nhọc lòng đút cho thần ăn được hay không."
Khoé miệng Sở Luyến giật giật, trướng khí phập phồng trong bụng tựa như sông cuộn biển gầm, nghiến răng nghiến lợi đem thìa đút vào trong miệng Dung Khâm, chỉ hận đó không phải là lưỡi dao sắc bén, nhưng hắn càng thêm không có một mũi ngậm lấy thìa bạc, liếʍ láp một lúc lâu mới chịu nhả ra..
"Thật sự rất ngọt ngào, còn có hương vị của bệ hạ."
Tựa như mật hoa quanh quẩn giữa môi rằng, ngọc nhĩ mềm mại ngọt ngào thấm vào ruột gan, mới vừa rồi còn để thìa bạc vào trong miệng nàng, tựa hồ có chút hương vị thơm ngọt còn sót lại của nàng để lại cho hắn dư vị vô cùng vô tận.
“Ngươi!"
Sở Luyến tức giận đến nỗi tay run lên, mắt thấy Dung Khâm lại đè mình xuống, nhớ tới mấy ngày trước đây bị hắn hàm ăn hút lấy, một tay vội vàng che miệng lại, một tay nắm lấy chén canh Phi long bằng bạc trên mép bàn, trực tiếp đập trên đầu của hắn...
Lần này, trời đất đảo lộn.