Nàng Dưới Lớp Long Bào

Chương 16: Phiền Bệ Hạ cũng đút thần ăn một lần? (H cao) (2)

Editor: Hạ Phu Nhơn.

Phanh ! Bọt nước tung tóe văng khắp nơi, y phục còn chưa được cới ra, Sở Luyến đã bị ném trực tiếp vào trong bể tắm nước nóng, cánh hoa tươi mới theo làn nước nhộn nhạo kịch liệt, sương khói ấm áp lượn lờ, tiểu nhân nhi chìm vào trong làn nước, mãnh liệt giãy giụa, một cánh tay trần trụi như ngó sen ra sức vùng vẫy trên mặt nước, khó khăn lắm nàng mới nắm được thành bể bằng gạch ngọc bích.

"Khụ khụ!!"

Sau khi liên tiếp sặc vài ngụm nước bọt, ghé vào trên thành bể sặc sụa không ngừng, kim quan trên đầu cũng rớt xuống, mái tóc dài xoay tới lui ướt loạn nhỏ giọt róc rách, mặt phấn như ngọc trở nên trắng bệch nhìn Dung Khâm bắng ánh mắt sợ hãi.

Nam nhân đứng bên cạnh bể tắm cũng rút ngọc trâm giữa tóc ra, mái tóc dài của hắn so với nữ tử còn muốn mượt mà đen nhánh như mực rớt xuống tán loạn, trong khi Sở Luyến chật vật bất kham, Dung Khâm không nhanh không chậm cởi bỏ ngọc khấu bên hông, từ hoa áo cho tới trường bào đều tùy ý ném trên mặt đất trơn bóng.

Trung y màu trắng dính canh bên trong cũng được cởi bỏ ra, lộ ra khuôn ngực cường tráng, đồng nhất với dáng vẻ thanh nhã ôn nhu thường ngày của hắn, thân thế nam nhân trắng nõn rắn chắc, tráng kiện vô cùng. Mỗi một đường cong đều mạnh mẽ đầy sinh lực mê người.

"Ngươi, người muốn làm gì ?! Không được làm càn!" khi Dung Khâm cởi bỏ đai lưng, sắp sửa triển lãm phong cảnh phía dưới eo bụng của mình, Sở Luyến nhanh chóng quay đầu chạy nhanh, khủng hoảng kêu la.

Thiến nô vô pháp vô thiên xem trời bằng vung kia, thậm chí quên đi hoàng đế ngự trị nơi này, dài chân một bước, dẫm lên thềm ngọc bước vào trong làn nước, khi đi đến chỗ nước sâu nhất, cánh hoa chồng chất gợn sóng đong đưa quanh eo hắn.

"Không, không được qua đây!"

Sở Luyến bị ép vào một góc, lo lắng tránh né giữa thành bể, mới vừa rồi khi bát canh đổ trên người Dung Khâm, lập tức nàng đã bị dọa sợ, nàng chưa bao giờ gặp qua ánh mắt hắn đáng sợ như vậy, lúc này tuy rằng ánh mắt rất bình thường, lại càng làm cho nàng thêm sợ hãi.

Bộ đáng nàng kinh hoảng thất thố, ảnh mắt Dung Khâm nhìn thấy trăm lần cũng không chán, một tia dục hoả đen tối nhanh chóng lướt qua đáy mắt trong veo của hắn. Khi đi đến trước mặt nàng, tay hắn thật chậm rãi chạm vào mái tóc rồi lướt nhẹ trên má nàng, khi nàng run bần bật muốn trốn tránh, một lực nhéo lấy đầu vai nhỏ bé yếu ớt của nàng, bỗng nhiên dùng sức nhấc lên, đem tiểu nhân nhi đang thét lên chói tai ôm vào trong lòng ngực.

"Buông ta ra, Buông ra!"

Giờ phút này Sở Luyến cũng quên mất cách xưng hô, bàn tay nhỏ bé trắng mịn như ngọc ra sức đẩy nam nhân trần trụi kia ra, hai chân nhũn ra vùng vẫy đạp trong nước, giọng nói đứt quãng xen lẫn tiếng khóc hỗn loạn kêu gào, thật thê thảm lại đáng thương.

"Thần còn chưa làm gì, tại sao bệ hạ lại khóc?"