"Hello mọi người, tui đã thi xong rồi đây! Nhân dịp lễ + rảnh rỗi nên ngoi lên up một chương cho mọi người đỡ nhớ tui đây, cảm ơn lời chúc của mọi người nhé^^
Tui lại lặn típ đây, bai nha~"
--------------------------------------------------
Một ngày đen tối cứ như vậy bắt đầu.
Không có bạn học làm người tham khảo, Cát Lâm không biết rốt cuộc mình học thành cái dạng gì rồi, mỗi ngày mệt như một con chó chết, nhớ lại những ngày đến trường quân huấn năm ấy đều cảm thấy đó là quãng thời gian tốt đẹp tựa thiên đường.
Chờ đến khi Eloca tuyên bố anh thông qua khảo hạch trùng kích thần lực, Cát Lâm nghĩ thầm rằng đấy không phải là lực ý chí chiến thắng, cũng không phải du͙© vọиɠ cầu sinh đủ mạnh, mà là anh rất, buồn, ngủ!
Thần thì làm sao?
Thần thì có thể không cho người ta ngủ sao?
Cát Lâm hận không thể dính luôn ở trên giường, cùng chăn gối làm bạn một đời. Anh vô sự tự thông học được nhắm mắt lại ăn cơm, nhắm mắt lại huấn luyện võ thuật, còn trị bớt một phần tật xấu nhan khống.
Bây giờ Cát Lâm nhìn thấy mặt Eloca, phản ứng đầu tiên xuất hiện trong não không phải là yy, mà là ngáp. Một gương mặt hoàn mĩ, hiệu quả từ xuân dược biến thành thuốc ngủ, loại thể nghiệm này cũng thật sự là đủ.
Đại lục Seeley không có đũa, ăn cơm là dùng thìa và dao ăn, Cát Lâm phát hiện dùng thìa ăn cháo đều là một việc tốn thể lực, thìa vì méo gì lại nặng như vậy? Chén ăn cơm vì sao không có thêm một cái ván gỗ cho anh tựa đầu, để anh ghé vào bên miệng bát ăn cơm, như vậy khoảng cách từ thìa đến miệng có thể rút lại thành ngắn nhất.
Mỗi ngày khi leo lên thang dây leo, Cát Lâm đều cảm thấy mình không phải người, mà là một con lười!
Cánh tay chậm rãi nâng lên, tay nắm chặt dây thang, cả người treo ở bên trên nghỉ xả hơi, sau đó chậm rãi hoạt động bàn chân, bình thường muốn nhích người cần tới một phút đồng hồ.
Còn có mấy lần, Cát Lâm vì quá buồn ngủ mà cứ như vậy nắm dây leo ngủ luôn cái một.
Cát Lâm không phải con lười chân chính, ngón tay ngón chân không có móc câu cố định thân thể, vừa ngủ thân thể liền thả lỏng, vì thế lại ngã xuống, đệm khí cứu người Chiến Thần cung cấp lúc này lập tức phát huy tác dụng.
Mỗi ngày Eloca đều phải nhìn Cát Lâm trở lại phòng ngủ mới rời đi, bởi vì lịch sử huy hoàng của anh bao gồm: ngủ ở nửa đường, ngủ trên thang dây leo, ngủ trên sàn phòng khách, ngủ như chết trong bồn tắm lớn, khoa trương nhất chính là nửa người nằm trên giường, hai chân quỳ gối dưới giường, cả người tạo thành hình chữ Z "bỏ mình" bên giường, ngay cả động tác bò lên giường cũng không thể hoàn thành một bước cuối cùng.
Lại nói đến Cát Lâm lần đầu tiên ý thức được Chiến Thần đã từng đem mình từ phòng tắm đưa đến trên giường, còn thay quần áo cho mình luôn thì đã là này hôm sau sau khi mọi chuyện xảy ra.
Cả người anh run lên, theo bản năng mà nhìn gương.
—— Nhìn kiểu gì cũng không hài lòng.
Không có cơ bụng xinh đẹp, không có thể trạng cường tráng, vị trí nào đó chỗ bụng dưới cũng là kích thước bình thường.
Ngây ngốc tạo vài dáng pose trước gương, kết quả đều không được lòng người, Cát Lâm cảm thấy cực kì sầu lo, lại cực kì bất an, nhưng cơn buồn ngủ mãnh liệt đã đánh bại sự buồn bực của anh, trời đất bao la đi ngủ lớn nhất, vẫn là tỉnh ngủ rồi mới tự hỏi vấn đề mình bị nhìn sạch đi!
Chờ đến khi vừa tỉnh dậy, đại não đã tỉnh táo đào ra chuyện ai kia ngụy trang thành sói xám Dysis, đột nhập vào phòng lúc mình đang tắm, Cát Lâm lập tức bình tĩnh.
YY là suy nghĩ đâu đâu do bệnh nhan khống của anh phát tác, Eloca có biết đâu. Lại nói cái chuyện nhìn sạch trơn này, thật ra đã sớm nhìn rồi, khi đó anh còn đánh con sói kia, xách nó lên làm đệm che luôn cơ mà! Nghĩ tới đến bây giờ Chiến Thần vẫn còn làm bộ như sói xám Dysis cùng y là hai người, Cát Lâm đã muốn cười.
—— Chuyện vui hai người cùng chia sẻ, sẽ càng vui hơn; chuyện xấu hổ hai người cùng trải qua, cũng không thấy xấu hổ nữa.
Khi đến đêm hôm khuya khoắt, lắc lắc lư lư đi vào trong núi rừng, Cát Lâm chợt phát hiện một chút bóng ma tâm lý e ngại hoàn cảnh này trong tiềm thức anh thế mà không thuốc đã khỏi.
Trong tay cầm vũ khí, chẳng sợ không làm gì, lại vẫn có thể cảm thấy an ủi.
Chương trình học động tác cơ bản võ thuật vừa kết thúc, Cát Lâm ngay lập tức nghênh đón huấn luyện đặc biệt bản thăng cấp cực kỳ tàn ác, nguyên nhân là vì hôm nay khi anh đang luyện tập trên mấy cục đá tròn tròn trong hồ nước, bỗng nhiên nghe thấy có một tiếng hít thở ồ ồ cách đó không xa.
Âm thanh khó nghe như thế, khẳng định không phải Eloca!
Người mạo hiểm lạc đường? Ma thú đi nhầm vào đầm nước?
Cát Lâm tâm sinh cảnh giác, anh biết Eloca ở ngay nơi cách mình không xa, nếu y không để ý vị "Khách không mời mà đến" này, nói rõ Chiến Thần cảm thấy anh có thể đối phó người kia.
Sương mù tản ra, phía trước mơ hồ có một cái bóng dáng.
Cát Lâm thả nhẹ hơi thở, nửa xoay người nằm phục xuống, nhanh chóng chuyển đến phía cuối gió, tránh cho mùi làm bại lộ bản thân.
Tiếng bước chân của anh giấu bên trong tiếng nước, thân thể rất ổn, ngược lại là con ma thú kia, bởi vì viên đá trong hồ quá trơn mà không ngừng phát ra động tĩnh, trong cổ họng là tiếng gầm nhẹ mang theo phẫn nộ cùng buồn bực.
Bao trùm phía trên hồ nước là cái chắn vô hình, bảo hộ Cát Lâm, cũng làm cho con ma thú tràn đầy lòng hiếu kỳ kia bước nhầm hướng.
Ma thú ý đồ rời đi đầm nước, chỉ là móng vuốt trượt tới trượt lui, một lần tiếp một lần bị trượt chân, hơi thở của nó trở nên càng thêm nóng nảy. Cát Lâm rốt cục nhìn thấy khuôn mặt thật của ma thú kia, trông rất giống vượn, chi trên phát triển, chi sau nhỏ lại.
Trông thấy dáng vẻ buồn cười của con vượn khi nó giơ cánh tay lên cố gắng bảo trì cân bằng, Cát Lâm lâm vào trầm mặc khả nghi.
Thời gian anh ngây người có hơi lâu, hướng gió chợt đổi, vượn ta bỗng nhiên quay đầu, phẫn nộ nhe răng với anh.
Cát Lâm nhanh chóng lấy lại tinh thần, né sang bên cạnh, con vượn đó cũng đánh tới, cơ mà mới nửa đường đã trượt một lần, tay chân quơ loạn chạy tới đây, chật vật ngã quỵ xuống.
Vượn kia lộ móng vuốt, nhảy dựng lên muốn cào Cát Lâm.
Trong lòng anh phải nói là buồn bực, sao nó cứ nhắm vào anh thế? Sau khi vòng vòng bờ hồ ba bốn vòng, Cát Lâm rốt cục không thể nhịn được nữa, xoay người một cái, ở giữa không trung đá trúng cánh tay con vượn, đá nó bay sang bên cạnh. Anh cho rằng nó ăn đau rồi thì thôi, kết quả vượn kia không được như ý thì dây dưa không bỏ, thử nhe răng tới gần tiếp.
Đối phó với loại ma thú có hình thể gần giống nhân loại này, trong đầu Cát Lâm vẫn có cái bước đi đại khái, anh phí một phen công phu, rốt cục vòng được ra sau lưng vượn, thừa dịp nó công kích, bỗng nhiên cầm ám trùy sắc bén trong tay đâm vào sau gáy con vượn đó.
Ma thú bị thương càng thêm hung dữ, cánh tay quơ ra đằng sau, sức nó rất lớn, nhưng Cát Lâm đã chạy mất rồi.
Vượn lại đuổi theo anh hai vòng, khi trên người nhiều thêm mấy miệng vết thương, nó rốt cục nhận thấy được không ổn, bắt đầu phát ra tiếng kêu kêu gọi đồng bạn, đáp lại nó chính là tiếng sói tru.
Cuối cùng con ma thú này chết vì đổ máu quá nhiều, Cát Lâm mới vừa ngồi xuống thở dốc, liền nhìn thấy bên bờ hồ sáng lên một đôi mắt sói.
Cát Lâm yên lặng mà đem "Con mồi" đưa cho bầy sói.
Cứ như vậy anh đã gϊếŧ chết được con ma thú thứ nhất, nghe nói đây là vượn đuôi dài, am hiểu ma pháp hệ thổ. Bởi vì Eloca ở bên cạnh đảm nhiệm làm máy xua tan ma lực, cho nên dù ở trên mặt nước vượn đuôi dài cũng không thể sử dụng ma pháp, chỉ có thể cùng Cát Lâm chơi vật lộn, cố tình cũng bởi vì điều kiện địa lý bất lợi, ngã đến mặt mày bầm dập.
Toàn bộ hành trình vượn đuôi dài cực kì hung ác, một bộ muốn đem Cát Lâm xé thành mảnh nhỏ, anh nhịn không được hỏi Eloca đứng xem, vì cớ gì con vượn này nhất định phải sống chết với anh chứ.
Đáp án lại làm Cát Lâm cực kì kinh ngạc.
"Bởi vì nó cảm thấy cậu rất nhỏ yếu."
Vượn đuôi dài là một loài ma thú tính tình táo bạo, chúng nó chiếm cứ vùng núi tiến vào bên ngoài rừng rậm Mê Huyễn, dẫn đến người mạo hiểm không thể không đi đường vòng. Chuyện này Cát Lâm có nghe nói qua, con vượn đuôi dài kia lạc bầy, trong khái niệm của anh, động vật một mình lạc khỏi bầy không phải nên cẩn thận hơn à?
"Nó không có cảm thấy được khí tức cường đại trên người cậu, cậu cũng không biết bất luận ma pháp nào, nó xem cậu thành đối tượng trút giận. Thường xuyên ngã sấp xuống, bị mất mặt trước sinh vật nhỏ yếu, bị sinh vật nhỏ yếu trêu đùa làm nó đánh mất lý trí." Eloca nhìn thoáng qua con vượn đuôi dài bị bầy sói phân thây, nói với Cát Lâm đang trợn mắt há hốc mồm:
"Miệng vết thương sau gáy gần với xương sống, lựa chọn vị trí rất tốt, lúc xoay người chạy trốn cũng nắm rất chuẩn thời cơ tránh né phản kích, chỉ là lòng dạ cậu quá mềm yếu, ám trùy là hình thoi, cậu chỉ cần đảo một vòng chỗ miệng vết thương, cuộc chiến truy đuổi lúc sau sẽ không diễn ra."
Phá hủy thần kinh xương sống? Nghe có vẻ rất có đạo lý đấy, nhưng Cát Lâm lại cứ cảm thấy có chỗ nào đó hơi sai sai.
Phương pháp hung tàn trực tiếp, còn có tư thế anh dùng để phát lực khi công kích vừa rồi...
Cát Lâm phải thừa nhận rằng cực kì thuận tay, dựa theo lời Eloca nói, loại võ thuật này cũng rất phù hợp ý thức chiến đấu của anh, chỉ là khi thực sự sử dụng tới sao lại cảm giác có hơi giống thích khách?
"Ở chỗ này."
Khi Cát Lâm đang xuất thần, bỗng nhiên cảm thấy sau gáy ấm áp, có ngón tay xoa xoa ở đó.
Nháy mắt toàn thân anh cứng ngắc, hai ngón tay dọc theo cổ của anh chậm rãi di động, không nhẹ không nặng mà đè xuống, từ từ xâm nhập vào gốc tóc của anh, đi vào vị trí sau đầu.
Bởi vì huấn luyện quá độ, bả vai đau nhức, xương cổ cũng không chịu nổi, ấn hai cái như vậy, thoải mái đến mức suýt chút nữa Cát Lâm rêи ɾỉ ra tiếng, chỉ là cái tay kia rất nhanh đã rút trở về.
"Chính là chỗ này, nhớ kỹ chưa?"
"Ừm..." Cát Lâm ngơ ngác gật đầu.
"Nếu đối phương muốn mạng của cậu, động tác cậu nhất định phải nhanh chóng, bởi vì cơ hội dành cho cậu rất ít, ma thú biết sử dụng ma pháp, ma pháp sư cùng võ giả cũng vậy, giành trước tiên cơ làm địch nhân mất đi vũ lực, điểm này rất quan trọng."
Cát Lâm bị thuyết phục, chính diện đối địch cái gì anh khẳng định không làm được, kỹ xảo thích khách thì kỹ xảo thích khách đi, tuy rằng không giống với kỵ sĩ võ giả trong tưởng tượng của anh.
Cát Lâm theo mạch suy nghĩ kia suy luận tiếp, nhịn không được hỏi: "Nếu có thể không gϊếŧ người... thì đừng gϊếŧ, nếu như là võ giả, tôi có thể đánh gãy tay chân bọn họ, nếu như là ma pháp sư, tôi không muốn gϊếŧ chết bọn họ, thì phải bịt miệng bọn họ lại sao?"
"Bịt cũng vô dụng, có vài ma pháp sư không cần niệm chú vẫn có thể phát động ma pháp."
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Cát Lâm buồn bực.
Eloca bất đắc dĩ nhìn anh, nhẹ giọng nói: "... Đánh người ngất xỉu."
Cát Lâm giật mình.
Cái cảm giác bị vượn đuôi dài xem thành sinh vật nhỏ yếu đuổi theo xé đánh rất không dễ chịu, Cát Lâm rất để ý tính cách ma thú, mấy con tính tình táo bạo như con này, lần sau anh đi đường vòng có phải càng an toàn hơn không?
"Không cần lo lắng, đối với cậu, ma thú cấp thấp sẽ sống chết với cậu, ma thú cấp cao thì không có hứng thú với cậu."
"Vì sao?"
Giải thích mà Eloca đưa ra là ma thú cấp cao đã đủ cường đại, lớp vảy cứng rắn, không sợ vật lộn, chỉ để ý sinh vật có cấp bậc ma hạch cao hơn chúng nó, người thường như Cát Lâm, ở trong cảm nhận của bọn chúng chính là một sinh vật vô cùng nhỏ yếu. Ma thú cấp cao cũng giống như nhân loại, khi đi săn cực kì kén chọn, chúng nó cũng cần điều dưỡng và cân bằng ma lực trong cơ thể, trời sinh đã biết phân biệt thảo dược hữu dụng với mình, ma hạch và máu thịt của con mồi cũng là một trong những thứ bổ dưỡng.
Còn như ăn sinh vật vô dụng, bình thường thì ma thú cấp cao đều không muốn tốn sức đi bắt.
Cát Lâm nhất thời thoải mái hẳn lên, anh cảm thấy chỉ cần thực lực tăng lên, chắc cũng không cần lo lắng tới vấn đề ma thú nữa đâu
Nhưng mà ngày hôm sau, nghênh đón anh lại là khảo nghiệm sinh tồn bản thăng cấp...
Đại tế ti Firnando tìm một đám dê núi giỏi về nhảy nhót, xua chúng đến bên đầm nước, bầy sói vây quanh khiến đàn ma thú cấp một này khá là nóng nảy, không ngừng thả ra phong nhận công kích bốn phía.
Cường độ của phong nhận bậc một đại khái chỉ có thể để lại một vết trầy đo đỏ trên da, chỉ cần không phải đặc biệt xui xẻo, liên tục trúng chiêu ở cùng một chỗ thì cũng chả có chuyện gì to tát.
Đối với Cát Lâm mà nói, tính uy hϊếp của móng dê sừng dê còn lớn hơn.
"..."
Không phải là một đám dê thôi sao, liều mạng!!!
Nếu ngay cả ma thú bậc một còn không đối phó được, còn lăn lộn làm gì, trực tiếp về Hegel luôn cho rồi!
Cát Lâm kéo áo choàng che lấy đầu và mặt, dưới sự vây xem của bầy sói, nghênh đón phong nhận của cả bầy dê.
Bị đám dê "Ngược đãi" ba buổi tối liền, hiệu quả cũng rất rõ rệt.
Cát Lâm lại treo trên thang dây leo ngủ nữa, lần này cho dù đang ở trong mộng anh cũng vẫn duy trì cân bằng, cánh tay với chân đều khoát lên vị trí thích hợp, lắc lắc lắc lắc mãi nhưng nhất quyết không rớt xuống.
Eloca đang chờ tiếp được người: ...
Đám võ giả dậy sớm của điện Chiến Thần: ...
Bị chặn đường rồi!
Chậc, bỏ đi, vòng qua chỗ khác đổi cái thang leo khác vậy, dù sao thang dây leo ở thần điện đại thụ rất nhiều.
Mấy tế ti võ giả đi ngang qua bên người Cát Lâm đều ngừng thở, chân tay khẽ khàng mà nhìn xung quanh, sau khi phát hiện Cát Lâm đang ngủ, tất cả mọi người lộ ra khuôn mặt sợ hãi thán phục.
Sở thích của thần sử có chút đặc biệt ta!
Như vậy rất thoải mái hử? Có phải hiệu quả y như cái võng hông... Lần sau có thể thử xem sao!