Khóa võ thuật của Eloca có thể nói là khóa huấn luyện ma quỷ, Cát Lâm hoàn toàn không có cơ hội nhàn hạ, động tác sai tí ti thôi liền sẽ bị mạnh mẽ chỉnh cho thẳng lại. Bản thân Cát Lâm cũng rất coi trọng việc tăng vũ lực, dưới loại dưới áp lực này, anh rất nhanh đã quẳng cái việc xấu hổ kia ra sau đầu.
Sau đó Cát Lâm bắt đầu hoài niệm giáo viên dạy khóa ngôn ngữ của mình.
—— Đọc từ đơn nhiều nhất chỉ biết đau đầu, sẽ không toi mạng.
Cát Lâm chính diện thừa nhận uy áp của thần lực, cảm giác kia tựa như một ngọn núi đè trên người mình, rồi lại giống như vòi rồng khổng lồ nối liền không trung và mặt biển, là một loại khủng bố không cách nào hình dung.
Không cần nói gì tới chiến thắng, chỉ mỗi việc duy trì hô hấp trước loại uy áp ấy đã cực kì khó khăn.
Cát Lâm lại nghĩ tới cảnh tượng lần đầu tiên khi anh nhìn thấy Eloca.
Bóng dáng mờ ảo trên bầu trời ở vịnh Hegel, một kiếm bổ ra mặt biển, ánh sáng kim sắc nhanh chóng lan tràn đến tận cuối chân trời, quái vật dữ tợn chen đầy mặt biển biến thành từng khối từng khối mảnh nhỏ. Không trung cùng mặt biển đều là màu vàng kim huy hoàng, soi rọi khuôn mặt với những đường cong ưu nhã lạnh như băng...
Cũng vào ngày đó, Cát Lâm chân chính nhận thức được "Thần" của thế giới này, là một tồn tại như thế nào.
Hiện tại Eloca giống như đang làm sâu sắc khái niệm về thần của Cát Lâm: lực lượng mạnh mẽ xa không thể với tới, căn bản không cần làm gì cả, chỉ đứng ở trước mặt người thường, đối phương lập tức sẽ mất đi năng lực khống chế thân thể.
Cơ bắp run rẩy, tứ chi không nghe sai khiến, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, đầu gối như nhũn ra.
Cát Lâm khẽ cắn đầu lưỡi, lúc này mới thanh tỉnh lại, anh cố gắng hoạt động ngón tay tê liệt, kiệt lực muốn xê dịch bàn chân đã cứng ngắc. Kết quả phát hiện mình tựa như một người máy rỉ sét, xương cốt phát ra thanh âm làm người ta ê răng.
"A..."
Cát Lâm hoa mắt chóng mặt, cho là mình phát ra tiếng gào thét phẫn nộ không thể nhẫn nại, nhưng lại không biết âm thanh phát ra từ ngực anh mỏng manh đến gần như không thể nghe thấy.
Anh nửa quỳ, hai tay chống đất, mượn dùng tư thế này để duy trì cân bằng mới không bị đè bẹp xuống.
Trong bóng tối, đôi mắt màu xanh lam kia nhìn chăm chú vào Cát Lâm, đôi đồng tử hơi hơi nổi lên một tia gợn sóng.
Eloca có chút không nỡ.
Chương trình tập luyện võ thuật như thế quá mức nặng, cũng quá gấp.
Đổi thành người khác, Chiến Thần khẳng định sẽ không tiến lên cho đối phương thấy đối mặt với một vị thần không thu liễm thần lực là một loại trải nghiệm gì.
Chỉ là với Cát Lâm... Nhất định phải như vậy, lựa chọn võ thuật thích hợp đối với người ở đại lục Seeley mà nói, còn quan trọng hơn cả việc lựa chọn chính xác đối tượng kết hôn. Hôn nhân không hợp có thể chia tay, tu luyện sai võ thuật, chính là chuyện liên quan đến tính mạng.
Võ thuật lựa chọn sai lầm, liên quan đến rất nhiều phương diện, đơn giản một chút chính là thiên phú không được thuộc tính không hợp, phức tạp một chút thì cùng tính cách của bản thân võ giả có liên quan.
Một người đàn ông thể trạng cường hãn, thân hình cao lớn, bình thường tu luyện cũng là võ thuật cương liệt, khi lên chiến trường nhìn cảnh tượng thảm thiết bỗng nhiên sắc mặt trắng bệch, căn bản không nâng nổi nắm đấm đi chiến đấu, thậm chí bởi vì khϊếp đảm mà chạy trốn. Vậy thì võ giả kia cả đời cứ như vậy liền hủy, không ai có thể để mắt tới anh ta, bóng ma tâm lý thật lớn cũng trở ngại anh ta tiếp tục tu luyện, dẫn đến ma lực mất khống chế, nghiêm trọng sẽ trực tiếp chết, nhẹ nhất cũng biến thành phế nhân.
Trong thân thể Cát Lâm không có ma lực, đương nhiên cũng không có chuyện ma lực mất khống chế gây nguy hiểm, nhưng thiên phú cùng ý thức chiến đấu của anh đều chỉ hướng về phía một thứ võ thuật không bình thường mà phát triển.
Nếu như Cát Lâm ngay cả bước đầu tiên cũng không thể thích ứng, Eloca sẽ không để cho anh trở thành thí thần giả.
Trở thành thí thần giả cũng không phải là một chuyện tốt, quá nguy hiểm...
Nhìn thân ảnh cả người đầy mồ hôi lạnh, gian nan giãy dụa bên bờ hồ kia, Eloca chậm rãi nhắm mắt lại, phân không rõ cảm giác trong lòng là tiếc nuối hay là may mắn.
"Đây là... Cái trình độ thí nghiệm gì?"
Một giọng nói suy yếu vang lên, Eloca mở choàng mắt!
Cát Lâm thở hồng hộc, đã sắp thoát khỏi tư thế "cạp đất", cánh tay chống đất nâng người lên một ít, chỉ là vẫn cứ khom người không cách nào đứng lên.
"Nói thật đi, thần đều như vậy? Hay là anh đặc biệt lợi hại?"
Tâm trạng của Cát Lâm phải nói là hỏng bét, hiện tại đã biết một kẻ địch là một đám thần nằm chình ình trên con đường về nhà của anh rồi. Chú ý! Không phải một tên, là một đám! Nếu thần đều có năng lực như thế, không cần đánh anh đã quỳ, vậy anh không phải là một thứ cản trở ư? Ngay cả năng lực chạy trốn đều không có, đây là phải tiêu tùng còn gì!
Người trước mắt có thể nói chuyện, ý thức thanh tỉnh, còn có thể oán giận...
Eloca ngưng mắt nhìn Cát Lâm mấy lần muốn đứng lên lại không thành công, sắp ảo não đến muốn đấm mặt đất, lúc này mới bỗng nhiên tỉnh hồn, thu lại luồng áp lực kinh khủng kia.
Cát Lâm đang liều mạng cùng thần lực chống lại nên phản ứng trễ, cả người theo quán tính bật cả lên.
Anh vội vàng giang hai cánh tay, nhưng mà tứ chi cứng ngắc còn chưa kịp điều chỉnh, Cát Lâm đã nhào đầu vào trong hồ.
Đau đớn trong dự đoán không hề xuất hiện, dòng khí vô hình đảm đương cái đệm vừa mới tiếp được Cát Lâm, người sau tựa như ngã vào trong chồng bông, trước khi "Rơi xuống đất" mặt chôn đi vào, thiếu chút nữa hít thở không thông.
Cát Lâm cảm thấy rất mất mặt, anh giãy dụa đứng lên, đơn giản ngồi ở bên bờ hồ ngẩn người.
Loại tâm tình ảo não kia rõ ràng treo ở trên mặt, tới cả khí tức trên người Cát Lâm cũng ỉu xìu đi mấy phần. Dáng vẻ này của anh Eloca đã gặp qua, trên khóa ngôn ngữ khi Cát Lâm đọc sai bảng phân cấp ma thú, ý thức được phải đi về chép lại nó mười lần chính là cái kiểu đầu rũ xuống, sống không còn gì luyến tiếc ấy.
Bởi vì quá đáng thương, thầy dạy khóa ngôn ngữ giảm cho Cát Lâm còn năm lần.
Eloca lúc ấy không cảm thấy gì, hiện tại nhìn thấy, lập tức cảm nhận được tâm trạng khi đó của giáo viên khóa ngôn ngữ. Lại nói cái "khảo nghiệm" này của y với người thường mà nói, là cực kì hà khắc.
"Cậu rất tốt."
"Hả?" Cát Lâm mờ mịt, một câu không đầu không đuôi như vậy, anh đương nhiên không biết là có ý gì.
"Cậu biểu hiện rất tốt, phần lớn người trên đại lục Seeley khả năng cũng không bằng cậu, cảm giác của thần lực chính là như vậy, cậu cần phải thích ứng loại lực trùng kích đó."
"Còn phải thích ứng?!"
Cát Lâm bản năng là kháng cự, cái loại mùi vị kia thật đúng là đủ! Thân thể biến thành đầu gỗ, quỳ còn không được, phải nằm bẹp xuống, hô hấp không thông khiến đầu choáng váng, đó là một loại cảm giác hoàn toàn bất lực, khiến lòng người tuyệt vọng.
Chiến Thần không nói gì thêm, bản thân Cát Lâm đã nghĩ thông suốt, anh thở dài nặng nề, nói: "Anh nói rất đúng, nhất định phải thích ứng! Nếu không lúc anh đánh nhau với mấy tên thần kia, tôi ngay cả việc tìm một nơi an toàn trốn đi còn làm không được, nếu như phải nhận một cái chết vô nghĩa, tôi cũng không cam lòng."
"..."
Đây đương nhiên cũng là một trong những nguyên nhân, bất quá trọng điểm là thí thần giả mới đúng.
Eloca nghĩ nghĩ, vẫn không nói sự thật cho Cát Lâm.
Có thể thanh tỉnh mà đối diện thần linh, đây chính là bước đầu tiên, con đường phía sau còn rất dài, hiện tại nói cho Cát Lâm, chỉ khiến anh tăng thêm một phiền não.
"Tôi rất chờ mong cái ngày mà cậu có thể thích ứng đó." Eloca thay đổi đề tài, dùng giọng điệu nhu hòa nói: "Thần cũng có thời điểm mất khống chế, tôi cũng không thể vĩnh viễn duy trì loại trạng thái thu liễm thần lực này, nếu cậu có thể quen với lực trùng kích của nó, đối với tôi cũng là một tin tức rất tốt."
Cát Lâm giật mình, gật đầu liên tục.
Eloca không biết Cát Lâm có nghe hiểu ý của y hay không, trên thực tế y cũng chỉ là thuận miệng nói mà thôi, quan hệ của bọn họ đã rất thân cận, cùng đồng hành cùng ở chung. Đổi thành những thần khác, tuyệt đối sẽ không áp chế thần lực thời gian dài như thế, bởi vì kìm nén là một chuyện rất không thoải mái, Chiến Thần do thuộc tính thần lực đặc biệt, cũng vì đã quen thuộc cuộc sống của người bình thường, ngược lại không có cảm giác.
Nhưng cho dù thoải mái như thế nào, tại một thời điểm nào đó, thần lực vẫn không cách nào khống chế được.
Cát Lâm trông có vẻ rất lý giải, điều này làm cho Eloca không cẩn thận thổ lộ ý tưởng bí ẩn có chút kinh ngạc, còn có một tí không được tự nhiên vi diệu.
"Lúc anh bị thương tôi có thể tới gần, anh hôn mê, tôi còn có thể hỗ trợ xem miệng vết thương tiện thể băng bó một chút." Cát Lâm là thật sự cảm thấy việc này rất trọng yếu, bên ta chỉ có một vị thần, bên địch... một đám.
Hai mắt Eloca nhắm nghiền.
Cát Lâm hoàn toàn không biết bản thân đã bỏ lỡ một cơ hội nhìn lén suy nghĩ bí ẩn của Chiến Thần, anh xung phong nhận việc yêu cầu huấn luyện thêm, kết quả một đêm này đều không về được.
Đầu tiên là khổ luyện một trận trên đám đá ở trong hồ, tiếp đó lên bờ lần thứ hai cảm thụ thần lực trùng kích, lung la lung lay nhảy tưng tưng trên mất cục đá dòm như nấm hương trước khi lại bị bắt kịp.
Khi trời tờ mờ sáng, Cát Lâm đã hoàn toàn kiệt sức.
Hiệu quả của đặc huấn cực kì rõ rệt, trong đầu Cát Lâm đã nhớ kỹ phân bố của nửa bên trái đám đá ở hồ nước, về phần thần lực trùng kích, đã không phải là quỳ, ôm đầu nửa xoay người đem mình co thành một cục nữa.
Học sinh cảm thấy chính mình rất tốt, vị thần dạy võ thuật lại không nghĩ như vậy.
Cát Lâm trở lại thần điện đại thụ, ngay cả điểm tâm còn chưa ăn một miếng đã thay quần áo, đặt đầu trên giường ngủ đến không biết trời trăng mây gió, ngày hôm sau chạng vạng người vẫn còn mơ hồ đã bị dòng khí xốc chăn mạnh mẽ mang ra phòng ngủ.
"Có tin tức của Barre bên trấn Maren?"
"Không phải."
"Phát hiện manh mối mới?"
"Không phải."
Cát Lâm bị gió lạnh thổi một phát, miễn cưỡng tỉnh táo lại, anh vội vàng mò áo khoác khoác trên người, mùa thu đã qua một nửa, thời tiết trở nên rất lạnh, nhất là sau khi mặt trời xuống núi.
Cánh tay cẳng chân anh bởi vì vận động quá độ mà cảm thấy đau nhức, nâng lên đều có chút lao lực, bất quá Cát Lâm đã quen rồi, từ khi rời đi Hegel, anh ngoại trừ học từ đơn ra, giống như mỗi ngày đều là loại trạng thái này.
"Vậy anh vội vã kêu tôi dậy như thế, là có chuyện gì?"
"Đến hồ nước sau núi, tiếp tục luyện tập võ thuật." Eloca ngồi ở bên cạnh bàn lấy một miếng thịt thú sừng cong, vừa ăn vừa nói.
Cát Lâm đang chuẩn bị đi rửa mặt động tác cứng đờ, anh chậm rãi quay đầu, đờ đẫn hỏi: "Luyện tới khi nào?"
"Sáng sớm ngày mai."
"..."
Dưới đáy lòng Cát Lâm không tiếng động kêu rên, cho nên anh đây là ngày đêm điên đảo, khổ học võ thuật?
"Thời gian của chúng ta không nhiều lắm, trước khi địch nhân phát hiện, trước khi tôi chết... Cậu nhiều nhất phải học được một ít năng lực bảo mệnh." Eloca nhìn Cát Lâm, vẻ mặt nghiêm túc.
"Tôi có thể hỏi một chút, thân thể anh thế nào, "tới" lúc rồi ư?" Cát Lâm đã bắt đầu hoài nghi lời Chiến Thần nói, bởi vì Eloca hoàn toàn không giống một vị thần đã đi đến điểm cuối của sinh mệnh.
Người sắp chết nói như thế nào cũng phải uống nhiều vài hớp rượu, ăn nhiều hai miếng thịt, nên vui chơi giải trí, nên thả lỏng thư giãn, muốn giải quyết vấn đề thì trực tiếp dùng vũ lực làm việc, nào có kiên nhẫn cẩn thận dạy anh võ thuật.
"Cơ thể của tôi rất tốt, chính là tôi đã sống lâu như vậy, có lẽ ngày mai tôi lập tức sẽ cảm thấy dấu hiệu của tử vong, chuyện này ai cũng không nói chắc được." Eloca chỉ chỉ canh thịt và thức ăn trên bàn, mỉm cười nói: "Tôi đã thông tri đại tế ti Firnando đổi một gian phòng ở chỗ thấp, như vậy ban ngày không có ánh sáng quá mạnh mẽ, mỗi ngày trở về leo lên cậu cũng bớt chút sức lực."
Cát Lâm không còn lời gì để nói, mớ sức lực bị bớt đi đó sẽ dùng ở phương diện nào còn phải nói nữa ư? Huấn luyện đến khi bị ép khô triệt để?
"Firnando sẽ phái người mỗi ngày tới thu dọn phòng, đưa cơm, giặt quần áo, cậu chỉ cần chăm chỉ luyện tập võ thuật là được. Tôi sẽ không để cho cậu bị thương, cậu có bao nhiêu thể lực tôi rất rõ ràng, nếu cậu quá mệt mỏi, đến thời gian mà còn không rời giường..."
Chiến Thần đã ở cùng Cát Lâm một lần, rất rõ ràng anh có tí tật xấu lại giường, người khác sáng sớm trời vừa sáng là dậy, Cát Lâm lại cứ phải chầm chậm chầm chậm mà trì hoãn một đoạn thời gian. Liền tính hiện tại đổi thành ban ngày đi ngủ buổi tối luyện võ, Eloca cảm thấy vẫn sẽ xuất hiện loại tình huống đó.
"Tôi cảm thấy cũng không sao, cậu có thể nhắm mắt lại tiếp tục ngủ, dòng khí sẽ đem cậu "Xách" đến bên bờ hồ, nếu cậu có bản năng phản kháng trong lúc mơ ngủ, tôi sẽ cảm thấy cực kì cao hứng."
Cho dù lần này không có thần lực trùng kích, Cát Lâm cũng nằm đất, anh giãy dụa nói một câu: "Không được, chúng ta ban ngày đều đi ngủ, chuyện của Barre..."
"Người cần nghỉ ngơi vào ban ngày chỉ có cậu."
"Nhưng mà —— "
"Tôi đã ngủ ở Hegel một ngàn năm, cậu không cần lo lắng vấn đề giấc ngủ của tôi."
Cát Lâm suy sụp nằm úp sấp dưới đất, bây giờ anh đi hối hận vì đã lái xe trên quốc lộ ven biển ở Bạch Sa Loan còn kịp không?
-----------------
"Đoán xem cái lúc không khống chế được thần lực mà anh thần nói là khi nào nào mọi người :)))"