Mèo Zilla

Chương 47: Hỏi thần lực

"Có một chuyện rất kỳ quái, hôm nay Firnando hỏi tôi một đống mấy thứ như tư tưởng thần học linh tinh."

Buổi tối khi Cát Lâm gặp được Eloca, anh nhịn không được hỏi: "Gã muốn truyền giáo sao?"

Nào có ai tìm "Thần sử" truyền giáo? Tuy rằng thần sử anh đây là giả, nhưng một vị thần ở bên cạnh phòng ngủ của bạn, dùng chung một cái phòng khách một cái phòng rửa mặt một cái phòng bếp với bạn luôn, vậy còn muốn truyền cái giáo gì?

Đãi ngộ của điện Chiến Thần với bọn họ không tồi, nếu như là ở nhà lão Qusair, Cát Lâm ngay cả phòng ngủ một mình cũng không có, trên gác chỉ có một cái giường thêm một cái võng.

Cát Lâm ngược lại là muốn nhường giường cho Eloca, nhưng mà cái võng đó anh ngủ một lần, kết quả nửa đêm lại lăn xuống, cuối cùng xám xịt ôm chăn lăn đến trên giường gỗ rắn chắc.

Lúc còn xài chung phòng ngủ trên gác cũng không có chuyện ngủ không được, bởi vì Eloca luôn trở về rất khuya, ngày hôm sau lại đi rất sớm, phòng rửa mặt nằm ở dưới lầu, bọn họ cơ bản không gặp phải tình huống xấu hổ nào cả.

Về phần không quen cùng một người xa lạ sống chung một phòng gì đó, Cát Lâm căn bản không có.

Khi còn bé anh ở trong viện phúc lợi, lớn lên thì trọ ở trường, sau khi tốt nghiệp nhận lời mời thì có ký túc xá của đơn vị, cảm giác được một mình sử dụng một cái phòng ngủ đời này anh hưởng thụ chưa quá mấy ngày.

Cát Lâm cẩn thận tính tính, phát hiện chỉ có sau khi tìm được cha mình, cùng với đoạn thời gian bị mèo bắt đến Hegel mà thôi.

Thần điện đại thụ mặc dù có rất nhiều gian phòng, nhưng số lượng tế ti và võ giả của thần điện cũng không ít, trừ bỏ đại tế ti, đại khái người khác đều ở trong một ký túc xá tập thể bản cao cấp có kết cấu kiểu n gian phòng ngủ quay chung quanh một cái phòng khách ấy.

Căn phòng Firnando vì "Thần sử" an bài ở phía trên cây khổng lồ, Cát Lâm vừa vào đã cảm thấy đặc biệt vừa lòng, đây là căn phòng tọa bắc triều nam*, ánh sáng mặt trời đầy đủ, còn mang theo luồng không khí trong lành tự nhiên.

Buổi tối có thể nhìn ánh trăng ánh sao, ban ngày có thể phơi nắng.

Nhưng mà —— khuyết điểm lớn nhất của căn phòng này là, không cần đèn!

Ngoại trừ cái ngày mà đại tế ti Firnando mời Eloca và anh vào thần điện ra, cả cây khổng lồ vừa đến ban đêm liền tối như mực, căn bản không có ai thắp đèn.

Thật ra đại tế ti đối đãi với anh cũng không cay nghiệt thế, trên tường vẫn có hai ngọn đèn ma pháp, bên trong cũng có ma hạch, nhưng mà vấn đề ở chỗ toàn bộ thần điện đều không đốt đèn, chỉ có một gian phòng đèn đuốc sáng trưng, Cát Lâm sẽ có một loại ảo giác mình đang ở bên trong ngọn đèn trên đỉnh tháp hải đăng á!

Tính ra chỗ bọn họ tốt xấu còn có "Thiên nhiên chiếu sáng", "Tầng" bên dưới ngay cả đãi ngộ này cũng không có.

Ái chà, buổi tối cùng "Bạn cùng phòng" nói chuyện, cũng rất có không khí nha.

Dưới trăng xem mỹ nhân... May mắn ở chung một đoạn thời gian, miễn cưỡng tôi luyện ra một tia kháng tính.

Cát Lâm ở trong lòng tiếc hận cái điện thoại đã hy sinh dưới vuốt của Gafia.

Nếu như còn điện thoại, bình thường anh tắt máy tiết kiệm điện, rảnh rỗi quay mấy cái video cho mèo bự, lại chụp Eloca mấy tấm, trọng điểm là Eloca! Về sau trở lại địa cầu, ít nhất còn có mấy tấm ảnh chụp làm thuốc uống hằng ngày cho nhan khống nữa chứ.

Không có di động thì cũng không trông cậy vào thuốc uống hằng ngày gì xấc.

Cát Lâm tiếc nuối thở dài, tiếp tục truy hỏi Eloca vì sao đại tế ti điện Chiến Thần đột phát kỳ tưởng, bắt được anh liền tới một lần kiểm tra miệng về thần học.

"Cậu trả lời như thế nào?"

"Giả ngu hàm hồ vài câu." Cát Lâm thực bất đắc dĩ, làm một người theo thuyết vô thần anh có thể có ý kiến gì với thần chứ? Cảm thấy tôn giáo là một loại dược tề làm tê liệt tinh thần, lời này mà nói ra sẽ bị tế ti đánh đó!

Eloca ngồi trên cái ghế gần bên cửa sổ, hai chân gác lên trên bậc gỗ, nhàn nhã lại tùy ý mà nhắc nhở Cát Lâm: "Gã cho rằng cậu là người Hegel."

"Tôi biết, đại tế ti..."

Giọng Cát Lâm bỗng im bặt.

Đúng vậy! Thái độ đối đãi với thần của người Hegel trong mắt những thần điện khác chính là "ứng phó" không hề có chút lễ phép nào, đại tế ti Firnando biết rõ điểm ấy còn cùng anh nói cái gì uy năng, địa vị của thần, lực ảnh hưởng của thần với đại lục Seeley, truyền giáo cũng không chọn đối tượng nào tốt.

"Hiện tại tinh thần cậu thế nào?" Eloca bỗng nhiên đặt câu hỏi.

"Vẫn được, không buồn ngủ lắm." Cát Lâm theo bản năng trả lời, anh mờ mịt ngẩng đầu, không rõ ý Chiến Thần.

Bởi vì không có đèn, chương trình ôn tập ban đêm cũng không thể tiến hành, chỉ là khi Cát Lâm còn ở quê nhà đã quen cuộc sống của cú đêm, trước mười giờ tối tuyệt đối ngủ không được.

Ngay lúc Cát Lâm cho rằng đây là một cuộc trò chuyện vui vẻ trước khi đi ngủ, Eloca lập tức không chút lưu tình đánh nát mộng đẹp của anh

"Dạy cậu học võ thuật mới."

"Bây giờ?"

Hơn nửa đêm học võ thuật mới gì? Cát Lâm suýt chút nữa hiểu nhầm, bóng đêm mông lung, đầu óc còn hơi ngáo.

Ra cửa phòng bị gió lạnh thổi một cái, Cát Lâm mới lấy lại tinh thần.

Lúc đi xuống thang dây leo, đi ngang qua từng tầng lầu của cây khổng lồ, Cát Lâm mơ hồ nghe được một ít thanh âm kì quái.

Đập đập gõ gõ, lẩm bẩm độ lớn nhỏ của đồ vật thích hợp hay không thích hợp, sờ soạng vị trí lỗ thủng bằng cái nêm**, cùng với từng đợt tiếng vang quỷ dị khi ma sát với vật liệu gỗ, thân thể Cát Lâm run lên, cảm thấy thầy giáo khóa ngôn ngữ nói không sai, điện Chiến Thần thực sự là một nơi đáng sợ!

Buổi tối không ngủ được! Mò mẫm lấy ra làm!!!

Cũng không sợ búa đập trúng chân, dằm đá đâm tay hả?!

Cát Lâm nhanh chóng nhảy xuống gốc cây, bầy sói ban đêm tinh thần tràn đầy tuần tra lãnh địa cảnh giác quay đầu, từng cặp mắt sáng lên trong bóng tối chăm chú nhìn bọn họ.

—— Áu, trên cây tới, là hàng xóm~

Bầy sói đang chuẩn bị xuất phát đi săn, chúng nó tiến vào rừng rậm, rất nhanh đã không có tung tích.

Cát Lâm yên lặng đi theo phía sau Eloca, anh càng chạy càng cảm thấy xung quanh có chút quen mắt.

Những tán lá rậm rạp che khuất ánh trăng, tới khi Cát Lâm nghe được tiếng nước, mới phát hiện nơi này là hồ nước ban ngày kia.

"Vũ khí tôi chọn cho cậu lúc còn ở Hegel có mang theo người không?"

"Có, ở trong này." Cát Lâm từ trong túi áo bên người lấy ra cái vũ khí chỉ cỡ con dao găm, nghe nói tên là ám trùy.

Về cơ bản vũ khí ở Hegel đều bằng xương, cái này cũng không ngoại lệ, màu sắc đen nhánh, không có một chút sáng bóng. Vũ khí có dạng hình thoi, hai đầu bén nhọn, ở giữa là tay cầm.

Hai đầu nhọn hiện tại đều được bao da bọc lấy, khái niệm của Cát Lâm đối với cái vũ khí này chính là dùng nó mổ bụng cá cực kì thuận tay, cũng rất dễ xài.

"Cầm ở trong tay, ban ngày cậu có nhìn thấy người điện Chiến Thần tập luyện võ thuật không?"

Cát Lâm gật gật đầu, còn sợ Eloca không nhìn thấy, lên tiếng nói: "Tôi có thử một chút, mấy cục đá trong này rất trơn, ngay cả đứng vững cũng khá miễn cưỡng với tôi."

"Đi theo tôi."

Eloca một cước đạp trên hòn đá, Cát Lâm căn bản nhìn không thấy mọi thứ chung quanh, dùng lòng bàn chân thăm dò được vị trí của một tảng đá, kiên trì đứng lên, lắc trái ngã phải điều chỉnh vị trí tới mấy lần, cuối cùng vẫn là bước hụt, không thể chính xác đạp lên tảng đá bên cạnh, mắt thấy đã sắp ngã vào trong hồ nước...

Dòng khí vô hình nâng anh một cái.

Cát Lâm chật vật đứng lên, chợt phát hiện không hề nghe thấy tiếng nước, anh vươn tay sờ sờ bên cạnh, ngoại trừ đá ra thì cũng chỉ có "đệm khí" mềm mềm, không thấy nước.

"Đây là?"

"Tôi đã bao hết toàn bộ mặt hồ."

"..."

"Cậu có thể luyện tập, tôi sẽ nhìn cậu."

Cát Lâm bị cái sự thật độc bá cải tạo lại sân huấn luyện này làm cho sợ ngây người.

"Thật ra ban ngày chúng ta có thể..."

"Ban ngày có người của điện Chiến Thần, chúng ta không nên quấy rầy, hơn nữa thứ dạy cho cậu cũng không thích hợp với bọn họ."

Chẳng lẽ Chiến Thần thật sự tính toán dạy cho anh võ thuật hiếm có nào? Cát Lâm - vẫn luôn cho rằng mình chỉ học chút bản năng bản mệnh chạy trốn này nọ - rất là giật mình.

Eloca tiếp tục nói: "Bọn họ thì phải chính diện đối địch."

Cát Lâm thở phào, vẫn là võ thuật bản mệnh lòng bàn chân bôi dầu, tận dụng mọi thứ để bảo mệnh mới tốt!

"Vũ khí này phải dùng như thế nào?"

"Vẫn chưa tới lúc học cụ thể, hiện tại cho cậu cầm để cậu quen với việc có thứ gì đó trong tay." Eloca trả lời.

Cát Lâm cảm thấy rất có đạo lý, ám trùy tuy rằng không nặng, nhưng việc này lại liên quan đến thăng bằng, nếu đã quen tay không có gì, bỗng nhiên có một ngày hai tay đều phải cầm hết, vậy liền bê kệch.

"Duy trì tư thế dùng ít sức nhất!" Eloca đứng ở xa xa, cả người Cát Lâm cứng đờ, đùi phải giống như bị cái gì ngăn chặn, đồng thời cánh tay cũng bị một lực mạnh mẽ chụp đến vị trí khác, dòng khí vô hình bao lấy Cát Lâm, bức bách anh bày ra một cái tư thế mới.

"..."

Tay nắm tay dạy võ thuật cái gì, căn bản chỉ là giấc mơ thôi!

Đây là cách không dạy học! Căn bản không cần tiếp xúc thân thể đó!

"Thân ngã về phía trước, trọng tâm dời về đùi bên phải... Có thể đứng vững không phải mục tiêu của cậu, cậu không chỉ phải có thể ngăn trở công kích phát ra từ bốn phương tám hướng dưới bất kì tình huống nào mà còn phải tìm được tư thế thích hợp phát lực nhất. Đầu óc không nhớ được cũng không sao, thân thể thành thói quen là được, thiên phú của cậu không tồi."

Cát Lâm thiếu chút nữa cắn trúng đầu lưỡi của mình.

...Đầu óc không nhớ được, anh suýt tí nữa cho rằng câu nói kế tiếp của Eloca là để thân thể nhớ kĩ.

Hơn nửa đêm quả nhiên dễ dàng có ý nghĩ kỳ quái, Cát Lâm không yên lòng nghĩ bụng, đại khái là mấy ngày này đều không ra nhiệm vụ mỗi tuần mỗi tháng cho tay phải, nghẹn lâu quá gây ra.

Công chuyện bề bộn, lại không tiện, cho nên trì hoãn nhu cầu nào đó.

Bởi vì mỗi lần tay phải hoàn thành nhiệm vụ còn phải dựa vào đầu óc tiến hành yy*** một phen, lấy mấy cái áp-phích trước kia đều vô dụng, trước mắt liền có một đối tượng, khó trách dễ dàng tâm viên ý mã****?

Nhịn xuống! Ảo tưởng là một chuyện, hiện thực là một chuyện khác, Cát Lâm cảm thấy điểm này anh nhất định phân rõ ràng!

Không thể tùy tiện vi phạm, bởi vì sớm hay muộn anh cũng có một ngày phải trở lại cố hương, đùa giỡn xong bỏ chạy, yêu đã rồi chia tay, quả thực muốn mệnh! Nam thần nữ thần của nhan khống vẫn nên để nhìn là được rồi.

"Ngẩn người cái gì? Không chuyên tâm!"

Ót Cát Lâm trúng một "Dòng khí chưởng" thật mạnh, khóe miệng anh giật giật, bỗng nhiên nghĩ đến cảnh tượng võ giả điện Chiến Thần đang ở một cái sân khác tu luyện, cách hơn mười mét xa dùng bàn tay huơ loạn.

"À, tôi có thể hỏi cái này không, thủ đoạn công kích của võ giả đại lục Seeley là phóng thích đấu khí ra ngoài à?"

"Đấu khí?" Eloca không rõ Cát Lâm đang nói gì.

Cát Lâm đương nhiên sẽ không nói đó là anh nhìn thấy trong tiểu thuyết yy, anh nghĩ nghĩ, miễn cưỡng giải thích: "Cố hương chúng tôi có một loại suy đoán về võ thuật, chính là ở trong thân thể tu luyện ra một dòng khí, sau đó dùng dòng khí lưu này khống chế ngoại giới... Ặc, dù sao chính là sinh ra ảnh hưởng với bên ngoài, cùng với việc các anh giơ tay đập ngã một thân cây, vỗ nát bàn không khác lắm."

Chiến Thần suy tư một hồi, chậm rì rì nói: "Ý tưởng rất thú vị."

"Chẳng lẽ các anh không như thế?" Cát Lâm vừa nghĩ tới phương pháp tu luyện như ninja trái cây(1) của các võ giả điện Chiến Thần, cùng với hành động tùy tay ném tới một dòng khí vô hình làm đệm giảm xóc của Eloca liền cảm thấy cực kì khó tin.

Nếu đây không phải là đấu khí, vậy là cái gì?

"Đứng vững!" Eloca không hề cho Cát Lâm một chút cơ hội nhàn hạ, lần nữa đem anh chụp thành "Tư thế tiêu chuẩn".

Chờ đến nhìn thấy Cát Lâm chăm chỉ luyện tập, Eloca mới bắt đầu giải thích: " Võ thuật của đại lục Seeley trên cơ bản đều cùng ma pháp có liên quan, yêu cầu ma lực phụ trợ, không có thiên phú ma pháp chỉ có thể trở thành người thường, điểm này từ trước tôi đã nói cho cậu rồi. Có lẽ tôi nói thiếu một câu, những Chiến Thần trước tôi không có thiên phú ma pháp, chỉ trông vào cường kiện thân thể cùng kỹ xảo vật lộn quyết liệt xảo lực, căn bản không thể trở thành võ giả cấp cao."

Tinh thần Cát Lâm rung lên.

Những Chiến Thần trước kia không có khả năng, hiển nhiên Eloca đã đánh vỡ nguyên tắc này!

"Thần lực của tôi, cũng bị xưng là đường ra thứ hai của võ giả, thì phải là..."

Eloca giơ tay lên, Cát Lâm cảm giác thấy không khí chung quanh bỗng nhiên biến đổi, cả người anh gần như sắp thở không nổi, loại cảm giác này giống hệt với khi đại tế ti Firnando xông vào nghiệp đoàn lúc trước.

Rất nhanh Cát Lâm lại cảm thấy chung quanh cực kì lạnh, giống như bị che kín bởi không khí ẩm ướt.

Đảo mắt cái loại lạnh lẽo đó liền bị hút ra, thân thể của anh rất nhẹ, tâm tình cũng rất vui vẻ, tựa như về tới Hegel.

"Hiện tại chung quanh cậu không có nguyên tố ma pháp tụ tập, đối với một người ở đại lục Seeley, bình thường bọn họ sẽ cảm thấy đầu choáng váng khó chịu, nhưng cậu lại thấy rất nhẹ nhàng, cố hương cậu không có ma pháp, Hegel cự tuyệt ma pháp, ở mảnh thổ địa ấy nguyên tố ma pháp rất nhạt, cậu càng thích ứng hoàn cảnh như vậy."

Eloca nói xong, chung quanh lại khôi phục bình thường.

Cát Lâm bỗng nhiên trở lại hoàn cảnh ban đầu, có chút khó chịu hỏi: "Vậy lúc tôi cảm thấy rất lạnh thì sao?"

"Tôi đem nguyên tố thủy nơi này xua đuổi đến vị trí cậu."

"Xua đuổi?"

"Võ thuật của điện Chiến Thần, võ thuật duy nhất không yêu cầu thiên phú ma pháp ở đại lục Seeley , chính là nhìn thấu sự phân bố của nguyên tố ma pháp, lại dùng lực lượng của bản thân mạnh mẽ xua đuổi hoặc là phá hư chúng nó. Ma pháp cấp chín có thể hủy diệt một cái thành trấn, nhưng mà đặt ở trước mắt tôi..." Eloca lãnh đạm nói, "Chỉ cần vung tay lên, nó liền sẽ hóa thành hư ảo, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi."

Cát Lâm há to miệng.

Anh bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, trước đó Cát Lâm có hỏi qua thần lực của Eloca là cái gì, chính là Chiến Thần không có nói, còn bảo anh không cần tùy tiện hỏi, hiện tại làm sao vậy?

Cát Lâm nhịn không được, trực tiếp đem vấn đề này hỏi ra miệng.

"Nếu cậu giáp mặt hỏi về thần lực của một vị thần, đây là hành vi thực thất lễ cũng thực đột ngột, cái này giống như cậu yêu cầu người khác lấy ra vũ khí cho mình quan sát một phen. Hơn nữa giữa chúng thần thường xuyên khai chiến, bình thường đều biết thuộc tính thần lực của đối phương. Sau đó câu hỏi này liền chuyển biến thành một loại phong tục. Chủ động nhắc tới thần lực thì được, nhưng không thể tùy tiện hỏi người."

"Hả?" Cát Lâm có dự cảm không tốt.

"Khi cậu nhất kiến chung tình với một vị thần, bởi vì thuộc tính thần lực không hợp sẽ ảnh hưởng sinh mệnh, cho nên bản chất của những lời này có nghĩa là cầu hoan."

Cát Lâm đầu đầy mồ hôi, vô lực mà biện giải: "Tôi không phải thần, tôi chỉ là một người phàm, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi!"

"Tôi biết." Eloca gật đầu.

"..." Không biết vì sao, Cát Lâm càng xấu hổ.

* Tọa Bắc triều Nam, tức là nhà quay lưng về hướng Bắc, và hướng mặt về phía Nam được xem như thế nhà đại cát đại lợi, không những tốt về mặt phong thủy nhà ở mà còn thích hợp với khí hậu của Việt Nam. Nguồn: https://baodatviet.vn/bat-dong-san/khong-gian-song/vi-sao-trong-phong-thuy-lai-ky-cua-nha-huong-bac-3330270/

** Cái nêm: Nêm là một công cụ có hình lăng trụ tam giác, hình dáng tương tự như mặt phẳng nghiêng, và là một trong sáu máy đơn giản. Nó được dùng để tách hai vật hoặc dùng để chia một vật, nâng vật hoặc giữ một vật ở đúng vị trí. Chức năng của nó là biến đổi lực tác dụng vào đầu cùn của nó thành những lực vuống góc với mặt phẳng nghiêng.[1] Hiệu suất cơ học của nêm bằng tỉ số giữa độ dài của mặt dốc với chiều dày của nó. Nguồn: https://vi.wikipedia.org/wiki/N%C3%AAm***YY: có nghĩa là tưởng tượng, ý da^ʍ ấy

****Tâm viên ý mã: Tâm viên là vượn tâm, là tâm loạn động như vượn khỉ. Nguồn: https://www.google.com/url?sa=t&rct=j&q=&esrc=s&source=web&cd=1&cad=rja&uact=8&ved=2ahUKEwjmo-nC2qzhAhWq6nMBHc3BAywQFjAAegQIBBAB&url=https%3A%2F%2Fquangduc.com%2Fa6209%2Ftam-vien-y-ma-thuc-nhan&usg=AOvVaw2C1AZ_t-hCQgeJpbvLTP4b

(1)Ninja trái cây: nó đây