Cỏ cây úa vàng, mặt đất bao trùm một tầng sương trắng thật dày, thời tiết càng ngày càng lạnh.
Mấy người mạo hiểm đều thay áo choàng dày hơn, đội mũ và bao tay có thể giữ ấm.
Điện Chiến Thần cầm tiền lừa được ở nghiệp đoàn người mạo hiểm, nhanh chóng thay những cái bồn tắm to dùng ma tinh hệ hỏa tăng nhiệt độ thành bồn tắm mát xa lớn mới coóng. Cát Lâm đi theo dính một chút ánh sáng, lúc tắm khó được tỉnh táo, mấy công năng đều thử hết một lần.
Tính kháng ma pháp có đôi khi là chuyện tốt, có đôi khi lại thành chuyện xấu.
Chẳng hạn như cái vật lý trị liệu bằng ma pháp hệ thủy mà mọi người đều công nhận là thoải mái, đến phiên Cát Lâm lại chỉ là dòng nước bình thường, chả có cảm giác gì.
Lúc này mùi canh cá nồng đậm chui vào khe cửa, bay vào phòng tắm.
Cát Lâm nửa khép hờ mắt, anh cùng cơn buồn ngủ đại chiến một trăm hiệp, cuối cùng đói khát gian nan giành được ưu thế, Cát Lâm chậm rãi đứng lên, cầm lấy một cái khăn mặt mềm mại chà lau bọt nước trên người.
Suốt ngày không thấy ánh mặt trời, làn da anh lại trắng một ít.
Cái màu trắng này khác với vẻ tái nhợt khi còn ở Hegel, da thịt bóng loáng, có vẻ cực kì khỏe mạnh, bụng cũng không còn gầy đến có thể nhìn thấy xương nữa, tuy rằng mặc quần áo vào rồi vẫn cứ gầy yếu, nhưng trên thân thể lại thật sự nhiều thêm mấy khối cơ bắp.
Cát Lâm đưa tay sờ sờ, vừa lòng mà cảm thấy đây là công lao của thịt thú sừng cong.
—— Thức ăn ngon miệng lại dinh dưỡng, luôn có thể làm cho người ta yêu thích.
Chờ khi trở lại địa cầu rồi, có thể rèn luyện ra được dáng nam người mẫu cũng không chừng!
Cát Lâm nghĩ ngợi lung tung, hoàn toàn không biết có người đi tới cửa, xuyên qua hơi nước tràn ngập thấy được tất cả.
Eloca không phải đi rình coi, y đây là chuẩn bị "Vớt người" từ trong bồn tắm lớn ra.
Kết quả cái người vốn nên ngủ say không tỉnh kia, hôm nay thế mà tự mình đứng lên, còn chậm chạp chưa mặc xong quần áo.
Phần cánh tay Cát Lâm che kín những vết trầy nho nhỏ, loại miệng vết thương này quả thực không thể bị gọi là vết thương được, chỉ là số lượng quá nhiều, người tinh mắt nhìn sơ qua không khỏi thấy ghê người.
Mấy giọt nước từ đuôi tóc ướt sũng lăn xuống, nhẹ nhàng trượt dọc theo sống lưng thẳng tắp.
Nơi giọt nước chảy qua để lại dấu vết hơi đậm một ít, giống như đầu lưỡi dịu dàng liếʍ láp lấy thân thể vân da rõ ràng...
Cửa phòng tắm không tiếng động khép lại, giống như lúc nó bị mở ra khi nãy, không hề khiến Cát Lâm chú ý.
Chờ đến lúc Cát Lâm mặc xong quần áo, theo mùi canh cá đi đến bên cạnh bàn, còn chưa kịp cầm muỗng đã nhìn thấy đại tế ti Firnando đến.
"Thưa thần."
Eloca nhìn gã, gật gật đầu, lúc này đại tế ti đứng ở cửa mới đi vào phòng khách nhỏ hẹp mờ tối.
Vị trí gian phòng khá gần bên dưới, chiều cao cũng không quá lý tưởng, Cát Lâm còn có thể nhắm mắt lại tùy tiện đi, Eloca thì phải lưu ý độ cao của trần nhà. Đại tế ti Firnando chiều cao vượt quá hai thước thì càng nghẹn uất hơn, gã nhất định phải xoay người cúi đầu mới có thể chen vào cửa.
"Con mồi đã đi về phía bẫy rập."
Cánh tay phải đang múc canh cá của Cát Lâm thoáng khựng lại, anh cảm nhận được con mồi này hẳn là chỉ Barre.
À mà anh đã học khóa võ thuật trong hồ nước sau núi bao lâu rồi ta?
Ngày đêm điên đảo, trời tăm đất tối, cả ngày đối mặt với một đám dê chạy điên nhảy loạn làm anh cảm giác sắp mệt thành chó chăn cừu Đức luôn rồi, chỗ nào còn nhớ rõ thời gian cụ thể chứ? Chỉ cảm thấy Barre trở về trấn Maren có lẽ đã rất lâu, mùa cũng đã chuyển thành cuối mùa thu, mơ hồ có bóng dáng của rét đậm.
"Đúng rồi, sau khi Barre nhặt huy chương chức nghiệp của Hartert thì không có dùng à?" Cát Lâm hồi thần hỏi.
Ở trong kế hoạch của bọn Cát Lâm, Barre sẽ đem huy chương giao cho nghiệp đoàn người mạo hiểm, lại còn làm bộ như không biết thân phận Hartert, thỉnh cầu nghiệp đoàn người mạo hiểm hỗ trợ tìm kiếm người mạo hiểm vô tội kia.
Trong huy chương chức nghiệp bao gồm thông tin thân phận và số tiền trong tài khoản, giống như thẻ ngân hàng của đại lục Seeley, cà thẻ một cái là biết rõ, đồng thời có thể lần theo địa điểm và thời gian sử dụng huy chương.
Một ma pháp sư cấp sáu nảy sinh xung đột với đoàn mạo hiểm, ngay cả kim tệ cũng không kiếm, một lòng muốn tìm được tung tích của bạn mình.
Người bạn này không có chết trong rừng rậm Mê Huyễn mà là bị điện Chiến Thần bắt giam, ma pháp sư cùng đường, nhớ tới lần trước có mấy người mạo hiểm thiếu một món nợ lớn, được nghiệp đoàn người mạo hiểm chuộc ra từ điện Chiến Thần, vì thế liền đi tìm kiếm trợ giúp. Ai biết bạn mình thế mà là con trai của công tước Luhmann đế quốc Kim Cận, vấn đề liền dễ dàng giải quyết.
Công tước tìm con trai khắp thế giới, rốt cục nhận được tin tức của đứa con rời nhà trốn đi, đương nhiên phải cẩn thận tra xét, nhìn xem đứa nhỏ có chịu khổ hay không. Cuối cùng chính là câu chuyện ma pháp sư có tình có nghĩa, dựa vào được một người có quyền có thế.
Nhìn xem kịch bản tốt cỡ nào, cỡ nào phù hợp triết học phát tài của Barre.
Dược tề thăng cấp tương lai đã có, kiếm lời được ân tình, còn tìm cho điện Chiến Thần một kẻ địch tương đối phiền toái.
Cát Lâm không tin Barre sẽ không mắc mưu, thế nhưng điện Chiến Thần mấy ngày nay đều rất bình tĩnh, chẳng lẽ phần diễn "Nghiệp đoàn người mạo hiểm lần thứ hai cùng điện Chiến Thần can thiệp vào chuyện tiền chuộc, công tước đế quốc giận dữ tới cửa xả giận thay con" quan trọng như thế bị anh ngủ qua luôn rồi?
Nhìn Cát Lâm đầy mặt nghi hoặc, đại tế ti Firnando thở dài một cách nặng nề.
Eloca biết tin tức mấy ngày này, nhưng y không nói chuyện, Firnando đành phải đảm đương nhiệm vụ giải thích kia.
"Kế hoạch vốn rất thuận lợi, tôi cũng có nắm chắc nếu đối phó với công tước Luhmann, điện Chiến Thần không quan tâm bất cứ địch nhân nào, nhưng mà..." Đại tế ti đầu trọc nhìn trần nhà, lắc đầu, "Sau khi Barre giao huy chương giao cho nghiệp đoàn người mạo hiểm, mọi chuyện đã xảy ra biến hóa."
"Hả?" Cát Lâm không rõ bên trong này còn có thể có vấn đề gì.
"Huy chương không phải của Hartert!"
"Cái gì?!"
Anh trợn mắt há hốc mồm, miếng huy chương này là võ giả điện Chiến Thần tự tay kéo xuống từ trên người Hartert bị giam giữ trong địa lao, đặc biệt quăng ra ngoài cho Barre mà!
Thật ra Cát Lâm cũng từng nghĩ ra kế hoạch dùng huy chương của người mạo hiểm cấp hai khác để Barre tưởng lầm là đồ vật của Hartert, vui rạo rực cầm đi, kết quả lại là giỏ trúc múc nước công dã tràng. Thế nhưng loại sắp đặt đó chỉ có thể xả giận, không đả thương được Barre mảy may. Cái tên giảo hoạt kia khẳng định sẽ không thừa nhận mình biết thân phận Hartert, chẳng sợ nhặt nhầm huy chương, cũng chỉ làm tính toán nhỏ nhặt của Barre thất bại mà thôi.
Trêu đùa Barre thì thích thật đấy, nhưng mà như vậy lại không có bất luận chỗ tốt nào, mục tiêu chân chính của bọn Cát Lâm là tìm ra độc thủ sau lưng Barre, không thể lẫn lộn đầu đuôi.
Kết quả bên này chân thành cung cấp huy chương chức nghiệp của Hartert, bên kia lại nói huy chương là giả?
Cát Lâm thiếu chút nữa rơi vào thuyết âm mưu, nghĩ xem có phải võ giả trông coi địa lao có vấn đề hay không, nhân viên làm nhiệm vụ kiểm tra huy chương thật giả của nghiệp đoàn người mạo hiểm có phải có vấn đề hay không... Những người này đều là người có thể không dấu vết tráo đổi huy chương.
Vấn đề Cát Lâm có thể nghĩ đến, đại tế ti Firnando cũng không ngoại lệ.
Mấy ngày nay đại tế ti đã cẩn thận điều tra chuyện này một lần, cuối cùng cho ra một kết luận cái dở khóc dở cười.
"Huy chương chức nghiệp của Hartert có khả năng trước khi đi vào trấn Maren, thậm chí trước cả khi gặp được Barre đã bị người tráo đổi."
"..."
Mặt Cát Lâm đầy vẻ mờ mịt.
Firnando cười khổ: "Chúng tôi trước đó có ép hỏi Hartert rồi, thằng này bởi vì nóng đầu, nghe người ta nói rừng rậm Mê Huyễn mạo hiểm kí©ɧ ŧɧí©ɧ kim tệ đầy đất, vì chứng minh mình vẫn có bản lĩnh, cho nên liền rời nhà trốn đi. Do sợ bị bắt trở về, dọc theo đường đi cũng không dám sử dụng kim tệ trong tài khoản huy chương, mà là trước đó chuẩn bị một cái túi tiền, dùng làm lộ phí."
Cát Lâm gật đầu thầm nghĩ, đúng thế, sau đó Hartert ngáo ngơ đã bị người ta lừa mất tiền, nếu không phải gặp được ma pháp sư Barre "tốt bụng" thì ngay cả tiền ăn cơm cũng bị mất, chỉ có thể mạo hiểm chuyện bại lộ mà dùng huy chương...
Từ từ!
Cát Lâm đã hiểu, nếu miếng huy chương này chưa dùng bao giờ, vậy có khả năng ngay từ ban đầu nó đã có vấn đề!
Ngay cả bản thân Hartert cũng không biết huy chương của mình bị tráo đổi!
"Tôi nhớ rõ trên khóa ngôn ngữ có nói qua, tiền để trong huy chương chức nghiệp thì chỉ có bản thân mới có thể dùng, nghiệp đoàn người mạo hiểm cũng chỉ có thể điều tra thông tin thân phận của chủ nhân huy chương thôi phải không?" Mày Cát Lâm cau chặt, cất tiếng hỏi.
Cứ như vậy, khả năng gặp trộm cũng không tồn tại.
Trừ phi Hartert nửa đường gặp phải một tên bệnh thần kinh lấy việc tráo đổi huy chương làm niềm vui, nếu không vấn đề hẳn là xuất phát từ đế quốc Kim Cận. Con trai công tước bị lừa dối chạy đến rừng rậm Mê Huyễn mạo hiểm, có lẽ không chỉ vì Hartert quá ngốc, còn có thể là do người khác cố ý muốn hại chết cậu ta...
"Thật sự là đủ!"
Cát Lâm đau đầu che ót.
Mọi chuyện vì sao không đơn giản giống như trong tiểu thuyết một chút chứ? Âm mưu chính là âm mưu, chỉ chia làm kẻ địch, bị lừa, theo không kịp thôi?
Vì cớ gì lại liên lụy tới bí ẩn của gia tộc công tước ở đế quốc kim Cận cách xa vạn dặm chứ?
Đạo cụ mấu chốt nhất bị thiếu, Barre ngốc, bọn họ cũng ngốc luôn!
"Cái miếng huy chương giả đó, chủ nhân ban đầu của nó đã chết, còn chết ở nơi rất xa nơi này, nhiệm vụ tìm kiếm huy chương vẫn treo trong nghiệp đoàn người mạo hiểm, Barre cầm miếng huy chương này đi nghiệp đoàn người mạo hiểm, kết quả bị rất nhiều người hoài nghi."
Cát Lâm một bên tức giận, một bên lại cảm thấy có chút hả giận.
Barre thật sự là trêu chọc phiền phức to rồi, phỏng chừng đã tức giận đến mức muốn bóp chết Hartert.
Sự thật đúng là như vậy, Barre chỉ có thể giải thích mọi chuyện thành "Nhặt nhầm huy chương", nhưng mà chủ nhân huy chương không có chết ở rừng rậm Mê Huyễn, huy chương làm sao lại rớt ở đây?
"Trong nghiệp đoàn người mạo hiểm không có tuyên bố nhiệm vụ con trai công tước Luhmann mất tích, trừ phi Barre thừa nhận bạn của gã là Hartert, nếu không gã chỉ có thể nghe theo trình tự của nghiệp đoàn người mạo hiểm."
Trước giải thích rõ ràng hiềm nghi của mình, sau đó thỉnh cầu nghiệp đoàn đến điện Chiến Thần can thiệp, chuộc Hartert ra.
Lão Qusair cố ý kéo mọi chuyện ở phân đoạn đầu, Barre không thể rời đi trấn Maren, cũng không thể đi rừng rậm Mê Huyễn, thời thời khắc khắc bị giám thị, quả thực sắp phát điên rồi.
Eloca thấy Cát Lâm một lòng nghị luận, ngay cả bữa sáng cũng không ăn, gõ gõ mu bàn tay anh nhắc nhở.
Cát Lâm không hề nghĩ ngợi, ngoan ngoãn nghe lệnh tiếp tục ăn cơm.
—— Học khóa võ thuật nhiều ngày như vậy, đây là phản xạ có điều kiện khi đối mặt với huấn luyện viên ma quỷ.
Eloca lấy cái bát canh cá đã lạnh ngắt kia chuyển qua bên cạnh, để trên bếp ma tinh hâm nóng, sau đó đi trở về tiếp tục nói: "Qusair quyết định mượn dùng cơ hội này, triệt để điều tra quá khứ của Barre."
Chỉ cần bắt được một chứng cớ, Barre sẽ xong ngay.
Đạo lý kia Cát Lâm rất rõ, anh nhớ tới câu nói khi đại tế ti Firnando vào cửa nói, sau khi cẩn thận suy nghĩ, Cát Lâm lập tức rõ ràng tình cảnh của Barre.
—— Làm chuyện xấu quá nhiều, chột dạ.
Barre sợ hãi chuyện huy chương nói không rõ, càng sợ Hartert không ở trong điện Chiến Thần mà là bị ma thú ăn, nghiệp đoàn người mạo hiểm lại cho rằng gã là hung thủ, vậy thì sẽ triệt để không cách nào xoay người.
"Gã chỉ có thể chạy trốn!" Cát Lâm thì thào.
Muốn chạy trốn từ trong sự giám thị của nghiệp đoàn người mạo hiểm đương nhiên không dễ dàng, nếu có người cố ý thả Barre chạy, thì lại là một chuyện khác.
Đáng tiếc con đường kia không thông tới tự do, mà là bẫy rập mà điện Chiến Thần bày sẵn.
"Chờ cậu uống canh cá xong, chúng ta có thể đi ra ngoài gặp Barre." Eloca nói.
Đại tế ti Firnando từ khi thấy Eloca bưng canh cá đi hâm nóng là đã mở to hai mắt, bảo trì trầm mặc đánh giá Cát Lâm, lại nhìn nhìn Eloca: Quan hệ giữa thần và Cát Lâm, gã xem không hiểu...
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Cát Lâm: Kịch bản tính kế Barre cực kì hoàn mỹ =V=
Tác giả: Tính toán không bỏ sót cũng là bàn tay vàng, cậu không có cái thuộc tính đó.
Cát Lâm: ? ? ?