Thư Ký Của Tổng Tài

Chương 22: Con và tỷ tỷ rất nhớ ba ba. ba ba có thể về nhà không?

Bế cô lên rồi anh nói: ” Từ hôm nay ai muốn động đến cô ấy thì thu dọn đồ đạc trước đi nhưng không chỉ đơn giản như thế thôi đâu! “

Nói xong anh bế cô đi nhanh vào thang máy. Lúc này cô mới nói: ” Anh thả tôi xuống! “

” Chân em như vậy còn đứng được không? “

Cô quay đầu nhìn chân mình đã xưng tấy lên do cú ngã lúc nãy rồi nhưng vẫn nói: ” Nhưng tôi…. “

Cô chưa nói hết anh đã chen: ” Nhưng làm sao? Anh còn chưa bế em lần nào hay sao? “

Nghe thế cô không nói gì nữa yên lặng để anh bế. Thang máy mở ra cô hơi bất ngờ thì ra anh đã thay đổi để thang máy luôn trong phòng. Nhưng nghĩ đến anh xây nó vì Jenny sao?

Lòng cô lại thắt lại. Anh bế cô đến ghế ngồi xuống cô nói: ” Để tôi xuống ghế “

Anh đặt cô xuống rồi nói: ” Ngồi đây anh lấy hộp cứu thương rửa vết thương cho em “

” Tôi…. ” Cô định nói không cần nhưng anh đã đi lấy mất rồi.

Anh quay lại liền nửa ngồi nửa quỳ rửa vết thương cho cô nói: ” Hơi đau em cố chịu! “

” Tôi biết. “

” Sau này đừng gây chuyện với người khác em sẽ bị thương “

” Tôi có bị thương thì sao? “

” Trái tim anh sẽ đau! “

” Anh hẹn tôi không phải để bàn chuyện hợp đồng sao? Đừng làm nữa mau bàn chuyện hợp đồng đi! Tôi còn có việc. ” Thấy anh nói thế nên cô đổi chủ đề.

” Nếu em muốn cả Lãnh Thị này đều là của em một cái hợp đồng nhỏ đó đáng là gì chứ! Em mau ngồi yên đi “

” Hợp đồng là của Nhan Thị là của anh trai tôi!! “

” Lát nữa anh kí là được rồi chứ gì! Không cần bàn bạc gì cả! “

Anh rửa vết thương cho cô xong thì cẩn thận lấy băng gạc quấn quanh vết thương.

Anh nói: ” Em ở lại đây đi đến tối anh sẽ chở em về! “

” Không cần đâu. “

Nói rồi cô cũng cúi đầu lấy một bản hợp đồng từ trong túi xách của mình ra đưa cho anh nói: ” Chờ anh kí xong tôi sẽ về. “

” Vậy anh không kí em cứ ngoan ngoãn ở lại đây đi! ” Anh cầm hợp đồng rồi cười cười nhưng vẫn kí.

” Anh…. ” Cô thật muốn đạp cho người đàn ông này một cái nhưng cô không làm được.

” Không đùa em nữa. Anh đi mua cơm trưa cho em ở đây chờ anh. “

” Tôi…. ” Cô chưa nói hết câu đã thấy anh đi khuất rồi.

Cô buồn chán cầm mấy quyển tạp chí lên đọc rồi ngủ thϊế͙p͙ đi.

Sau khi anh về thấy cảnh người con gái ngủ trêи sofa thì nở nụ cười lẩm bẩm nói: ” Em vẫn không biết rằng ngủ trong phòng của một người đàn ông rất nguy hiểm sao? “.

Nói rồi anh bế cô lên đi vào phòng nghỉ của anh. Nhẹ nhàng đặt cô xuống rồi đắp chăn cho cô. Anh cúi người hôn lên mắt của người con gái. Thầm nói: Chờ anh giải quyết tốt mọi việc sẽ không để em chịu uất ức nữa.

Anh nhẹ nhàng đóng cửa phòng nghỉ vừa đi ra đã thấy Chu Tuấn bước vào liền nói: ” Đã điều tra xong rồi? “

” Vâng thưa Boss “

” In cho tôi một bản “

” Tôi đã in rồi ” Chu Tuấn đưa kế hoạch mấy tháng tới của Quách Thị cho Lãnh Vân.

Anh nhận lấy mở ra xem rồi cười lạnh: Tôi không muốn đấu với các người nhưng các người vuốt mặt lại không nể mũi vậy tôi cũng sẽ không nương tay nữa!

– Tôi không muốn đấu với các người nhưng các người vuốt mặt lại không nể mũi vậy tôi cũng sẽ không nương tay nữa!

Xem hết một lượt anh nói: ” Những hợp đồng nào có thể lấy thì lấy, những hợp đồng nào không lấy được liền đạp đổ nhất quyết không để Quách Thị lấy được “

” Tôi hiểu rồi! “

Anh nhếch miệng cười: Các người dám chơi tôi? Lần này tôi sẽ giúp các người vui vẻ.

[……]

Tiểu Mộc vừa đi nhà trẻ về chạy vào nhà gọi: ” Tỷ tỷ, tỷ tỷ!!! “

Nhưng gọi mãi vẫn không thấy thì nhìn thấy bà ngoại từ trong bếp đi ra bà nói: ” Mẹ con chưa về đâu. “

” Tỷ tỷ vẫn chưa về. ” Mặt Tiểu Mộc xịu xuống.

Mẹ Nhan nói: ” Cháu tìm mẹ cháu làm gì? “

” Để hỏi mẹ cháu mai ba ba có thể về không? Mai ở trường cháu có hoạt động ngoại khoá về ba và con. ” Mặt Tiểu Mộc càng buồn hơn.

” Cháu tắm rửa đi lát nữa mẹ về hỏi cũng chưa muộn ” Giọng mẹ Nhan buồn buồn vì bà biết ba ba của Tiểu Mộc đã biến mất vào năm năm trước rồi. Một con người sao có thể nói về là về.

Sau khi tắm rửa mặt Tiểu Mộc vẫn ủ rũ như thế cô bé ngồi trêи sofa phòng khách chờ mẹ về, liền đó cô bé thò tay vào trong túi áo lấy ra một tấm ảnh trong ảnh vẫn là người đàn ông điển trai đó là Lãnh Vân. Cô bé mặt buồn buồn lẩm bẩm: Con và tỷ tỷ rất nhớ ba ba. Ba ba có thể về nhà không?

Mẹ Nhan từ bếp đi ra thấy Tiểu Mộc nhìn chăm chú vào một tấm ảnh thì bước đến hỏi: ” Cháu xem cái gì đấy? “

” Cháu xem ảnh của ba ba ” Cô bé nhỏ giọng nói.

Mẹ Nhan nói: ” Có thể cho bà ngoại xem cùng không? “

” Tất nhiên ạ! Nhưng bà ngoại không biết mặt ba ba cháu sao? “

” Bà ngoại không biết “

” Nhưng người ta nói muốn sinh em bé hai người phải kết hôn! Vậy sao bà ngoại lại không biết mặt ba ba của cháu a ~ “

” Tất nhiên rồi bà ngoại chỉ nhất thời quên thôi! ”

Thật ra bà chưa từng nhìn thấy anh hay ảnh của anh. Một phần vì anh là người đàn ông đã bỏ rơi con gái bà một phần vì bà không muốn nghĩ tới việc Tiểu Mộc còn có ba ba.

Bà nhìn tấm ảnh rồi thấy rất quen mắt hình như đã nhìn thấy người này ở đâu rồi nhưng lại không nhớ ra được.

[……]

Vừa hết giờ làm việc anh bế cô ra xe chở cô về nhà. Mặc dù không muốn anh bế ra xe nhưng chân cô không đi được nên cô đành yên lặng để anh bế.

Anh chở cô đến cửa nhà để cô bấm chuông còn anh thì bế cô. Mẹ Nhan ra mở cửa thấy anh bế cô thì hơi ngạc nhiên hỏi: ” Tiểu Uyển, con bị làm sao vậy? “

” Con chỉ bị thương ngoài da thôi không có gì đâu mẹ “

” Vậy tốt mau vào nhà đi. “

Anh bế cô vào phòng khách, Tiểu Mộc thấy mẹ về thì nhanh chóng giấu tấm ảnh đi rồi chạy vui vẻ nói: ” A chú Lãnh đến! ”

Cô bé liếc mắt sang thì thấy mẹ được Lãnh Vân bế thì lo lắng hỏi: ” Tỷ tỷ bị làm sao vậy? “

” Mẹ không sao “

” Tỷ tỷ có thật không sao không? Nếu thật vậy thì chú Lãnh đâu cần bế mẹ như vậy chứ? “

” Mẹ không sao thật mà! Nếu Tiểu Mộc chăm sóc cho mẹ, mẹ sẽ mau chóng khỏi hơn đó! “

” A vậy chú Lãnh bế mẹ cháu lên phòng nhé! “

” Được thôi, chú sẽ giúp Tiểu Mộc ” Lãnh Vân ân cần trả lời.