Thư Ký Của Tổng Tài

Chương 21: Ai muốn động đến cô ấy thì thu dọn đồ đạc trước đi nhưng không chỉ đơn giản như thế thôi đâu!

” À không cần đâu cháu đến thăm Anna rồi có việc phải đi rồi ạ! “

” Tiếc thật vậy có dịp mong gặp lại cậu! ” Ba mẹ Nhan nói.

” Rất vui nếu có dịp gặp lại hai bác. Cháu đi luôn đây! “

Nick bước đi mà không để ý có một ánh mắt như muốn gϊếŧ người đang dõi theo anh.

Sau khi Nick đi Nhan Phong và ba mẹ Nhan cũng bước vào nhà.

Lãnh Vân xuống xe xách hành lý vào nhà cho Nhan Thiên Uyển. Cô thấy anh bước đến cửa thì nói: ” Đưa cho tôi anh mau về đi! “

” Em nên tránh xa anh ta ra! ” Khi anh nói giọng nhắc nhở nhưng thực chất là bắt ép. Khi anh ngước mặt lên nhìn còn đen hơn cả than.

Cô cố nhịn cười nghiêm túc nói: ” Đó là việc của tôi can hệ gì đến anh? “

” Em nói xem có can hệ không? “

” Đương nhiên có nhưng người can hệ không phải tôi mà là cô vợ bé nhỏ của anh đó ” Cô cầm hành lý đi nhanh vào nhà. Tiểu Mộc thấy vậy cũng chạy theo nhưng cũng vẫy tay với Lãnh Vân nói: ” Tạm biệt chú Lãnh “

Lãnh Vân cũng vậy tay lại nói: ” Tạm biệt cháu! “

Tiểu Mộc vừa chạy vào nhà thì anh lẩm bẩm nói: ” Em được lắm để xem anh thu phục em thế nào! “

Nói rồi anh quay đi bước vào xe đến cửa hàng bán đồ cho con gái.

Anh đến đó có biết bao nhiêu là đồ, thứ gì anh cũng lấy nào là: búp bê, váy công chúa, giày thủy tinh, vương miện….

Anh đặt dịch vụ chuyển đến tận nhà anh về nhà lấy một căn phòng để làm phòng cho Tiểu Mộc. Sắp tất cả mọi thứ anh mua vào đó anh muốn bù đắp tất cả cho con gái anh. Anh không muốn nó thua kém ai cả.

Còn về phần Uyển Nhi của anh, anh sẽ không thay đổi gì cả có lẽ đó mới là điều cô ấy muốn, cũng chứng minh anh chưa bao giờ muốn đem cô gái nào thay thế cô trong lòng anh cả.

[……]

Sau khi đưa Tiểu Mộc về nhà cô cũng thay quần áo đến công ty. Vừa đến công ty đã bị gọi vào phòng Nhan Phong. Vừa vào phòng anh cô hỏi: ” Hợp đồng với bên Lãnh Thị thế nào rồi? “

” Vẫn chưa xong! “

” Vậy em đi đàm phán một lần nữa xem sao? “

” Em… “

” Em…. Em cái gì? Em không đi thì ai đi? Dù sao cũng gặp người ta một lần rồi sẽ dễ nói chuyện hơn “

” Được “

” Nhưng cả đêm hôm đó em ở đâu? “

” Em đến nhà bạn chơi rồi ngủ lại ở đó! “

” Vậy sao? Sao anh lại thấy không phải nhỉ? “

” Thật mà anh ” Cô nũng nịu ôm cánh tay Nhan Phong.

” Em cũng không nhìn mấy vết xanh đỏ ở trêи cổ em kìa! Mau nói cho anh biết! “

Cô giật thót mình rõ ràng đã bôi kem che khuyết điểm rồi mà vẫn thấy sao? Cô đành nói thật: ” Bạn trai năm đó của em tìm lại em rồi! “

” Anh ta đến bây giờ mới tìm em còn có mặt mũi đến gặp em? “

” Dù sao năm đó cũng là em bỏ đi trước vả lại anh ấy cũng giải thích với em rồi! “

” Em thấy được bao nhiêu phần trăm đáng tin? Nếu anh ta thật lòng yêu em tại sao đến bây giờ mới tìm em? “

” Dù sao em cũng đi du học 3 năm mãi đến năm Tiểu Mộc 4 tuổi mới trở về bây giờ anh ấy mới tìm thấy cũng đã rất nhanh rồi! “

” Em còn bênh vực anh ta? “

” Em không có ” Cô vội vàng giải thích.

” Anh thật không nói nổi em! Anh muốn em hạnh phúc không muốn ba mẹ lo lắng cho em nữa “

” Em biết rồi! “

” Suy nghĩ kĩ thì bảo anh ta gặp anh “

” Em biết rồi anh. Em đi bàn hợp đồng bên Lãnh Thị luôn đây “

” Đã muốn mau chóng kết thúc dự án để lấy người ta rồi hay sao? Trước khi anh đồng ý thì không được đâu ” Nhan Phong cười lớn.

” Anh chỉ chọc em! “

Nói rồi cô bước nhanh đến phòng của mình lấy một hợp đồng khác nhờ thư ký gọi đến Lãnh Thị hẹn giám đốc điều hành bên đó. Nhưng lần này thư ký của giám đốc điều hành chuyển luôn cuộc gọi đến phòng của Chu Tuấn.

Lại nói sau khi Lãnh Vân trở về công ty liền nhờ Chu Tuấn nói với thư ký của giám đốc điều hành rằng nếu có cuộc gọi từ Nhan Thị sẽ chuyển thẳng đến phòng Chu Tuấn. Mọi việc sẽ do đích thân Lãnh Vân đi làm. Lãnh Vân cũng tính cả rồi gặp Nhan Thiên Uyển sẽ có dịp gần gũi, gặp Nhan Phong thì coi như có dịp gặp người thân của vợ, vẹn cả đôi đường.

Chu Tuấn sau khi nghe điện thoại thì nói sau 5′ sẽ trả lời liền gọi vào phòng Lãnh Vân.

” Boss, Nhan Tổng bên Nhan Thị muốn bàn lại hợp đồng với chúng ta anh muốn gặp khi nào? “

” Nhan Tổng nào? “

” Là giám đốc điều hành “

” Vậy hẹn một tiếng nữa! “

” Được tôi biết rồi “

Lúc gần cúp điện thoại thì Lãnh Vân nói: ” Đừng đến Bích Liên Các nữa hẹn đến phòng của tôi hôm nay tôi có hơi nhiều việc “

” Được “

” À còn nữa dặn tiếp tân hướng dẫn Nhan Tổng đi thang máy riêng của tôi “

” Tôi đã biết “

Sau khi có lịch hẹn Nhan Thiên Uyển cũng nhanh chóng đến Lãnh Thị. Vẫn thế tuy có thay đổi chút ít ví dụ như cô tiếp tân. Sau khi cô bước vào tiếp tân tiếp đãi rất niềm nở có một vài tiếng nói tuy không lớn nhưng cô vẫn nghe thấy: ” Chẳng phải đó là Nhan Thiên Uyển sao? “

” Phải năm đó bị Lãnh Tổng của chúng ta bỏ bây giờ còn quay lại ăn vạ sao? “

” Đúng là loại đàn bà không có tự trọng “

Lúc đầu cô định bỏ qua nhưng càng ngày nghe càng quá đáng cô bước đến nói: ” Các cô nãy giờ là ám chỉ tôi? “

” Ai, cô nghe nhầm người chúng tôi nhắc đến sao? Hay cảm thấy chính là mình đây? “

Cô thực sự không chịu nổi nữa thì giáng cho người phụ nữ kia một bạt tai: ” Tên của tôi không phải để cô gọi, cô nói xem nếu để chó gọi tên mình có thể không nhận ra sao? “

Người phụ nữ kia đau rát cả mặt uất hận nói: ” Cô nói ai là chó? “

” Ai, tôi không hề nói cô nha “

Người phụ nữ kia lao đến xô ngã cô vừa nói: ” Cái đồ trơ trẽn nhà mày! “

Đúng lúc cô ngã xuống cũng là lúc Lãnh Vân vừa bước từ thang máy ra. Anh nhìn thấy cảnh này thì chạy lại đỡ cô giọng băng lãnh nói: ” Là ai xô ngã cô ấy? “

Không có ai trả lời nhưng người phụ nữ vừa đẩy Nhan Thiên Uyển ngã thì cúi gằm mặt. Lãnh Vân chỉ lạnh lùng nói: ” Cô nghỉ việc “

Bế cô lên rồi anh nói: ” Từ hôm nay ai muốn động đến cô ấy thì thu dọn đồ đạc trước đi nhưng không chỉ đơn giản như thế thôi đâu! “