Thư Ký Của Tổng Tài

Chương 23: Chú lãnh là ba ba của cháu sao?

” Được chú sẽ giúp Tiểu Mộc đưa mẹ lên phòng ”

” Không không cần, anh để tôi xuống tôi tự đi cũng được ” Nhan Thiên Uyển la oai oái lên.

” Mẹ để chú Lãnh bế đi cô giáo nói bị thương ở chân đi lại nhiều sẽ lâu khỏi hơn đó ”

Anh cười cười nhìn Tiểu Mộc rồi lại nhìn cô nói: ” Tiểu Mộc còn hiểu chuyện hơn em đó “

Nói rồi anh bế cô lên phòng Tiểu Mộc cũng đi theo sau. Đi đến cửa phòng Tiểu Mộc nhón chân với bàn tay vào nắm cửa mở cửa phòng để Lãnh Vân bế Nhan Thiên Uyển vào.

Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống nhân lúc Tiểu Mộc đang loay hoay đóng cửa phòng thì hôn lên khoé môi của môi cô một chút.

Nhan Thiên Uyển chừng mắt với anh nhưng không nói gì. Tiểu Mộc chạy đến bên giường hỏi cô: ” Mẹ bị thương rồi ba ba có trở về không? “

Nghe xong câu này cả anh và cô đều sững người. Cô nhẹ nhàng đáp: ” Ba ba bận quá sẽ không trở về được “

” Vậy ba ba không lo cho mẹ sao? “

” Ba ba lo cho mẹ nhưng bận nhiều việc quá bất đắc dĩ không về được! “

” Vậy ba ba không thương con sao? “

” Sao con lại nói như vậy? “

” Ngày mai ở trường con có hoạt động ‘ ba ba và con ‘. Nhưng ba ba không về ai sẽ đi cùng con? Bạn bè chắc chắn sẽ trêu chọc con. Con ghét ba ba ” Nói rồi cô bé vừa khóc vừa chạy về phòng.

Nhan Thiên Uyển thấy cô bé như vậy cũng rơi nước mắt nhưng cô biết nên để nó yên tĩnh một chút.

Lúc này anh mới lên tiếng: ” Vì sao không nói cho anh biết? Ngay cả Tiểu Mộc em cũng giấu? “

” Tôi và anh còn chuyện gì để nói? “

” Thế em nói xem Tiểu Mộc là con của em với ai? “

” Với ai cũng không liên quan đến anh. Anh về đi cô ta sẽ chờ anh đó “

Anh hiểu ” cô ta ” mà cô nói là ai liền nói: ” Chẳng ai đợi anh cả! Chỉ có anh đợi em thôi! “

” Tôi không muốn nghe mấy lời đó “

” Vậy anh không nói nữa quay lại vấn đề chính. Em chưa hề qua lại với người đàn ông khác từ ngày em rời khỏi anh! Vậy có thể nói Tiểu Mộc là con gái anh đi? “

” Anh dám điều tra tôi? “

” Anh không dám chỉ là muốn tìm hiểu cuộc sống của em những năm qua mà thôi. “

” Dù thế nào thì nó cũng không phải con anh! Nó mới chỉ 3 tuổi nếu tôi nhớ không lầm anh và tôi đã chia tay 5 năm rồi! Vậy nói xem nó là con anh thế nào đây? “

” Em nói dối nó đã 5 tuổi rồi! Anh đã tìm hiểu tất cả rồi! “

” Anh nói thử xem tôi nói dối để làm gì chứ? Nếu nó là con anh tôi đã bám riết lấy anh đòi chịu trách nhiệm rồi! “

” Em… Vậy tại sao nó lại mang họ của anh? “

” Anh rốt cuộc cũng chẳng phải ba nó anh về đi! “

” Em không trả lời vậy anh đã nói đúng? Tiểu Mộc là con gái anh? “

Lúc này cô bỗng nhiên khóc nấc lên: ” Nó là anh đấy thì sao? Nó cũng là con gái tôi! Anh còn định cướp nó đi sao? “

Anh thấy cô khóc thì vòng tay ôm lấy cô rồi nói: ” Anh chỉ muốn em nói cho anh biết sự thật thôi. Nếu anh muốn cướp nó đi, nó sẽ đi với anh sao? Sẽ không! Như vậy anh sẽ cướp luôn mẹ nó trước chẳng phải được rồi sao? “

” Anh chỉ muốn em nói cho anh biết sự thật thôi. Nếu anh muốn cướp nó đi, nó sẽ đi với anh sao? Sẽ không! Như vậy anh sẽ cướp luôn mẹ nó trước chẳng phải được rồi sao? ” Anh cười cười nói.

Cô ở trong lòng anh nói: ” Anh biết rồi cũng không sao nhưng tốt nhất đừng để nó biết. Tôi không muốn nó có một gia đình không hoàn hảo. “

” Chúng ta có chỗ nào không hoàn hảo? ” Anh nghi hoặc hỏi.

” Chúng ta? Anh nói cũng dễ nghe thật đấy? Bao gồm cả cô ta sao? Ha…” Cô cười lạnh.

” Em đủ chưa? Câu chuyện giữa chúng ta từ bao giờ còn xuất hiện thêm cô ta? “

” Từ ngày anh đính hôn với cô ta!!!! “

” Em ghen sao? “

” Phải là tôi ghen là tôi ghen đã được chưa? ” Nói xong cô lại oà lên khóc như một đứa trẻ.

” Xin lỗi đã khiến em như thế “

Cô lấy tay vừa đánh lên ngực vừa nói: ” Tôi không cần anh xin lỗi! Xin anh hãy trả lại trái tim cho tôi. “

” Trái tim em đã đặt nơi anh, anh vĩnh viễn không trả. “

” Anh là đồ xấu xa đáng ghét ” Cô nói nũng nịu như cô vợ nhỏ giận chồng vậy.

” Vậy em có thể trả trái tim cho anh không? “

” Em có thể không cần trả lại không? ” Cô nói nhỏ như tiếng muỗi kêu nhưng anh vẫn nghe thấy.

Sau khi nói câu này cô biết mình lại trầm mê rồi mình lại bị cuốn vào cuộc sống của anh. Cô muốn quên anh nhưng không được, cô muốn ngừng yêu anh càng khó hơn. Vậy thì hãy để ông trời an bài. Cô không muốn nhường chồng mình cho người khác nữa càng không muốn nhường ba ba của Tiểu Mộc cho đứa trẻ khác.

Nghe cô nói thế anh cúi đầu hôn lên môi cô. Cô cũng vòng tay ôm lấy cổ anh đáp lại nụ hôn. Anh vừa hôn vừa cắn cắn môi cô. Tay cũng không rảnh rỗi luồn từ vạt áo của cô xoa nắn thứ mềm mại bên trong lớp áօ ɭót. Hôn một lúc anh buông cô ra nói: ” Chỉ cần là em muốn thứ gì cũng được “

Nói rồi anh lại cúi đầu hôn lên môi cô nhưng lần này vừa hôn anh vừa đè lên người cô vừa định tiến xa thêm một bước thì cô nói: ” Đau … “

Anh nghe thế thì hốt hoảng đứng dậy nói: ” Tại anh kϊƈɦ động quá! “

” Không sao “

Anh kéo chăn cho cô rồi nói: ” Em nghỉ ngơi đi. Anh về trước, chuyện của Tiểu Mộc anh sẽ nói với nó. “

” Được “

Nhận được câu trả lời anh cúi đầu hôn lên mi tâm của cô nói: ” Uyển Nhi của anh, ngủ ngon “

Nói rồi anh xoay người đi ra cửa, tiến đến phòng của Tiểu Mộc.

Anh gõ cửa nhưng không ai mở, anh liền vặn nắm cửa bước vào căn phòng rất tối. Anh mở đèn lên gọi: ” Tiểu Mộc…. “

Vẫn không ai trả lời anh đi lên một chút thì thấy Tiểu Mộc ngồi ở dưới đất bên cạnh giường nhìn ra cửa sổ sát đất trêи mặt vẫn còn dính nước mặt. Anh ngồi xuống lau nước cho cô bé rồi cất tiếng nói: ” Nếu ba ba trở về rồi con có còn ghét ba ba nữa không? “

Nghe thấy câu này Tiểu Mộc ngẩng đầu dậy giương đôi mắt hoang mang nhìn Lãnh Vân nói: ” Chú Lãnh là ba ba của cháu sao? “

” Phải “

” Vậy tại sao chú Lãnh không nhận ra cháu? “

” Ba ba xin lỗi con! “