Hôn lễ của ta diễn ra rất đơn giản không hề giống trống khua chiêng. Đó là mong muốn của ta và cả Phạm Quỳnh.
Đối với đứa người con như ta, cha cũng đồng ý cho hôn sự này còn phái người đem rất nhiều của hồi môn. Chỉ sợ mục đích cuối cùng của cha là dỗ ngon dỗ ngọt quý phi và bên họ ngoại của nàng ta mà không phải đang đoái hoài đến ta. Nhưng trải qua nhiều chuyện đến vậy ta cũng không còn oán hận cha vô tình nữa. Nếu có chăng chỉ là cảm thấy khổ sở nuối tiếc thay mẹ. Mẹ yêu cha nhiều như vậy nhưng lại chẳng thể giữ được trái tim người mình yêu. Liệu nhìn đến cảnh cha tình nồng ý mặn bên quý phi mẹ có thương tâm rơi lệ không ? Ta không biết nữa
Đêm động phòng hoa chúc, ta ngồi bên giường trong lòng có chút ngại ngùng, hai tay siết chặt lấy vải vóc trên giường vô cùng căng thẳng.
Phạm Quỳnh nhìn ta dịu dàng ý cười : " Nàng không hối hận chứ ? ". Nói đoạn hắn khéo léo nâng cằm ta lên muốn ta nhìn thẳng vào mắt hắn
Biết không thể trốn tránh ta mới e lệ ngước nhìn hắn, cố làm ra vẻ chấn tĩnh : " Thϊếp ... thϊếp không hối hận. Thϊếp muốn ở bên chàng cả đời, chăm sóc cho chàng ". Cơ thể ta run lẩy bẩy, hơi thở nóng hổi. Trước cái đυ.ng chạm nhỏ của hắn ta không cách nào khống chế bản thân
Mà hắn nhìn ta vẫn đang cười : " Đừng căng thẳng ".
" Chàng dường như có rất nhiều kinh nghiệm ? ". Ta ủ rũ hỏi
Hắn đen mặt : " Nói bậy bạ. Ngoài nàng ra, ta không hề có bất kỳ cô gái nào ". Rồi hắn cúi đầu xuống hôn lấy đôi môi ta. Cảm giác rất khác, không giống với sự nóng bỏng cuồng nhiệt của Phạm Huy mà nụ hôn của hắn rất dịu dàng, ôn nhu, từng chút một kɧıêυ ҡɧí©ɧ rực cháy lên ngọn lửa du͙© vọиɠ của ta.
" Ta yêu nàng ". Nụ hôn vừa kết thúc nhưng đôi mắt hắn vẫn không rời khỏi mắt ta
Ta động môi định nói gì đó
Nhưng đúng lúc này gương mặt Phạm Quỳnh bỗng trắng xanh tái nhợt chỉ nghe " rầm " cái thân thể hắn ngã sóng soài trên nền đất lạnh giá.
Trái tim ta như ngừng đập. Ta run rẩy quỳ xuống lay vai hắn không dám tin : " Phạm Quỳnh ? Phạm ... Quỳnh ... "
Hắn nằm đó yếu ớt, bất động trên khoé miệng trào ra máu đỏ thẫm chói lọi như màu y phục.
" Kh...ô...nggg ... !! ". Ta gào thét trên mặt đều là nước mắt
Tiếng hét của ta làm kinh động đến toàn phủ công chúa.
Lương y cũng mau chóng được nha hoàn trong phủ dẫn tới. Vị lương y này sau một hồi chẩn bệnh sắc mặt vô cùng khó khăn mới đưa ra kết luận bệnh tình của Phạm Quỳnh nguy kịch, có thể sống không quá vài năm
Ta nghe xong tâm tư chết lặng. Lại một lần nữa ta chỉ có thể chứng kiến người mình yêu chết đi hay sao ? Ta không cam lòng. Phạm Huy là như thế, hắn cũng như thế. Hắn còn trẻ như vậy. Nhớ đến dáng vẻ dịu dàng nụ cười yếu ớt đó ta không cách nào chấp nhận. Chẳng lẽ đây là cách ông trời trừng phạt ta ? Vì ta bất chấp đạo lý bất chấp mối hận thù giữa mẹ và Phạm quý phi cho nên ông trời mới dùng cách này ? Nếu có thể ta tình nguyện thay bọn hắn lãnh tất cả.
Lương y an ủi ta một hồi rồi mới hỏi ta thứ mà hắn dùng bữa hôm nay là gì ? Ta liền sai đám nô tỳ đem đến. Vừa cầm lên bát cháo vị lương y sắc mặt đã tái nhợt bẩm báo : " Công chúa, trong bát cháo này có đoạn trường thảo ? "
" Đó là gì ? "
Linh tính mách bảo ta đó không phải thứ tốt đẹp.Quả nhiên vị lương y nói đó là một loại cây vô cùng độc hại nếu ăn phải nó sẽ đứt ruột mà chết. Trong bát cháo này của Phạm Quỳnh có chứa đoạn trường thảo nhưng thật may hắn chỉ ăn được một thìa nên mới hôn mê bất tỉnh dạ dày xuất huyết. Ta không dám tưởng tượng nếu như hắn ăn hết bát cháo đó. Lòng ta trở nên lạnh lẽo. Là ai độc ác như vậy ? Muốn gϊếŧ chết phu quân của ta ? Hắn là người tâm tính hiền lành ngay cả con kiến cũng không nỡ gϊếŧ. Ta không nhớ được từ khi nào hắn lại gây thù chuốc oán khiến người ta muốn dí vào chỗ chết.
Ta nổi giận đem tất cả người trong phủ nhất là những kẻ có liên quan đến điều tra một lượt. Sau một hồi tra xét ta lập tức tìm ra chân tướng đó là người hầi đã bưng bát cháo cho Phạm Quỳnh. Nàng ta rất cứng đầu mặc ta đe doạ thế nào cũng không chịu nhận tội. Nghĩ đến Phạm Quỳnh sống chết chưa rõ trong lòng ta bỗng nảy ra ý nghĩ muốn dụng hình tra tấn ép nàng ta khai ra. Giữa lúc mọi thứ đang hỗn loạn, Mai Kỳ Sơn lại xuất hiện đề xuất muốn giúp ta. Lúc đó ta bị quá nhiều kinh hách, giận dữ, cũng may còn có em trai bên cạnh nên ta mệt mỏi giao hết cho hắn. Hắn đưa người hầi kia đi rồi còn không ngừng hứa hẹn sẽ giúp ta xử lý tốt. Ta tin tưởng Mai Kỳ Sơn không chút nghi ngờ. Chỉ đến vài ngày sau đó từ em trai ta mới nhận được tin dữ người hầu đó đã cắn lưỡi tự sát. Vụ án lại đi vào bế tắc.
Mấy ngày sau đó trong lòng ta chịu đủ dày vò. Phạm Quỳnh đã nằm mê man suốt nhiều ngày, sắc mặt mỗi lúc một khô héo, thiếu sức sống tựa như lá cây nhỏ bé sắp bị ngọn gió cuốn mất. Ta vuốt ve khuôn mặt chàng, nước mắt không ngừng rơi : " Bao giờ chàng mới tỉnh lại đây ? "
Có lẽ ta yếu đuối đến nỗi ngay cả em trai nhìn thấy cũng khó chịu. Hắn mặt mày tối sầm lại đứng trước mặt ta, lôi kéo ta đứng dậy chỉ có thể đối diện với hắn : " Chị, chị đã nhiều ngày không ngủ rồi. Em sẽ thay chị canh chừng anh rể ". Nói rồi không đợi ta phản đối hắn cưỡng chế giao ta cho một người hầu đỡ về phòng nghỉ ngơi. Thế nhưng trở về phòng rồi trong lòng băn khoăn phiền muộn khiến ta không sao ngủ ngon được.
Chẳng ngờ rằng Phạm Quỳnh có thể sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại nữa. Lương y đã kê đơn thuốc chữa trị hết độc tố trên người Phạm Quỳnh, tuy hắn đã qua cơn nguy kịch nhưng chất độc lại sớm lan ra ảnh hưởng đến sức khoẻ của hắn khiến hắn ngày một suy yếu. Muốn biết hắn tỉnh lại hay không chỉ có thể trông đợi vào bản thân hắn. Nghe xong những lời đó ta lảo đảo ngã vào trong lòng Mai Kỳ Sơn khóc nấc lên. Ta không tin. Chuyện đó lại xảy với hắn.
" Chụ đừng khóc. Chị khóc em cũng đau lòng ". Mai Kỳ Sơn ôm lấy ta nhè nhẹ vỗ vai an ủi, ánh nhìn đầy thương xót.
" Em nói đi, chị phải làm sao đây ? ". Ngay cả khí lực cũng không còn. Chỉ biết oán hận bản thân nhu nhược.
" Chị quên rồi sao. Chị còn có em, em sẽ không bao giờ bỏ rơi chị ". Hắn nhìn vào mắt ta an ủi
Phải rồi ! Ta còn có em trai. Trong nỗi đau đớn khôn nguôi đó một chút cảm giác ấm áp len lỏi trong tim ta. Những người ta yêu thương đã rời bỏ ta : mẹ, Phạm Huy rồi lần này đến cả Phạm Quỳnh nhưng chí ít bên cạnh ta vẫn còn có Mai Kỳ Sơn. Ta không hề cô đơn.
7. Bí mật của em trai
Mỗi ngày trôi qua hết nỗi đau này nối tiếp nỗi đau khác, ta chưa hề biết đến vui vẻ là gì. Mai Kỳ Sơn, không có em có kẽ ta đã sớm mất đi ý niệm sống.
Câu chuyện về phò mã nôn ra máu ngay trong đêm tân hôn được truyền đi khắp nơi, đến cả kinh thành xa xôi cũng biết đến. Có kẻ từng phán rằng chắc chắn ta số khắc chồng nếu không làm sao khắc chết hai chồng sắp cưới được. Những lời này bỗng nhiên lọt vào tai Mai Kỳ Sơn, em ấy tức giận sai người đem trói người này lại bắt xử
" Đám người này càng lúc càng vô phép tắc. Tỷ đừng để ý đến những lời đơm đặt dối trá của bọn chúng ". Mai Kỳ Sơn nhìn sang ta thoáng bất an nói ra
Ta cười khổ, thê lương : " Có lẽ họ nói đúng. Ta thật sự hại chết hai người họ "
Mai Kỳ Sơn ôm chầm lấy ta : " Chị còn nhớ chứ? Ngày bé chính chị cũng ôm em như vậy. Mỗi lần em khóc vì bị mọi người né tránh sợ hãi thì chỉ có mình chị ôm lấy em bảo vệ em. Kể từ ngày đó em đã tự hứa với lòng mình sẽ không khóc nữa vì chị mà trở nên mạnh mẽ ... "