Mai Tỷ Đệ

Chương 8

Ta làm sao có thể làm được ? Ta làm sao để quên đi chàng ? Khi đọc đến dòng cuối cùng bức thư nước mắt cứ không tự động rơi xuống, thấm đẫm trang giấy

Nhìn thấy ta khóc ngưởi kia cũng hiển nhiên bối rối, không biết làm sao : " Công chúa không sao chứ ? "

Ta thảm thương khóc, đau đến tê tâm phế liệt. Ta gần như không thở nổi. Nước mắt cũng không thể ngừng được. Ta đau đớn như vậy. Có cách nào để quên hắn dễ dàng ?

" Đừng khóc ". Người kia nhìn ta, trong mắt đầy thương tiếc, còn lấy khăn tay lau nước mắt cho ta. Rồi ôm ta vào lòng, vỗ vai nhè nhẹ an ủi. Ở trong lòng hắn, sự ấm áp dịu dàng của hắn như truyền sang ta. Một cảm giác quen thuộc. Ta cũng từng trên người Phạm Huy nhận được cảm giác này : " Phạm Huy ". Ta bất chợt đối với hắn thủ thỉ

Hắn nhìn ta trong mắt đầy kinh ngạc

Ta bối rối đẩy hắn, lấy tay lau khô nước mắt : " Xin lỗi công tử ". Sau đó ta bỏ vào trong nhà sai nha hoàn đuổi khách.

Đêm đó là một đêm mất ngủ với ta.

Ta cứ tưởng mọi chuyện sau đó kết thúc ai ngờ mấy hôm sau hắn lại tìm đến ta. Nghe từ nha hoàn ta mới biết người này chính là một trong số những người con của hào trưởng Phạm Ngọc Giao, người nhà họ Phạm, chẳng trách hắn lại giữ bức thư của Phạm Huy. Hắn tên là Phạm Quỳnh, sinh ra thân thể đã yếu ớt thường xuyên nằm bệnh trong nhà rất ít người biết đến. Nghe nói hắn cũng là người thân thiết nhất Phạm Huy.

Ta nhìn về phía đó không xa. Dưới bóng cây hắn đang ngồi đó ôn tồn đọc sách chữ nhôm, còn có cả một tên người hầu chạy theo sai việc. Mấy ngày nay trong phủ lại tiếp tế lương thực, ta mải miết làm việc không có thời gian để ý đến hắn. Nhìn hắn có chút thư thả hơi ghen tị.

Rầm ! Một tiếng đổ ầm. Hắn ngã xuống

Ta đen mặt. Ta chỉ vừa nghĩ xấu về hắn, ông trời đã trừng phạt hắn ngay, ta có chút áy náy. Ta chạy ra xem có chuyện gì. Nhìn thấy hắn nằm ra đó, sắc mặt đỏ hồng khó chịu, ta vội vàng sai người hầu đỡ hắn vào trong phòng nghỉ ngơi. Hắn bị say nắng. Đây là lần đầu tiên ta gặp một người yếu ớt như vậy, chỉ mới ra ngoài nắng được một lúc đã đổ bệnh

Sau khi bguowfi hầu bưng lên mấy chậu nước, ta cẩn thận thấm ướt khăn đắp lên trán hắn, một lúc sau hắn tỉnh dậy gượng cười : " Để công chúa chê cười "

Nhìn hắn yếu ớt như vậy, ta cũng không nỡ trách phạt hắn chỉ thở dài : " Lần sau công tử nên ngồi trong phòng khách uống trà. Công tử đến phủ công chúa rồi ngất xỉu như vậy người ngoài lại tưởng ta đối xử với ngươi tệ bạc ".

" Đa tạ công chúa ". Hắn dịu dàng cười.

Nụ cười làm tim ta đập liên hồi. Hắn thật kì lạ. Thường là người nhà họ Phạm bất kể đàn ông hay phụ nữ đều cường tráng dũng mãnh, chỉ có hắn lúc nào cũng một bộ yếu ớt, thư sinh. Nếu không phải có người nói nàng hoàn toàn không nhìn ra hắn là em họ của Phạm Huy.

Sau đó và sau đó nữa ta dần dần quen có một vị công tử áo trắng luôn ở trong phủ của ta. Những người dân trong thị trấn bắt đầu đoán già đoán non mối quan hệ của chúng ta còn ta chỉ cho là bạn bè thân thiết. Ta bắt đầu nói chuyện với Phạm Quỳnh, phát hiện ra hắn rất đáng nể. Ông trời đôi khi cướp đi của người ta thứ này những lại trao cho họ thứ khác. Phạm Quỳnh tuy rằng sức khỏe không tốt thường xuyên ốm yếu bệnh tật nhưng bù lại ông trời lại cho hắn khả năng trí tuệ. Hắn rất hiểu biết, chuyện trên trời dưới đất hắn đều có cách kiến giải rất riêng. Một người tài năng như vậy ta rất vui khi trò chuyện. Cuộc sống ở đây cũng dần trở nên thú vị.

Ta cứ nghĩ mọi thứ sẽ trôi qua tốt đẹp như thế. Ta và Phạm Quỳnh có thể trở thành những người bằng hữu tốt của nhau, quan tâm nhau thấu hiểu lẫn nhau. Nhưng ta đã nhầm. Giữa nam và nữ làm gì có cái gọi là try kỷ tâm giao, giữa chúng ta chỉ có thể tồn tại yêu hoặc không yêu.

Hắn hỏi ta : " Khi nàng nhìn ta có phải nàng vẫn đang nhìn thấy Phạm Huy? "

Hắn biết rồi sao ? Ta không phủ nhận. Trên môi là nụ cười chua xót. Đến ta còn tự khinh bỉ bản thân.

Từ lâu ta đã biết hắn và Phạm Huy khác nhau hoàn toàn. Nếu như Phạm Huy là mặt trời chói lọi cuộc đời ta thì hắn tồn tại như ánh trăng dịu dàng từng chút một quan tâm ta. Thứ duy nhất khiến hai người họ liên quan đến nhau chính là dòng máu họ Phạm đang chảy trong huyết quản kia. Chỉ có ta là ngốc nghếch tìm kiếm hình bóng Phạm Huy trong hắn để rồi thất vọng. Không ai ... không một ai có thể là Phạm Huy của ta.

Hắn là hắn. Phạm huy là Phạm Huy.

" Ngươi nhận ra từ lúc nào ? "

Phạm Quỳnh nhìn ta, ánh nhìn dịu dàng đầy phức tạp : " Ngay từ đầu ". Phải, hắn biết nàng luôn thương nhớ Phạm Huy.

" Tại sao ? ". Tại sao bây giờ mới nói ra ? Ta không hiểu mê man đối với hắn

" Ta vốn tưởng ta có thể chịu được. Chịu được nàng thân thiết, trở thành thay thế của Phạm Huy nhưng ta phát hiện ra ... ta làm không được ". Khi hắn nói ra điều này nước mắt bất giác rơi. Trên khuôn mặt tuấn tú như hoa như ngọc là vẻ đau đớn khiến người khác thương tiếc

Đây là lần đầu tiên ta chứng kiến một thiếu nam vì ta khóc. Con trai không dễ rơi lệ. Nước mắt quý báu của hắn làm ta động lòng. Lại nhớ đến ta và hắn lần nào cũng khóc trước mặt đối phương ...

Hắn bất chợp vòng tay ôm lấy ta khẽ lên tiếng : " Không quan trọng trong lòng nàng có ai. Chỉ cầu được ở bên nàng ". Tình cảm của hắn không cần nàng hồi đáp.

Nói ta không cảm động là giả. Nhưng ta cũng chưa sẵn sàng đón nhận một người khác. Đã nhiều năm như thế trong lòng ta không thể nào quên được Phạm Huy. Ta tự hỏi ta nên làm gì đây ?

6. Tình yêu bấp bênh

Câu hỏi này lại quanh quẩn nhiều năm sau. Ta và Phạm Quỳnh vẫn là lúc trước, hắn quan tâm ta còn ta lại ỷ vào hắn. Đôi lúc ta còn tưởng lời thổ lộ năm ấy của hắn là mây bay gió thổi. Có thật hắn thích ta ? Thời gian sau đó hắn tuyệt nhiên không nhắc đến đoạn tình cảm này. Hắn đối xử với ta như bạn bè thân thiết không hơn không kém.

" Công chúa, nghe nói người và Phạm công tử quen biết ? ". Một ngày nọ một thiếu nữ mỹ lệ xuất hiện trước mặt ta. Đôi mắt trong veo như mặt nước mùa thu, khi cười rộ để lộ má lúm đồng tiền xinh xắn.

Thì ra là một cô gái phải lòng Phạm Quỳnh. Không hiểu sao trong lòng ta có chút khó chịu. Ta ghét cô gái đó. Khi nghĩ tới điều này ta hoảng hốt không biết phải làm sao. Rất nhiều người từng thích Phạm Quỳnh nhưng không ai theo đuổi hắn mãnh liệt bằng cô gái đó. Ta sợ một ngày hắn sẽ động lòng chấp nhận. Ta bị sao thế này ? Chẳng lẽ ... ta thích hắn. Thích hắn tới nỗi không muốn để cho bất cứ cô gái nào gần hắn ? Rất lâu sau ta chấp nhận sự thật này.

Khi ta thổ lộ với hắn cũng là lúc hắn ngỏ lời muốn lấy ta làm vợ.

Mai Kỳ Sơn không thích cuộc hôn nhân này, hắn chất vấn ta : " Chị, chị có thể lấy bất cứ ai nhưng không phải người nhà họ Phạm "

" Khi em yêu một người em sẽ bất chấp tất cả ". Ta áy náy nhìn hắn. Tình cảm đến ta cũng đâu thể biết trước được

Trái lại phản ứng của Mai Kỳ Sơn khiến ta ngạc nhiên. Hắn cười lạnh : " Chị làm em thật thất vọng ". Sau đó hắn hiên ngang rời khỏi phòng ta

Không biết tại sao nụ cười của hắn làm ta kinh hoảng, linh cảm sẽ có chuyện gì xảy ra. Là ta quá đa nghi sao ? Mai Kỳ Sơn đang thay đổi ... hắn khác trước, không còn là em trai yêu dấu luôn hết lòng vì ta.