Mai Tỷ Đệ

Chương 10

Ta ngậm ngùi. Ta hiểu em trai muốn nhắn nhủ gì nhưng đối với ta thật không dễ dàng.

" Chị, quên đi được không ? Đó không phải lỗi của chị ". Hắn thủ thỉ bên tai ta đầy kiên nhẫn.

Năm đó là năm Quý Hợi.

Chúng ta nhận được tin chỉ trong một đêm, toán quân của Trung Hoa tấn công, kinh thành Vạn An thất thủ

Chiến sự nổ ra thời điểm lòng ta gần như bị cuốn theo không còn tâm trí nào để nghĩ tới chuyện của bản thân.

Ta cùng Mai Kỳ Sơn ở nơi này hay tin cha cùng quân lính đã bỏ lại kinh thành chạy về vùng núi Hùng Sơn lập căn cứ mới. Mọi chuyện diễn biến quá nhanh. Thậm chí khi ta biết được thì cha đã bị thương nặng dẫn đến tử vong sau trận giao tranh đó. Cha đã chết. Thời điểm người ra đi nghe nói Uyển phi cũng không nén nổi đau thương tự vẫn theo. Còn ta lại không thể gặp cha lần cuối. Ta từng hận cha đối với chúng ta vô tình, lạnh nhạt thế nhưng đến giờ phút này ta hoảng hốt nhận ra sau cái chết của cha mọi thứ dần trở nên vô nghĩa. Người đã chết hận thù cũng hoá thành mây bay ...

Tháng 9 năm đó nghĩa quân đồng lòng tôn em trai của ta Mai Bảo Sơn lên ngôi vua, xưng là Mai Thiếu Đế. Ta thầm gửi phong thư cầu chúc cho hắn. Ta biết hắn nhất định không dễ dàng. Trở thành vua đồng nghĩa với việc mang trên mình trọng trách lớn lao. Hắn còn trẻ vậy mà đã phải đứng trên đầu ngọn sóng chịu nhiều áp lực, hiểm nguy. Vậy mà ta lại chẳng thể giúp gì cho hắn. Ta âm thầm chua sót.

Để rồi rất nhanh sau đó, Mai Thiếu Đế đã tử trận trong cuộc chiến khốc liệt. Đó giống như một cú sốc giáng vào chúng ta. Khi ta nhận được tin đó trong lòng bàng hoàng, đau đớn. Em trai của ta đã chết, người đã gắn bó với ta suốt thời thơ ấu không còn nữa. Rồi ta nhớ đến một người nữa, Mai Kỳ Sơn, hắn sẽ ra sao? Không ai rõ hơn ta mối liên kết vô hình giữa hai người em này. Giữa chúng là một thế giới mà người ngoài không bao giờ hiểu được. Chúng sống là vì sự tồn tại của người kia. Khi một người trong số cả hai chết đi ta không dám tưởng người kia sẽ như thế nào. Cái chết của Mai Bảo Sơn khiến cho Mai Kỳ Sơn biến hoá lạ kỳ. Mặc dù bề ngoài hắn tỏ ra không có chuyện gì tích cực vùi mình vào công chuyện, kêu gọi dân chúng ủng hắn nhưng chỉ mình ta biết hắn đang mượn cớ hao tổn sức lực của mình để không nghĩ đến cái chết thương tâm của Mai Bảo Sơn. Mà trước mặt em trai, ta lại chẳng thể làm gì chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn chịu đựng nỗi đau đớn. Ngay cả khóc ta cũng không dám. Ta sợ nước mắt vô dụng của ta sẽ chỉ khiến Mai Kỳ Sơn thêm đau khổ

Nhưng những đau khổ của chúng ta sẽ chẳng thể phô bày mà chỉ có thể âm thầm tự dằn vặt lẫn nhau bởi những khó khăn ngoài kia vẫn đang tiếp diễn. Chiến tranh vốn không có chỗ cho đau thương hay những giọt nước mắt muộn màng.

Căn cứ Điều Yêu có thể nói là hy vọng cuối cùng của cả một vùng Đông Bắc rộng lớn. Rất nhiều người dân trong cảnh loạn lạc đã kéo nhau về đây. Mai Kỳ Sơn đã phải huy động thêm binh lính xây thành đắp luỹ để củng cố tiền tuyến. Mỗi ngày trôi qua vì sự an toàn của dân chúng trong thành hắn đều lao tâm khổ tứ cùng các tướng sĩ tranh luận miệt mài không kể ngày đêm. Thương hắn ta chỉ có thể ở bên cạnh chăm nom hắn.

Mọi thứ đối với Mai Kỳ Sơn đều quá khó khăn. Hắn chỉ có trong tay ba vạn lính tinh nhuệ kể cả số quân lính mới tuyển mộ thêm cũng không vượt quá hai nghìn người. Trong khi đó quân Trung Hoa lại hơn hai mươi vạn ngoài kia. Số lượng chênh lệch quá lớn lại thêm phân nửa thành trì đã rơi vào tay giặc ngoại xâm. Chúng ta gần như không ôm hy vọng gì chỉ có thể cầu nguyện rằng kỳ tích sẽ xảy ra.

Những ngày này cả toà thành chìm vào không khí tang thương bởi vì bóng đêm đang tiến tới bao phủ khắp mọi ngóc ngách. Ta rời khỏi phủ công chúa dạo bước một vòng quanh con phố nhỏ. Phiên chợ chiều trong cảnh đìu hiu cô quạnh, từng người dân lướt qua với khuôn mặt xanh xao thiếu sức sống. Bọn họ có lẽ đang nơm nớp lo sợ không biết những ngày an toàn khi nào sẽ kết thúc ? Bất chợt ta nhìn thấy một gánh hát nhỏ, mặc cho cảnh vật đau buồn những người nghệ sĩ vẫn kéo lên những bản nhạc tươi vui, âm thanh đó như có sức lay động khiến lũ trẻ túm tụm lại xem. Hình ảnh đó cứ in sâu trong đầu ta. Ta nghĩ ta có nên ca hát để cho khuây khoả nỗi lòng này ?

Quân Trung Hoa bước đầu tấn công vào Điều Yêu. Mai Kỳ Sơn đã trực tiếp đứng trên thành chỉ đạo nghĩa quân kiên cường chống chọi lại. Nhờ con sông chảy xiết quanh tường thành vững trãi chúng ta gặp lợi thế địa hình triệt hạ rất nhiều lính giặc. Sau mười ngày giao tranh ác liệt quân Trung Hoa rút lui trong thất bại. Thành Điều Yêu một lần nữa lại dấy lên hy vọng về vị hoàng tử trẻ tuổi. Mọi người tung hô Mai Kỳ Sơn, ủng hộ hắn kế tục ngôi vua, có rất nhiều gọi hắn là Bạch Đầu Đế ( Vua đầu trắng )

Thế nhưng do thời gian dài mệt mỏi quá độ, Mai Kỳ Sơn đã đổ bệnh nằm liệt giường. Ta phát hoảng lên, triệu tập lương y khắp nơi chữa trị cho hắn. Ta không nhớ đã bao lâu rồi kể từ lần cuối Mai Kỳ Sơn ốm. Từ nhỏ hắn vốn là đứa trẻ khoẻ mạnh vậy mà ... Nằm trên giường bệnh Mai Kỳ Sơn sắc mặt ửng đỏ mê man không ngừng nắm chặt lấy tay ta, hắn như trở lại năm mười tuổi ấy yếu ớt nói với ta : " Chị, ta khó chịu "

Không biết làm thế nào cho hắn sớm khỏi bệnh. Trong đầu chợt hiện lên hình ảnh những người ở gánh hát dong ngày đó, ta liền cất tiếng hát :

" Vào ngày mà vạn sự khởi đầu, mọi thứ không còn tĩnh lặng

Ai là người cho ta giấc mộng ?

Trong giấc mộng là thiên không, là sắc màu của số mệnh

Ai là người nuôi dưỡng giấc mộng đấy ?

Khi máu tươi nhuốm đỏ, anh hùng xuất hiện

Chỉ ta lối thoát, buộc ta gắng cười mà vượt qua

Ước hẹn một đời giữa muôn vàn đao kiếm

Để rồi từ đấy ta trưởng thành biết đến đau thương .... "

Nếu như tiếng hát của ta có thể chửi khỏi cho hắn ta tình nguyện suốt đời này hát cho hắn nghe

Ta cẩn thận dịch lại chăn cho hắn nhưng không nhịn được chạm vào khuôn mặt tuấn tú ấy. Bất ngờ bị một bàn tay rắn chắc kéo mạnh ngã dúi vào l*иg ngực hắn. Ta muốn tránh thoát khỏi thì bị ánh nhìn yêu thương của hắn làm cho khựng lại.

" Kỳ Sơn ". Ta xen lẫn vui mừng kêu : " Em tỉnh rồi ư ? ".

Nhưng hành động tiếp theo của Mai Kỳ Sơn càng làm ta cả đời này không ngờ đến. Hắn nâng cằm ta lên cúi đầu hôn xuống. Môi chạm môi. Ta cứng đờ người, ngu ngốc rụng giời chân tay. Hai cánh môi ma sát nhau, hơi thở mờ ám. Mai Kỳ Sơn mυ'ŧ lấy môi ta thô lỗ, bắt ép ta há miệng để đầu lưỡi hắn chui vào quấn lấy. Hắn như kẻ mất trí bấp chấp tất cả.

Ta lập tức phản ứng lại đẩy hắn ra, hai mắt ngân ngấn lệ : " Tại sao ? ". Đó không chỉ đơn thuần là chất vấn nữa

Mai Kỳ Sơn nhìn ta nói ra điều mà bấy lâu ta trốn tránh : " Chị không biết sao ? Em yêu chị "

Ta không chấp nhận được tình cảm của hắn. Làm như không nhìn đến tình yêu tha thiết trong mắt hắn, lạnh lùng với hắn : " Chị sẽ coi như em đang nói đùa ".

Từ lúc nào mà hắn lại ôm thứ tình yêu cấm kỵ đó với ta ? Biết rõ là trái với luân thường đạo lý mà hắn vẫn cố chấp ư ? Lòng ta đều đau đớn vì hắn vì chính tình yêu lσạи ɭυâи đó. Thật ra ta đã biết, biết hết tất cả. Những chuyện hắn làm vì ta. Ta biết hắn chính là người hạ độc tướng công của ta. Nhưng ta chần chừ lựa chọn không vạch trần là vì ta không muốn mất thêm một người thân nào nữa. Ta đã định dùng cả cuộc đời này bồi tội bên Phạm Quỳnh. Nhưng chính hắn là người phá vỡ hết thảy. Chẳng lẽ sau tất cả chúng ta chỉ có thể coi nhau như người dưng ?